Nguoi Dan Ong Buoc Ra Tu Khoi Lua Nhi Dong Tho Tu
Cửa xe mở ra, quả nhiên nhìn thấy nhị thế tổ* đeo kính đen đang gác chân tựa vào trên ghế ngồi gửi tin nhắn, nghe động tĩnh, anh nhìn qua, đẩy mắt kính xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm quan sát hai cô gái bên ngoài xe.
* Nhị thế tổ (phú nhị đại): chỉ thế hệ thứ hai của các doanh nhân phất lên sau giai đoạn mở cửa vào thập niên 1980 ở Trung Quốc.
Đây là lần thứ hai Tây Cố thấy Hàn Bắc Nghiêu, lần đầu tiên là lúc phỏng vấn, Hàn Bắc Nghiêu tréo nguẩy hai chân nằm trên ghế dựa làm việc để cho cô biểu diễn một tay nhấc hai rương hành lý. Đợi cô làm xong, ngón tay thon dài chỉ cô nói: "Chọn cô ấy."
Sau đó phất tay một cái để cho cô ngày hôm sau tới làm.
Nam Sơ lấy mắt kính xuống, lên xe.
Hàn Bắc Nghiêu huýt gió với cô: "Lại đẹp lên."
"Anh cũng không thấy được."
"......" Khuôn mặt Hàn Bắc Nghiêu trong nháy mắt đen lại, hận không thể bóp chết cô: "Có người nói chuyện như vậy với ông chủ sao?"
Tây Cố cất hành lý xong chuẩn bị lên xe, Hàn Bắc Nghiêu liếc cô, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ cô gái này tên gọi là gì, thôi. Tây Cố cúi thấp đầu, vội vàng ngồi vào bên cạnh Nam Sơ.
Hàn Bắc Nghiêu xuất thân học thiết kế, đầu tư không ít quần áo thương hiệu nổi tiếng, bao gồm nhãn hiệu của nhà thiết kế lần này Nam Sơ đi Italy, hơn phân nửa cũng là bởi vì quan hệ với Hàn Bắc Nghiêu. Nhưng không thể phủ nhận, Nam Sơ là một người mẫu đặc biệt tốt, cảm giác ống kính mười phần, các loại vẻ mặt chần chừ rất đúng chỗ, ngay cả nhiếp ảnh gia Jes¬si¬ca xảo trá tai quái từ trước đến giờ, cả ngày ghét bỏ người mẫu không phải mặt quá béo không hợp ống kính chính là ghét bỏ người mẫu không có đường cong hoặc là vẻ mặt không thích hợp, cũng khoe Nam Sơ lĩnh ngộ cao, chỉ cần nói một chút muốn cô ấy diễn tả cảm giác gì, thì đều thể hiện được cảm giác đó, hoàn toàn chính là dáng vẻ anh muốn.
Cô còn có thể nhẹ nhàng khống chế các loại phong cách như thường, muốn gợi cảm thì đôi mắt nhỏ so với mèo còn bắt người hơn, muốn thanh thuần lại có thể so với thỏ trắng nhỏ. So với người mẫu lúc trước công ty chỉ định tốt hơn quá nhiều, người trước kia, chụp hình vĩnh viễn chỉ có một loại vẻ mặt, kêu cô thể hiện cảm xúc đôi mắt một chút, thì không được tự nhiên làm ra bộ dáng hận không thể khiến người ta cầm tấm phản quang đập chết.
Hôm nay, Jes¬si¬ca gởi cho cô một tấm hình mẫu, là ngày đó ở trên bờ cát chụp bikini style mới, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu trắng trong suốt, tóc và toàn bộ trên người đều ướt, giống như mới đi ra từ trong nước, tóc trước trán lộn xộn dính trên khuôn mặt, áo mỏng ngâm nước dính sát vào người, đừng cong mê người hiển thị rõ, phía dưới lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp đều đặn, trên bờ cát ánh vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời cô gái trẻ cười đến hết sức xinh đẹp, trong mắt đều là ánh sáng.
Chính là Nam Sơ chứ không phải ai khác, thuận tay liền chuyển cho Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu thấy hình đã là ba ngày sau, ngày đó nhân dịp tiểu đội kết thúc, thay đổi thường phục, mới từ trong đội lái xe về nhà, ở đầu đường chờ đèn xanh đèn đỏ thì tiện tay móc điện thoại trong túi quần ra, mở máy một cái, lập tức một tin nhắn nhảy ra.
Phản ứng đầu tiên còn tưởng rằng trong điện thoại di động có virus, lại có quảng cáo màu vàng.
Nhìn kỹ lại, phát hiện cô gái này khá quen.
Chờ sau khi nhận rõ, người tựa vào trên ghế ngồi, một tay khoác lên dọc theo cửa sổ, đỡ huyệt thái dương, có chút dở khóc dở cười. Kết quả là thiếu chút nữa lỡ mất đèn xanh, cho đến khi sau lưng có tài xế điên cuồng bấm kèn, anh mới ném điện thoại di động, lái xe đi.
Trừ cái tin nhắn kia, đừng nói một tuần lễ sau, chính là một tháng sau, Nam Sơ cũng vẫn không đề cập chuyện ăn cơm đã hẹn với anh.
Buổi tối, Lâm Lục Kiêu gọi điện thoại cho Đại Lưu hỏi cậu ta ở đâu, Đại Lưu và mấy người Thẩm Mục đang dùng cơm, trong miệng còn nhai cá viên, nói mơ hồ không rõ: "Khó được kiêu gia (người đàn ông mạnh mẽ) sẽ chủ động gọi điện thoại cho tớ! Tớ và anh Mục còn có mấy anh em đang dùng cơm, cậu tới không?"
Lâm Lục Kiêu nắm điện thoại, khịt mũi cười lạnh, hỏi địa chỉ cụ thể.
Chờ anh chạy tới, Đại Lưu là người đầu tiên chào đón, kéo cái ghế bên cạnh ra: "Khó được nha, hôm nay cậu nghỉ phép à?"
Ánh mắt Lâm Lục Kiêu quét một vòng, trừ bỏ mấy gương mặt lạ hoắc, phần lớn cũng đều biết, cắm đâu đi đến một ghế trống duy nhất ngồi xuống, đúng lúc là vị trí chủ đường, Đại Lưu biết anh muốn đến, cố ý kêu người ta giữ lại một vị trí chính.
Thẩm Mục hút thuốc, hỏi anh: "Tâm tình không được tốt lắm?"
Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn nhìn anh, trong bốn người anh em, Đại Lưu Lăng Đầu Thanh, Tôn Minh Dương đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, thì anh và Thẩm Mục là cực kỳ giống nhau, ít nhất sóng điện não của hai người là ở trên cùng một tần số, tâm tình không được tốt, đối phương vừa nhìn liền biết.
Anh ôm chai bia, ngón cái đè lại nắp bình, một tay cầm miệng bình hướng về phía mép bàn, nhẹ nhàng đập một cái, mở ra, rót cho mình một ly, ngửa đầu uống, mím mím môi, nói: "Rất tốt."
Nơi này có những người là lần đầu tiên thấy Lâm Lục Kiêu, nhưng bình thường hay nghe Đại Lưu nhắc tới anh, cũng rất kính sợ, từng người một giơ ly mời anh, Lâm Lục Kiêu khó được lúc dễ nói chuyện như thế này, ai đến cũng không cự tuyệt, người nào kính cũng uống.
Lâm Lục Kiêu từ nhỏ đã có chủ nghĩa đại nam tử hơi lớn, có chút chuyện gì tất cả đều là mình kìm nén, không thích biểu hiện ở trên mặt. Coi như tâm tình không tốt cũng có thể cà lơ phất phơ hút thuốc đùa giỡn với ngươi.
Hơn nữa, Thẩm Mục và anh giao tình nhiều năm như vậy dường như cũng chưa từng thấy anh khóc qua, tận trong xương cốt vô cùng kiên cường.
Khi còn bé tất cả mọi người đều rất nghịch ngợm, cãi nhau ở trong ngõ hẻm cũng chọc không ít chuyện, mỗi lần gây họa Đại Lưu và Tôn Minh Dương đều bị trong nhà đánh cho bật khóc thét lên, cầu xin cha kiện cáo mẹ, chỉ có Lâm Lục Kiêu coi như bị cha anh cắt đứt xương sườn cũng không thấy cổ họng anh phát ra một âm thanh nào.
Anh so với ai đều có thể nhẫn nại hơn.
Thẩm Mục tựa lưng vào ghế ngồi, Phật châu trên tay tỏa sáng, khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Lục Kiêu nói: "Không phải cậu không thích nhất loại trường hợp này hay sao? Tớ nhớ được lần trước lúc cậu tới, ngày đó là ba cậu hẹn với cậu, hôm nay ba cậu lại hẹn cậu à?"
Lâm Lục Kiêu tốt nghiệp cấp ba năm ấy, thi đậu trường quân đội, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, vừa lúc thấy ba mẹ ly hôn từ cục dân chính trở về, thư ký ngừng xe ở đầu hẻm, mẹ Lâm vành mắt ửng đỏ từ trên xe bước xuống.
Gần tối, mẹ Lâm thu thập xong đồ liền mang Lâm Khải đi, lúc gần đi, bà chỉ nói với Lâm Lục Kiêu một câu: "Về sau con đi theo ba con, có chuyện gọi điện thoại cho mẹ." Sau đó kéo Lâm Khải đi, khi đó Lâm Khải khóc lớn đại náo, thế nào cũng không chịu cùng anh tách ra.
Tất nhiên, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh cảm nhận được bất lực.
Buổi tối ngày hôm sau Lâm Thanh Viễn mới từ đơn vị trở về, trong nhà đã trống không một nửa, ông mang theo túi công văn đứng ở cửa sửng sốt một chút, ngay sau đó thấy con trai cả cúi đầu ngồi ở trên bậc thang, nhíu mày, cuối cùng không hề nói gì, cởi quần áo vào thư phòng.
Sau, Lâm Lục Kiêu phải đi đến trường quân đội, bốn năm không trở lại nhà một lần nào. Sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp phân vào trung đội phòng cháy Đặc Cần sau vẫn ở tại trong đội, quan hệ hai cha con vẫn không lạnh không nóng, cho đến, sinh nhật năm ngoái, thư ký Lâm Thanh Viễn gọi điện thoại cho anh hẹn anh ăn cơm.
Chờ anh thay xong quân trang đến nơi hẹn, Lâm Thanh Viễn lại tạm thời đi công tác, thư ký đưa một thanh chìa khóa xe cho anh: "Đây là quà sinh nhật cậu thi đậu trường quân đội năm ấy Thủ trưởng mua cho cậu, nếu không đưa cho cậu đi thì vài năm nữa sẽ hỏng mất."
Không phải xe tốt gì, bảng hiệu cũng đã cũ, chính là một món quà thể hiện tâm ý.
Xe kia để ở nhà anh cũng vẫn không có mở, vẫn để trong gara, mở ra đều là sau khi anh bảo Đại Lưu đi đến xưởng xe để sửa xe.
......
Những chuyện này, trừ mấy người Thẩm Mục biết, ngược lại không nhiều người biết.
Thẩm Mục: "Không phải ba cậu chính là vì phụ nữ, sẽ không để cho phụ nữ đùa bỡn chứ?"
Lâm Lục Kiêu: "Thúi lắm."
"......"
Lâm Lục Kiêu lấy điếu thuốc, ngậm trong miệng, dựa người về sau, sờ cái bật lửa trong túi quần, nhíu mày nói: "Chính là phiền lòng."
"Động lòng?"
Lâm Lục Kiêu vừa muốn đốt thuốc, nghe lời này, dừng một chút, liếc nhìn Thẩm Mục, hốc mắt sâu và đen, nghiêng đầu một chút, ngọn lửa chống lại tàn thuốc, hút đốt, thở ra một hơi, vứt bật lửa lên bàn, cười mắng: "Động lòng cái rắm, cút đi, chỉ là một con bé."
Thẩm Mục chậc chậc lắc đầu: "Vóc người cũng không phải là con bé."
Lâm Lục Kiêu liếc anh.
Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi Lâm Lục Kiêu liền vang lên.
Móc ra vừa nhìn, đột nhiên phía trên nằm một cái tin nhắn.
【+86135xxxx2345: đội trưởng, ngày mai ăn cơm? 】
Lâm Lục Kiêu khịt mũi cười lạnh, ngậm điếu thuốc trả lời,
—— không rãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz