ZingTruyen.Xyz

Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN

Chap 120

shiper_jungminyeon

Từ lúc quyết định phải ở cạnh giúp cho Jiyeon giới độc, Hyomin cũng không trở về phòng của mình nữa. Cho dù là lúc ăn, hay ngủ, hay là tiêm thuốc đều ở trong phòng dành cho khách cùng Jiyeon.

Mỗi khi cơn ghiền ma túy phát tác, bản thân là người đứng nhìn như cô so với Jiyeon còn gấp gáp hơn nhiều lần. Nhìn người kia thống khổ không chịu nổi, ba lần bốn lượt bộ dáng khẩn cầu mình cho thuốc, Hyomin không phải là không từng bị dao động. Cô thậm chí còn suy nghĩ với khả năng của Park gia, dù là băng độc cho Jiyeon dùng cả đời cũng còn thừa.

Nhưng ý nghĩ chỉ lóe lên một chút, liền bị Hyomin kiên quyết bác bỏ đồng thời cũng cười nhạo chính mình vô năng và hèn nhát. Nếu như cô làm như vậy thật, không chỉ hại Jiyeon, mà còn hại cả chính mình, hủy hoại toàn bộ tình yêu mà cả hai vất vả lắm mới có thể theo đuổi được.

Mỗi ngày người giúp việc đều mang đến thức ăn ngon nhất, mặc dù đều là những món ăn đầy dinh dưỡng cùng nhiều mùi vị đặc sắc, nhưng hai người căn bản cũng không ăn được bao nhiêu. Buổi tối Hyomin chỉ đơn giản xoa bóp thân thể, liền nằm dài trên giường ôm Jiyeon chuẩn bị đi ngủ. Nhìn vành mắt thâm đen trên mặt cô Jiyeon đau lòng chạm vào. Cho dù có chạm thế nào đi nữa cũng không thể xóa đi hai quầng thâm kia.

"Tiểu Min, em về phòng của mình ngủ đi có được không?" Nghĩ ngợi mãi Jiyeon vẫn đem lời trong lòng nói ra. Mấy ngày nay Hyomin đến cả nửa bước cũng không rời, luôn ở bên cạnh cô. Mỗi lúc cơn nghiện ma túy phát tác, em ấy cũng sẽ ôm chặt lấy mình, cùng cô hết lần này qua lần khác chịu đựng từng đợt của thống khổ hành hạ.

Cho dù lúc đó thần trí của Jiyeon không được tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Hyomin. Nhiều lần suýt chút nữa cô cũng đã làm bị thương Hyomin, cũng may là có Soyeon và Hyeri tới trấn định cho cô, mới có thể khiến cho cô hôn mê.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Jiyeon lo sợ nếu như lần tiếp thật sự làm bị thương Hyomin thì phải làm sao đây?

"Yeon sao vậy? Có phải chị chê người ta rồi không muốn ngủ chung với người ta nữa phải không?" Hyomin từ trong ngực Jiyeon ngẩng đầu lên hỏi, ánh đèn chiếu sáng lên khuôn mặt của cô, đôi mắt trong veo trào ra ủy khuất. Hệt như đang nói, em rất ngoan ngoãn không cho phép chị chê em. "Không phải, chị làm sao lại không cần em nữa? Chỉ là do mấy ngày qua em ngủ không được ngon, bên hông còn đang bị thương còn chưa lành, chị không muốn để cho em mệt mọi như vậy nữa."

"Em biết, Yeon vì người ta đau lòng. Nhưng mà lúc này em không thể rời chị đi được. Jiyeon, em làm tất cả hết thảy là vì chị, cũng chính là vì em. Chị là người quan trong nhất đối với em, nếu như chị xảy ra chuyện không may, thì em cũng sẽ không chịu được. Cho nên đừng đuổi em đi nữa có được không?"

"Nhưng mà em..." Jiyeon mở miệng còn muốn nói điều gì đó, đôi môi đã bị Hyomin chặn lại trước một bước, Cái hôn này không hề tiến sâu vào trong, hai người chẳng qua là ma sát trên cánh môi của đối phương, cũng không hề có động tác tiến nhập vào bên trong. Đói phương cũng nhẹ nhàng thở ra một cái, Jiyeon dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, không lâu sau liền ngủ. Nghe được hô hấp đều đều của người bên cạnh Hyomin hôn lên trán Jiyeon một cái, bước xuống giường đi ra khỏi phòng.

Đêm xuống chìm trong bóng đen. Hyomin ngồi trên bậc thang sân sau biệt thự Park gia lẳng lặng hút thuốc. Bóng người dần chìm trong khói thuốc mù mịt, lộ ra bả vai nhỏ đơn bạc yếu ớt. "Rất mệt mỏi, phải không?" Lúc này âm thanh của Soyeon từ bên cạnh truyền tới, cho dù trên mặt đất cùng bậc thềm còn rất nhiều tàn thuốc cùng đầu lọc bị vứt xuống của Hyomin nhưng cô cũng không ngần ngại mà ngồi xuống bên cạnh.

"Rất mệt mỏi, nhưng cũng rất yên tâm. Chỉ cần nhìn thấy chị ấy ở bên cạnh mình, cho dù khó khăn có lớn hơn nữa, thì cũng sẽ không sao cả." Hyomin nhẹ giọng nói, phả lên trong không khí là khói mù của thuốc lá, lại nghĩ tới Jiyeon. Nghĩ tới mỗi ngày chị ấy cũng không có lộ ra dáng vẻ gì, nghĩ tới sắc mặt của chị mỗi lần bị chọc ghẹ đến xấu hổ, còn có dáng vẻ lúc chị ấy ẩn nhẩn chịu đựng cơn phát tác của ma túy. Mỗi một chỗ, cũng khiến cho Hyomin yêu càng sâu, cũng đau càng sâu.

"Em nói với ta những điều này, không sợ ta sẽ vì ghen tị mà đi làm tổn thương cô ấy sao? Mà hiện tại hai người đang còn ở trong chỗ của ta." Nghe qua lời của Hyomin, Soyeon lạnh giọng nói, thế nhưng trong hai con ngươi lại không có lấy nửa điểm sát ý. "Chị sẽ không đâu." Hyomin không ngẩng đầu cũng đã kết luận, Cô biết Soyeon cũng không phải là người như vậy.

"Chẳng lẽ em cho là với tính của ta, sẽ cho phép cô gái tên Park Jiyeon kia đi cướp người con gái của ta?" Nghe Hyomin kết luận, Soyeon liền hỏi ngược lại.

"Bởi vì chị có thể ôn hòa nhã nhặn cùng em nói chuyện ở chỗ này nhiều như vậy, đã chứng minh chị sẽ không làm như vậy. Mặc dù cho tới bây giờ em cũng không thể nhìn thấu tâm tư của chị, nhưng ít ra em cũng hiểu chị. Soyeon là một cô gái cường đại, cô ấy là bá chủ trong giới hắc đạo, là đương gia hiện tại của Park gia này. Mặc dù lòng dạ ác độc, nhưng chưa bao giờ làm những chuyện đê hèn đó. Cho nên em tin tưởng chị, sẽ không làm."

"Nhưng mà, em đã phá hỏng cam kết của chúng ta không phải sao? Chuyện ban đầu ta yêu cầu em làm, tất cả em còn chưa làm được. Hôm nay em lấy tư cách gì mà đòi ta bỏ qua cho Jiyeon?"

"Em không yêu cầu chị bỏ qua cho Jiyeon, mà hy vọng chị có thể tác thành cho chúng em."

"Soyeon, em đã từng yêu chị. Cho dù chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng em cũng không thể nào khắc chế loại tình cảm đó. Em biết cái ý nghĩ cùng quan hệ này rất tệ hại, cũng biết rõ chị cũng sẽ không thể để em được ngang hàng mà yêu chị. Nhưng mà em đã thử đánh cược một lần, để xem em có thể có được chị hay không?"

"Kết quả của lần đánh cược đó, không thể nghi ngờ được là em thua. Hai năm trước khi chị đưa em vào ngục, em không hề hận chị, chẳng qua là em rất thất vọng, cũng thất vọng chị, hệt như em thất vọng chính bản thân mình. Vô số lần em cũng nghĩ đến trực tiếp chết trong ngục giam, cho nên mới làm vài chuyện khốn nạn, muốn cho mấy người đạo mạo nghiêm trang kia giết chết em."

"Vừa lúc đó thì cô gái tên Park Jiyeon xuất hiện. Chị ấy đánh em, mắng em nhưng chưa bao giờ đem những lỗi sai của em báo lại cho cục tư pháp. Em biết chị ấy muốn bảo vệ em, nhưng em cũng không nghĩ tới phần tình cảm ấy. Cho đến lần đó chị ấy đem em nhốt vào trong phòng lạnh, chỗ đó rất lạnh nền đất lại cứng, mà em chỉ mặc mỗi một bộ đồ tù nhân mỏng manh phải nằm trong đó suốt một ngày. Lần đó, em cảm thấy cả người đau đến không thể chịu nổi. Xương khớp chỗ nào cũng đau nhức âm ỉ, hai tay cùng hai chân đã bị đóng băng cũng không còn cảm giác. Khi ý thức cuối cùng còn lưu lại trước khi biến mất, thì Jiyeon lúc đó lại xuất hiện đem em ra ngoài, ôm em thật chặt vào trong ngực."

"Em yêu chị ấy không phải vì vẻ bề ngoài hay là tính cách. Mà là sỡ dĩ em có thể ở chỗ này mà nói chuyện với chị, tất cả đều là hy vọng mà chị ấy cho em. Chị ấy khiến cho em đau, khiến cho em lạnh, khiến cho em hiểu được sự khó chịu khi đói bụng, khiến cho em hiểu được hương vị khi được người khác quan tâm là như thế nào. Mọi cảm giác ấy, khiến cho em hiểu ra em là một con người, một con người đang còn sống."

"Soyeon, em không yêu chị, lúc này chị chính là người nhà của em, là chị gái của em. Có thêm nữa em cũng đã từng liều mạng để truy cầu, muốn có được người. Nếu như chị nguyện ý chấp nhận cô em gái này, thì để cho em đi, để cho em và Jiyeon chung một chỗ. Nếu như chị vẫn muốn đem em trở thành người con gái của chị..." Hyomin nói đến đây thì dừng lại, cô rít một hơi thật sâu điếu thuốc trong tay, nhả thêm làn khói trắng mờ vào không trung.

"Nếu như chị còn muốn em trở thành người con gái của chị, vậy em cũng không ngại một mình lưới rách cá chết."

"Ha ha..."Nghe qua lời nói của Hyomin, Soyeon đột nhiên bật cười. Nghe được tiếng cô cười Hyomin kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Giọi vào tầm mắt chính là nụ cười yếu ớt trên mặt của đối phương. Độ cong trên môi kéo vừa chuẩn xác, đôi môi căng mọng cũng không thể nhìn thấy được chút nhăn nhúm nào. Soyeon cười, bình thường sẽ khiến cho người khác cảm thấy một trời một vực, khuôn mặt luôn mang theo vẻ nghiêm nghị cũng lãnh khốc lại trở nên vô cùng ôn nhu. Giống như là bề ngoài chỉ giống nhau thôi, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn như là hai người khác nhau vậy.

"Hyomin, trước kia ta cũng chưa từng nghĩ tới em sẽ nói chuyện với ta như vậy. Nhưng ta không thể không thừa nhận, em đã thật sự trưởng thành. Em cũng không còn là một cô bé con chỉ biết ngẩng mặt nhìn ta nữa, cũng không còn bị Qri khi dễ ăn hiếp, đến tối trốn trong nhà vệ sinh làm quỷ nhát gan mà khóc nữa. Em làm rất tốt, khiến ta rất hài lòng. Quả nhiên là em gái của ta."

Nghe lời của Soyeon nói, Hyomin cũng nương theo khóe miệng cũng cong lên. Hai người lẳng lặng ngưng nhìn nhau, ai cũng không nói nửa lời. "Còn thuốc lá không?" Qua hồi lâu, Soyeon đột nhiên lên tiếng hỏi. Hyomin cúi đầu, lấy bao thuốc lá cất trong túi ra. Trong đó cũng chỉ còn hai điếu thuốc, vừa đủ chia cho hai người các cô.

Ánh lửa vừa mới tắt lại được đốt lên thêm lần nữa. Soyeon đưa tay ôm Hyomin để cho cô tựa lên vai của mình, mà người kia cũng không cự tuyệt, ngược lại cũng thuận theo mà dựa lên.

"Em đã lâu không chịu ngoan ngoãn như vậy để cho ta ôm." Chạm lên bả vai chỉ toàn xương của Hyomin, Soyeon thở dài nói

"Nếu như chị có nhu cầu, sau này lúc nào cũng có thể tới ôm, nhưng không được ôm trước mặt Jiyeon, như vậy chị ấy sẽ ghen."

"Sao cô ấy lại hẹp hòi như vậy, ta thành toàn cho hai đứa, kết quả muốn ôm một chút cũng không được hay sao?"

"Nếu như chị chỉ muốn ôm một cái, chỉ cần nói một câu thôi, không chừng còn có một đám đầy những cô gái khác chờ cho chị ôm."

"Nhưng mà bọn họ cũng không phải là em a."

"Cô ấy không phải là em, nhưng so với em còn tốt hơn, thậm chí, so với chị còn yêu chị hơn."

"Em muốn nói cái gì?" Thông minh như Soyeon dĩ nhiên sẽ hiểu được trong lời nói của Hyomin có ý gì. Em ấy đem điếu thuốc còn tỏa khói ngậm lên miệng, từ bên mặt nhìn qua, hoàn toàn không có chút bộ dạng cao cao tại thượng lúc bình thường, ngược lại cảm giác hệt như tên nhãi ranh côn đồ hỗn đản. "Chị, em đang nói gì hẳn chị cũng biết. Chị ấy ở bên cạnh chị lâu như vậy, em không tin là chị không nhận ra được tình cảm của chị ấy, đối với chị ấy không chút cảm giác gì."

"Chị ấy là một cô gái tốt, cũng rất thích hợp làm chị dâu tương lai của em. Chị đã bỏ lỡ một lần, lúc này, em hy vọng chị đừng bỏ lở lần nữa. Yêu thật sự là thứ rất kỳ diệu, nó rất khó phai mờ, nhưng sau khi chết ở trong lòng lại giống cánh chim nhỏ yếu ớt vậy. Có lúc chị cũng nên quay đầu nhìn lại một chút, có lẽ còn có người vẫn luôn đang đợi chị."

Lời nói của Hyomin khiến cho Soyeon rơi vào trầm tư. Cô cũng biết người mà đối phương đang nhắc đến 'chị ấy' chính là Qri. Cuối cùng thì từ lúc nào đã phát hiện ra tình cảm của cô gái này đối với mình chứ, Soyeon nhớ đó là có lẽ về trước kia. Nếu như một người thật lòng yêu thương người khác, cho dù cô ấy có ngụy trang tốt hơn nữa, thì đôi mắt ấy cũng không thể lừa được người.

Soyeon cũng không nghĩ ra tại sao Qri lại yêu mình như vậy trong khi mình luôn đối xử rất tệ với cô ấy, lại càng không nguyện để cho mình biết được bộ dạng yếu ớt của Hyomin hai năm trước vì sai lầm của mình. Cũng không nói mình lại hời hợt với cô ấy như vậy, coi thường cô ấy, thậm chí tổn thương cô ấy, nhưng cô gái ngu ngốc này cứ hết lần này đến lần khác cứ thế lao vào.

Những ngày vừa qua, khi một mình trong tĩnh lặng, Soyeon lại không tự chủ được mà nhớ tới ngày đó đưa Qri về nhà, nhớ lại những lời mà cô ấy đã nói với mình.

"Soyeon, tôi biết cô sợ phải yêu một người, cũng biết cô không muốn bị tình yêu làm thay đổi. Nếu là như vậy, tôi sẽ nguyện ý chờ, cho đến khi cô nghĩ ra thì sẽ dừng lại. Cho dù là phải chờ đợi đến bao lâu. tôi cũng sẽ không buông bỏ. Lúc cô cần nhất một người đáng giá tới giúp cô chia sẽ tịch mịch, giúp cô yêu quý mình, người đó, chỉ biết là tôi."

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn nói với cô những điều này, nhưng chuyện đã đi tới nước này, tôi nghĩ cô cũng đã nhìn thấu mọi thứ. Cô không cần phải ghét tôi, cũng không cần phải đối xử hời hợt với tôi. Tôi chỉ muốn nói những lời này, coi như là lần cuối cùng hy vọng. Soyeon đừng ép mình đi chịu đựng cô độc nữa. Yêu một người, cũng không phải là thay đỏi hay hủy diệt, mà là một điều trọn vẹn khác."

"Sao em lại nói giúp cô ấy? Ta nhớ là em hẳn rất ghét cô ấy mà, không phải là sợ ta đổi ý, nên vội vả đem ta tống cho người khác chứ?"

"Trước kia em ghét chị ấy, bởi vì cả hai là tình địch. Bây giờ, em lại càng muốn chị ấy làm chị dâu."

"Chị dâu? Nhưng mà ta cũng không có nói là ta thích cô ấy."

"Chị, liền quan đến chuyện tình cảm của chị và chị ấy, em cũng không có nói nhiều, nhưng em cũng có thể đoán được suy nghĩ của chị. Yêu một người, cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là mình không phát hiện ra, không chịu thừa nhận. Chị hãy tự hỏi lòng xem có thật sự là chị chưa từng quan tâm đến chị ấy hay không. Sau khi chị ấy rời đi người mà chị nhớ nhiều nhất là ai? Lấy địa vị và tài sản của chị ấy có thể làm được như vậy, ngay cả em cũng không thể không bội phục chị ấy. Nếu như nói khuyết điểm cứng thì chính là trong mắt không có người cuồng vọng thôi."

"Còn nữa, chị ấy uống say thì sẽ coi em và chị là chó."

"Ách.. cái này rất nghiêm trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz