ZingTruyen.Xyz

Nguoi Rot Cuoc Con Co May Hao Ca Ca

Edit: bgnie

Lương Thâm mím môi: "Nghe nói bây giờ chỉ có bệnh viện mới có các thiết bị y tế để có thể giữ mạng sống của ông già. Tình cờ là nhà tôi gần đây muốn mua mấy bệnh viện, em thường xuyên đến đó phải không? Bảo bối, không bằng em nói với tôi, ông già kia trong bên viện hoàn cảnh thế nào?"

Giản Thượng Ôn có chút bất ngờ. Ở kiếp này, dù cậu và Lương Thâm đã xa cách đã lâu nhưng Lương Thâm vẫn còn nắm được hướng đi của ông ấy.

Khi còn nhỏ, cậu không có cha mẹ và thường xuyên bị ngược đãi ở nhà dì, người ông tốt bụng thường nhận anh về. Khi cậu làm em họ không vui, cậu sẽ bị đuổi ra ngoài và bị trừng phạt không được ăn cơm. Nếu cậu không được ăn, ông nội sẽ lén đưa đồ ăn cho cậu, trong mùa đông lạnh giá, khi tuyết rơi, nếu thấy cậu đứng lạnh cóng trước cửa sẽ cho cậu vào nhà sưởi ấm.

Những điều này có thể không quá xa hoa.

Nhưng mà, trong cuộc đời cậu không nhận được nhiều thiện chí nên dường như điều đó rất quý giá đối với cậu.

Ông ngày càng già đi, tuổi tác đã lớn , một lần xảy ra chuyện và phải dựa vào thiết bị y tế để tồn tại nếu bệnh tình trở nên nặng hơn. Hàng tháng ở bệnh viện đã ngốn rất nhiều chi phí, ông con cái cũng không có, nghĩ đến việc đổ tiền vào một cái động không đáy, liền nghĩ đến việc từ bỏ trị liệu. Một lần hắn đến bệnh viện thăm khám tình cờ gặp được, lúc ấy cậu mới vừa có chuyện với Lương Thâm, biết không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng rốt cuộc vẫn đem nốt số tiền không nhiều lắm còn lại trên người cho đi.

Lương Thâm nói khinh nhẹ nhàng, cũng không gay gắt, tâm hướng về Giả Thượng Ôn tựa như thiên đường.

Cậu bất lực thở dài từ tận đáy lòng.

Thời cơ vẫn chưa đến, chưa phải lúc xé rách bộ mặt.

Giản Thượng Ôn từ trên sô pha ngồi dậy, Lương Thâm không để ý đến hắn, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra có vui hay giận, giống như quân chủ phía sau màn khống chế hết thảy tất cả mọi việc.

"Lương Thâm." Cậu nói: "Anh có bị huyết áp thấp không?"

Người này bất kể lúc nào cũng luôn nở nụ cười khanh khách, làm người ta cũng không biết hắn vui hay tức giận, thậm chí khi cảm thấy không thoải mái cũng không hé răng một lời. Chỉ khi quen biết hắn lâu mới có thể biết hắn toàn thân cả người áp suất thấp khác với ngày thường, từ lời nói sắc bén mới phát hiện được một chút dấu vết.

Quả nhiên.

Lương Thâm vẫn như cũ chỉ bình thản mỉm cười nhìn cậu.

Như thường lệ, Giản Thượng Ôn căn bản cũng không chờ đợi có thể nhận được câu trả lời của hắn, cậu thò tay vào túi sờ sờ, sau đó bàn tay trắng nõn mặt trên còn có dấu vết bầm tím dừng trước mặt Lương Thâm, đặt một viên đường vào lòng bàn tay hắn: "Vị chanh."

Hắn là người duy nhất sẵn sàng ăn đồ ăn và viên kẹo đường.

Lương Thâm rũ mắt, bọn họ đã tách ra lâu như vậy, Giản Thượng Ôn vẫn giữ thói quen tuỳ tiện mang theo vài viên kẹo đường, trước kia thường là cho hắn ăn, người đàn ông nọ sắc mặt không thay đổi nhưng khí tức u ám và nguy hiểm trên toàn thân đã tiêu tan đi một chút.

Giản Thượng Ân nhìn quanh ghế sofa: "Cốc của anh đâu?"

Hắn chậm rãi đứng dậy, đầu tiên là tìm ra một cốc nước trong tủ, sau đó lấy một cốc nước ấm đặt lên bàn trà, lại đi đến lấy điều khiển điều hoà, chỉnh lại nhiệt độ phòng thành 25 độ, nhiệt độ thoải mái giữ ấm cơ thể lạnh lẽo, sau đó mở cửa sổ bên ngoài một chút để căn phòng thông thoáng hơn.

Sea🫧: Giản Thượng Ôn: Dù sao tôi cũng không cần trả tiền điện =))

Căn phòng yên tĩnh.

Lương Thâm đang ngồi trên ghế sofa nhìn người nọ bận rộn qua lại trong phòng, Giản Thượng Ôn làm việc luôn là không nhanh cũng không chậm, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, trước kia ở trong nhà cũng là như thế này, mặc dù là căn hộ chung cư lạnh lẽo, chỉ cần Giản Thượng Ôn ở, nơi đó sẽ tràn đầy sức sống, giống như người này, dù ở trong hoàn cảnh khó khăn cũng sẽ từ từ thích nghi và trưởng thành.

Tòa nhà đó là nơi cậu sống phần lớn cuộc đời và kể từ khi Giản Thượng Ôn ra đi, lại như chưa bao giờ rời đi.

Giản Thượng Ôn ném thuốc xuống đất, lặng lẽ nhìn tên thuốc, sắc mặt dịu xuống, hỏi hắn: "Anh đã ăn cơm chiên của Ôn Cẩm à?"

Nghe vậy, Lương thu dọn hành lý, nghe được lời này liền nâng mắt lên nhìn, không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz