ZingTruyen.Xyz

Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN

Chap 67

shiper_jungminyeon

Jiyeon lên tiếng gọi tên Hyomin, giọng nói run rẫy làm nàng giật nảy mình.

"Yeonie làm sao vậy?" Hyomin đưa lưng về phía Jiyeon hỏi, chỉ là hai tay nàng giấu trong chăn đã muốn trở nên trắng toát. "Xoay qua đây." Ngữ khí hiện giờ của Jiyeon so với vừa rồi kêu Hyomin cởi áo ra đã bớt cường ngạnh hơn, người sau nghe được lời của cô, cũng chỉ biết nghe lời xoay người lại.

Ánh vào mi mắt vết thương càng dữ tợn hơn so với phía sau lưng, tuy rằng không trải rộng khắp toàn thân, chỉ tập trung nhiều nơi có nhiều xương, ở vị trí ít thịt. Hai bên xương quai xanh cao cao cùng với vùng da trước ngực đã muốn biến sắc, chỉ nhìn như vậy cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy tên sát thủ ra tay mạnh như thế nào mới đem một người đánh thành ra như vậy.

Cánh mũi toan đau như muốn hỏng, Jiyeon trừng mắt nhìn liền thấy một ít chất lỏng từ bên trong mắt tràn ra, chúng chảy đều, lại còn dị thường nóng bỏng, đó là nước mắt chua xót. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ ở trước mặt Hyomin mà khóc. Cho đến khi một tia khó chịu từ trong đáy lòng tràn ra, giống như nhan thạch nóng chảy ngưng tụ ngay khoé mắt, nếu không phát tiết ra sợ rằng sẽ tổn thương hai tròng mắt của mình.

Chết tiệt! Cô gái này đến tột cùng phải cố gắng bao nhiêu mới có thể trốn thoát khỏi tên sát thủ này? Vết thương đó ở trên người em ấy có bao nhiêu là đau. Còn mình! Mình thế nhưng lại để cho em ấy bị như vậy ngồi bên giường suốt một ngày! Park Hyomin! Em thực sự là đứa ngu ngốc! Chẳng lẽ em không thể suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút hay sao?

"Jiyeon, chị làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải do miệng vết thương bị đau không? Chờ một chút"Nếu biết đau, vì cái gì còn muốn cứng rắn chịu đựng? Park Hyomin! Đứa ngu ngốc này! Em vì sao lại ngu xuẩn đến vậy! Nếu tôi không kêu em cởi quần áo ra, em có phải sẽ vĩnh viễn cũng không nói cho tôi biết vết thương trên người em nặng như vậy phải hay không! Chẳng lẽ em không phát triển được đầu óc sao? Rõ ràng cơ thể kém như vậy còn muốn đến đây chiếu cố tôi! Em có biết rằng em như vậy khiến tôi không biết làm sao mới tốt hay không?! Tôi đến tột cùng phải nên như thế nào đối với em! Phải làm thế nào mới khiến em buông tâm, tin tưởng tôi sẽ không rời bỏ em!? Em nói cho tôi biết! Được không?"

Ngữ điệu của Jiyeon càng ngày càng lớn, còn nước mắt so với vừa rồi lại càng nhiều, lan rộng khắp khuôn mặt. Nhìn giọt nước mắt theo cằm của cô chảy xuống, Hyomin ngẩng đầu chậm rãi đem nước mắt hôn lấy, nuốt vào trong. Chỉ là khác với nước mắt của Jiyeon mà lúc trước Hyomin từng nếm qua, giờ đây hương vị này mang theo nỗi khổ lại mang theo ngọt ngào.

"Yeonie đừng nóng giận được không? Em làm như vậy chỉ không muốn chị lo lắng mà thôi. Em chỉ hy vọng lúc chị tỉnh dậy sẽ nhìn thấy em đầu tiên. Hoàn hảo là em làm được, không phải sao?"

Hyomin trên mặt kinh hoảng biến mất không thấy, dần dần chỉ còn nụ cười yếu ớt. Hai tròng mắt còn mang theo sủng nịnh ôn nhu khiến người khác không thể bỏ qua.

Jiyeon đối với Hyomin như vậy cho tới bây giờ đều không có sức chống cự. Cô mệt mỏi nằm trên người Hyomin, vươn tay vuốt hai má của đối phương.

"Hyomin, em thật là một người rất kỳ quái. Rõ ràng là nữ nhân, nhưng chỉ thích nữ nhân. Rõ ràng là một lão đại hắc bang giết người không chớp mắt còn có thể nấu cơm lại làm ngon đến vậy. Rõ ràng là một tù nhân lại còn không biết trời cao đất rộng đi câu dẫn trêu chọc giám ngục trưởng."

"Em vì cái gì lại làm nhiều thứ như thế, hơn nữa mỗi một dạng đều làm tốt đến như vậy. Có chút thời điểm, tôi thật hy vọng cho tới bây giờ sẽ không quen biết em. Như vậy, tôi cũng sẽ không biến thành người kỳ quái giống như hiện tại. Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến thời gian quay lại, em cùng tôi trở thành hai người không hề quen biết nhau. Nơi này, sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tiếc nuối."

Jiyeon nói xong, nắm lấy tay Hyomin đặt trên ngực của mình. Tiếng đập thình thịch của trái tim sau khi cùng bàn tay tiếp xúc, tần suất bắt đầu nhanh hơn rất nhiều.

"Cảm giác được không? Nơi này, lúc này hoàn toàn đều vì em mà đập. Liền ngay cả chủ nhân của nó là tôi cũng không khống chế được. Nếu đây là bệnh, tôi nghĩ tôi đã đến thời kỳ cuối rồi, mặc kệ là dùng thuốc gì để điều trị hay nhờ bác sĩ giỏi vội tới phẫu thuật cho tôi đi nữa, chỉ sợ cũng không còn biện pháp nào."út, em đi kêu thầy thuốc lại liền!"

Nhìn thấy nước mắt của Jiyeon cho dù Hyomin ngày thường có bao nhiêu thông minh đi nữa tay chân cũng lập tức trở nên luống cuống. Nàng hoang mang rối loạn đem áo ngủ mặc vào người, thậm chí ngay cả thời gian mặc áo vào cũng đều cảm thấy lãng phí, bước xuống giường. Ai ngờ thân thể bỗng nhiên bị một lực đạo thật lớn nắm lấy, thuận thế ngã xuống giường.

Đợi đến khi Hyomin lấy lại tinh thần đã bị Jiyeon gắt gao đặt phía dưới thân.

"Ji... Jiyeon..." Hyomin kinh hoàng nhìn người đặt trên mình, Jiyeon, từ đôi mắt đỏ bừng của đối phương, nàng thấy được một tia trách cứ, phẫn nộ cùng thật sâu đau lòng ở bên trong."Jiyeon, trên vai của chị có thương...Ngô!" 

Thân thể bỗng nhiên bị sức nặng đè lấy, trên người Hyomin đầy vết thương nhất thời không chịu đựng được, nàng cố nhịn không rên lên thành tiếng, lập tức che chặt miệng lại.

"Nếu biết đau, vì cái gì còn muốn cứng rắn chịu đựng? Park Hyomin! Đứa ngu ngốc này! Em vì sao lại ngu xuẩn đến vậy! Nếu tôi không kêu em cởi quần áo ra, em có phải sẽ vĩnh viễn cũng không nói cho tôi biết vết thương trên người em nặng như vậy phải hay không! Chẳng lẽ em không phát triển được đầu óc sao? Rõ ràng cơ thể kém như vậy còn muốn đến đây chiếu cố tôi! Em có biết rằng em như vậy khiến tôi không biết làm sao mới tốt hay không?! Tôi đến tột cùng phải nên như thế nào đối với em! Phải làm thế nào mới khiến em buông tâm, tin tưởng tôi sẽ không rời bỏ em!? Em nói cho tôi biết! Được không?"

Ngữ điệu của Jiyeon càng ngày càng lớn, còn nước mắt so với vừa rồi lại càng nhiều, lan rộng khắp khuôn mặt. Nhìn giọt nước mắt theo cằm của cô chảy xuống, Hyomin ngẩng đầu chậm rãi đem nước mắt hôn lấy, nuốt vào trong. Chỉ là khác với nước mắt của Jiyeon mà lúc trước Hyomin từng nếm qua, giờ đây hương vị này mang theo nỗi khổ lại mang theo ngọt ngào.

"Yeonie đừng nóng giận được không? Em làm như vậy chỉ không muốn chị lo lắng mà thôi. Em chỉ hy vọng lúc chị tỉnh dậy sẽ nhìn thấy em đầu tiên. Hoàn hảo là em làm được, không phải sao?"

Hyomin trên mặt kinh hoảng biến mất không thấy, dần dần chỉ còn nụ cười yếu ớt. Hai tròng mắt còn mang theo sủng nịnh ôn nhu khiến người khác không thể bỏ qua.

Jiyeon đối với Hyomin như vậy cho tới bây giờ đều không có sức chống cự. Cô mệt mỏi nằm trên người Hyomin, vươn tay vuốt hai má của đối phương.

"Hyomin, em thật là một người rất kỳ quái. Rõ ràng là nữ nhân, nhưng chỉ thích nữ nhân. Rõ ràng là một lão đại hắc bang giết người không chớp mắt còn có thể nấu cơm lại làm ngon đến vậy. Rõ ràng là một tù nhân lại còn không biết trời cao đất rộng đi câu dẫn trêu chọc giám ngục trưởng."

"Em vì cái gì lại làm nhiều thứ như thế, hơn nữa mỗi một dạng đều làm tốt đến như vậy. Có chút thời điểm, tôi thật hy vọng cho tới bây giờ sẽ không quen biết em. Như vậy, tôi cũng sẽ không biến thành người kỳ quái giống như hiện tại. Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến thời gian quay lại, em cùng tôi trở thành hai người không hề quen biết nhau. Nơi này, sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tiếc nuối."

Tần nhuế nói xong, nắm lấy tay Quý Duyệt Phong đặt trên ngực của mình. Tiếng đập thình thịch của trái tim sau khi cùng bàn tay tiếp xúc, tần suất bắt đầu nhanh hơn rất nhiều.

"Cảm giác được không? Nơi này, lúc này hoàn toàn đều vì em mà đập. Liền ngay cả chủ nhân của nó là tôi cũng không khống chế được. Nếu đây là bệnh, tôi nghĩ tôi đã đến thời kỳ cuối rồi, mặc kệ là dùng thuốc gì để điều trị hay nhờ bác sĩ giỏi vội tới phẫu thuật cho tôi đi nữa, chỉ sợ cũng không còn biện pháp nào."

"Hết thảy điều này đều do em, cô gái tên Park Hyomin tạo thành. Cho nên tôi muốn em dùng cả đời mình đi bồi thường cho tôi, không được rời đi, cũng không được làm tổn thương thân thể của mình, em hiểu không?"

Có lẽ những lời nói này của Jiyeon từ khi cô sinh ra cho đến bây giờ là đoạn lời nói dài nhất mà cô chưa từng nói qua. Chính vào lúc này đây, cô không hề đỏ mặt, cũng không ngượng ngùng, chỉ thản nhiên nhìn cô gái bên dưới thân đang sửng sốt, trái tim càng đập càng nhanh.

"Jiyeon...cám ơn chị."

Qua hồi lâu, Hyomin mới mở miệng nói chuyện, chỉ là cặp mắt kia lại dị thường đỏ ửng.

"Cám ơn tôi cái gì?" Nghe thấy câu trả lời râu ông này cắm cằm bà kia của Hyomin, Jiyeon nghi hoặc hỏi.

"Cám ơn sự thiện lương của chị, cám ơn sự tốt đẹp của chị, cám ơn sự thừa nhận của chị, cám ơn hết thảy lời nói vừa rồi của chị."

"Từ nay về sau, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng không rời xa chị. Em là lão bà của chị, đời này đều là người của chị. Nếu em sau này làm ra chuyện có lỗi với chị, làm ra chuyện khiến chị thương tâm, liền tẩm trư lung (1), quỳ chà xát y bản (2), chị muốn như thế nào trừng phạt em đều có thể, được không?"

(1) Đại loại như là ngâm lòng heo

(2) chắc giống như "quỳ gối trên vỏ sầu riêng"

"Cho dù là tẩm trư lung, tôi không có nhiều tiền như vậy cho em trư lung, bất quá quỳ chà xát y bản còn có thể lo lắng một chút." Jiyeon lấy tay lau nước mắt trên khoé mắt, trả lời như đang nói chuyện lạ.

"Ngô, Yeonie lão bà thật sự là người tốt ở đâu đến. Về sau em muốn khi dễ chị, mặc kệ là quỳ chà xát y bản hay là quỳ mạch bản, chị nói một tiếng, em tuyệt đối không một câu oán trách, chỉ là hiện giờ có thể đứng lên được không, ngực của người ta đều bị chị áp bạo rồi."

Nghe Hyomin nói xong, Jiyeon mới giật mình phát hiện mình nãy giờ bất tri bất giác đem toàn bộ sức nặng đặt trên người đối phương. Nghĩ đến trên người nàng đầy những vết ứ thanh lại còn bị chính mình đè lên như vậy, nhất định rất khổ sở, liền nhanh khởi động thân thể chuẩn bị từ trên người Hyomin đứng lên, lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên vai, đau nhức trong nháy mắt như sóng triều đang tràn đến, Jiyeon đau đến nổi nằm lại trên người Hyomin.

"Ngô! Yeonie, chị muốn mưu sát lão bà của nhà mình sao?" Chỗ bị thương bị hai luồng trọng vật trước ngực của Jiyeon mãnh liệt đè tới, làm cho Hyomin kìm lòng không đậu kêu đau một tiếng. Jiyeon, người ta biết ngực của chị rất lợi hại, nhưng cũng không cần phải vội vã nghiệm chứng được không? Mụ mụ a, cái đau này không giống như đang khoát hoạt, nếu thử lại sợ sẽ mất đi cảm giác.

"Em đang biểu tình gì đây." Thật vất vã từ trên người Hyomin đứng lên, Jiyeon nhìn vết thương trên vai mình, xác nhận không bị vỡ ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nằm lại trên giường, chọn mi thưởng thức biểu tình vô cùng rối rắm lúc này của Hyomin. "Ngô...Yeonie, em chỉ đang nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc."

"Vấn đề gì?" Jiyeon ra vẻ nghi hoặc hỏi, cô thật sự không hiểu bởi vì Hyomin giống như mỗi ngày chỉ biết tìm cách bám lấy nữ nhân của mình, lại làm sao có thể nghĩ đến mấy vấn đề sâu xa đây? Chẳng lẽ, em ấy suy nghĩ làm cách nào có thể thêm một bước kề cần mình, thẳng đến lúc cùng mình trở thành một thể hay sao?

"Em nghĩ, vì cái gì mà sát thủ kia không có đánh vào ngực của người ta đây? Chị xem!" Nếu đã bị Jiyeon vạch trần mình nói dối, Hyomin cũng lười đi che giấu chuyện gì nữa. Tục ngữ có câu không làm chuyện xấu, không sợ quỷ gõ cửa. Không cần che che đậy đậy, Hyomin hào phóng đem bản thân bạo lậu đi ra ngoài.

Chỉ thấy nàng đem áo ngủ của mình thoát ra, lộ ra nửa trên không mặc gì. Jiyeon nhìn thấy mới phát hiện, đúng như lời Hyomin nói, toàn thân của nàng trên dưới cơ hồ đều bị thương, chỉ có độc nhất hai khoả địa cầu tròn vo kia là hoàn hảo tốt, nơi trắng noãn kia chút cũng không có một dấu vết bị thương nào.

Cái này, Jiyeon cũng có chút khó hiểu. Cô vươn tay không bị thương ra bắt lấy một viên bạch cầu trước ngực của Hyomin, nhéo nhéo lại dùng ngón tay xoa xoa, tựa hồ thật sự không có việc gì. "Ân...rất kỳ quái, hai cái này thật sự không có bị thương." Jiyeon còn "thật sự" nói, trên mặt biểu tình nghi hoặc còn mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, giống như nhà địa lý học thật tốt đã phát hiện ra được một Đại lục mới.

Cho nên nói cô đang chuyên chú lại còn thật sự tìm tòi, tự nhiên là không phát hiện trong mắt Hyomin hiện lên một tia giảo hoạt còn có nụ cười vô cùng dâm đãng của người nọ.

"Thật vậy đó, Yeonie thật tò mò quá đi nga, chị nói xem kẻ cơ bắp kia tại sao không đánh ở nơi này? Chẳng lẽ, hắn đối với người ta có suy nghĩ không an phận? Căn bản là muốn đánh người ta ngất đi, sau đó vụng trộm mang em về nhà hắn?" Hyomin đem hai tay đặt trên miệng nói, đôi mắt nhỏ lại còn mang theo một tia sợ hãi, nháy mắt khiến Jiyeon nhìn thấy liền hiện lên một phen đau lòng.

"Như thế nào như vậy? Đừng sợ, dù sao đều đã qua rồi. Tôi nghĩ, kẻ cơ bắp kia sở dĩ không đánh ở nơi đó của em, có lẽ...có lẽ..."

"Có lẽ cái gì?" Nhìn Jiyeon có lẽ tới nửa ngày, cũng chưa có câu trả lời, Hyomin lại hỏi tiếp.

"Có lẽ, hắn là gay." (😂😂)

"Wow! Nguyên lai kẻ cơ bắp kia là gay a!"

Con ngươi đen của Hyomin trong nháy mắt tràn đầy ánh sáng, ra vẻ như đã tìm ra được một bí mật kinh thiên động địa, mà Jiyeon nhìn nàng đối với lời vừa nói rất tin không thể nghi ngờ, cũng cảm giác vô cùng xấu hổ. Chỉ có thể gật đầu, xấu hổ đáp lại.

"Ngô, Yeonie! Cái kẻ cơ bắp nếu là gay, một nửa còn lại của hắn thật sự là rất thảm. Chị nghĩ xem a...[ tác giả – đã lượt bỏ năm ngàn từ ]"

Cho nên vốn là nên xem xét miệng vết thương, thâm tình hỏi thăm, giờ thì dần dần biến thành cuộc thảo luận vấn đề tính hướng của kẻ cơ bắp kia. Nếu đối phương hiện tại nghe được Hyomin cùng Jiyeon nói chuyện, có lẽ tên nam nhân ngoại quốc nọ nói không chừng một tay mang cái bình chữa cháy đem đầu hai người đánh nát...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz