ZingTruyen.Xyz

Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN

Chap 117

shiper_jungminyeon

"Nơi này không có tín hiệu, chúng ta ngoại trừ phải tự mình đi ra ngoài, còn phải tìm người đến cứu viện." Jiyeon ngồi dưới đất tỉnh táo phân tích, mắt thấy sắc trời cũng đã ngả màu trầm xuống, cô muốn thừa dịp trước khi trời tối mà đi ra ngoài, để tránh cho những lo lắng về sau. Chẳng qua liếc mắt nhìn sang Hyomin đang ngồi bên cạnh, tình trạng của cô dường như cũng không tốt lắm.

"Jiyeon, chị nói không sai. Cứ chờ như vậy cho đến tối cũng không phải là cách, nơi này quá lạnh, hai người chúng ta cũng không có thức ăn hay nước uống. Nếu như không tranh thủ bây giờ vẫn còn sức thoát ra trước khi trời sáng, chỉ sợ dừng đến ngày mai sẽ chậm trễ mất. Hơn nữa, thủ hạ của Sunny cũng sẽ đi giết em và chị, không buông tha cho chúng ta dễ dàng như vậy. Có lẽ người của cô ta lúc này vẫn còn ở quanh đây."

Nghe qua phân tích của Jiyeon, Hyomin cũng mở miệng nói. Các cô bây giờ, hoàn toàn là tứ cố vô thân chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi ra ngoài, cũng không còn cách nào khác. Có chung một ý kiến, hai người nghỉ ngơi một chút liền đứng dậy hướng theo đường đi xuống núi. Ngay cả sống lưng cũng chỉ dám ưỡn cho thẳng tắp. Cho dù đả kích có nặng hơn, cũng không thể nào bẻ gãy được.

Hyomin chỉ như vậy nhìn bóng lưng Jiyeon, chỉ cảm thấy toàn thân được một màng ấm áp bao bọc. Cô yêu người con gái này, yêu bộ dạng lúc chị ấy nghiêm túc xử lý công việc, yêu chị ấy bởi vì chỉ cần một câu nói đơn giản cũng đã đỏ mặt, càng yêu hơn khi chị ấy luôn dùng mọi cách mà ôn nhu với mình, yêu luôn tất cả những bộ dạng ấy.

Cảm giác được sau lưng có ánh mắt nóng bỏng, Jiyeon làm bộ như lơ đãng quay đầu lại, đã thấy ánh mắt Hyomin chăm chú nhìn mình. Cặp mắt đen quen thuộc ấy đã từng như vậy luôn đem đến ôn nhu và an lòng. Thật giống như trên cõi đời này, trừ mình ra, thì cũng không còn bất cứ chuyện gì, bất kỳ người nào có thể đi vào trong đó.

Vốn là hai người cũng đã giằng co cả một buổi chiều, căn bản cũng không còn lại bao nhiêu khí lực, chỉ cần đi được một đoạn đường núi cả hai người các cô đều thở hồng hộc, nhiệt độ trong núi cũng đã giảm dần khiến cho chung quanh cũng trở nên rét lạnh, từng trận gió thổi qua, giống như những con ma đang xuyên vào thân thể, từ trong cho đến ngoài, hoàn toàn đều lạnh như băng.

"Jiyeon, đừng đi nữa, dừng lại nghỉ ngơi một chút có được không?" Lúc này tiếng nói của Hyomin từ phía sau cũng truyền tới, Jiyeon quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô đã đứng một khoảng cách mình khá xa. Cho dù sắc trời u ám, nhưng khuôn mặt tái nhợt vẫn như cũ hiện lên rõ rệt như vậy. Nếu như không phải là nhận thức được cô còn sống, tuyệt đối Jiyeon sẽ nghĩ cô chính là một nữ quỷ.

"Cô mệt lắm không?" Hai người ngồi chung một chỗ, Jiyeon mơ hồ nhìn thấy Hyomin đang nhíu chặt chân mày lại, hỏi nhỏ.

"Không sao, Jiyeon, em đi vệ sinh một chút, chị ở chỗ này chờ em."

Hyomin nói xong liền đi vào sau bụi cây, cho đến khi không nhìn thấy bóng của Jiyeon, mới ngừng lại. Cô dựa vào trên cây thở hổn hển, qua loa lau sạch mồ hôi trên mặt, liền đưa tay sờ lên vết thương trên hông sau lưng. Thịt chung quanh cũng đã đau đến tê rần, máu chảy cũng đã ướt hết một mảnh vải lớn. Chỉ sờ một cái thì chất lỏng đó cũng đã dính đầy trên tay.

Cô xé một bên ống tay sơ mi cột bên hông bị thương lại, mặc dù cũng biết được như vậy căn bản cũng không thể cầm máu được, nhưng ít ra cũng khiến cho vết thương không bị vỡ ra thêm nữa. Làm xong hết thảy mọi thứ, Hyomin mới chậm rãi đi về. Bây giờ trời cũng đã tối, cho nên cô cũng không cần phải lo lắng vết máu trên tay sẽ bị Jiyeon nhìn thấy.

"A!" Không chờ đến lúc Hyomin đi đến chỗ của Jiyeon, đã nghe được một tiếng rên nhẹ do cố sức kiềm chế, trong đó trừ bỏ có ẩn nhẫn ra còn có một tia khủng hoảng. Sống chung với nhau thời gian dài như vậy, đối với âm thanh của Jiyeon, Hyomin không thể không quen thuộc hơn nữa. Cơ hồ vừa nghe được âm thanh này, cô đã vội vã đi đến chỗ của đối phương.

Quay về chỗ mới vừa ngồi của hai người, Hyomin đã nhìn thấy Jiyeon cuộn người thành một khối nằm trên mặt đất. Cô dùng hai tay gắt gao ôm lấy bả vai, thân thể suy nhược run rẩy giống như là say rượu. Cho dù cô đã gắt gao cắn môi, nhưng âm thanh thống khổ vẫn tràn ra từ đó.

"Jiyeon! Chị sao vậy!?" Hyomin đem Jiyeon gắt gao ôm vào trong ngực lo lắng hỏi, cảm nhận được người trong lòng cơ thể lúc nóng lúc lạnh, căn bản cũng không biết được mới vừa rồi còn rất khỏe tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy.

"Hyo... Hyomin..." Có lẽ ghe được tiếng kêu gào của Hyomin, Jiyeon liền mở mắt nhìn về phía cô. Trong mắt hình dáng cũng đã tan rã không có gì.

"Em đây! Em đây! Jiyeon, chị sao vậy? Đừng dọa em có được không? Có phải chị bị thương chỗ nào không!?" Hyomin vừa nói, hốt hoảng đi kiểm tra thân thể Jiyeon, cũng không thể phát hiện được vết thương nào rõ ràng.

"Tôi không có sao... Cô a!" Jiyeon vừa nói được một nửa đã bị đau đớn ngắt giữa chừng. Cô so với lúc nãy càng run rẩy lợi hại, thẩn thể bị Hyomin ôm bắt đầu giãy dụa kịch liệt, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thống khổ.

"Jiyeon! Thật xin lỗi! thật xin lỗi!" Thân là người trong hắc đạo, nếu như lúc này Hyomin còn không đoán ra được Jiyeon như thế nào, vậy chuyến này cô đi cũng là không công. Mở điện thoại đi động lên, mượn lấy ánh đèn yêu ớt, cũng đã nhìn thấy lỗ kim màu đỏ trên tay Jiyeon lọt vào tầm mắt. Cho dù không nhìn kỹ căn bản cũng không phát giác ra được, nhưng đám người khiến cho Jiyeon phải tổn thương, tuy không nhiều nhưng chỉ một chút xíu như vậy!

Hyomin gắt gao bóp chặt lấy mặt đất bên dưới, trong lòng tràn ngập áy náy cùng đau đớn nhìn người này, hận không thể lập tức đem đám người kia cùng Sunny bằm thây vạn đoạn.

Bọn họ dám tiêm ma túy cho Jiyeon!

"Jiyeon, đừng sợ, em sẽ giúp chị cai nó, khôi phục lại dáng vẻ trước kia cho chị." Hyomin đưa tay dùng hết toàn lực ôm lấy Jiyeon, dụng ý muốn dùng sự tồn tại của mình để giúp cho cô vượt qua thống khổ. Nhưng trên người cô còn bị thương vốn cũng không còn nhiều khí lực, không được lâu đã bị Jiyeon đè ngã trên đất.

Thân thể bị va chạm mạnh mặc dù rất đau, nhưng Hyomin biết phần này đau đớn cũng không bằng đau đớn mà Jiyeon phải chịu. Nhìn hai bàn tay Jiyeon qua loa lôi xé quần áo của mình trong điên cuồng, Hyomin chậm rãi nhắm mắt, mặc cho nước mắt nóng bỏng rơi xuống như hoa. Trong lòng cô rất khó chịu, rất đau.

Đã từng là một Jiyeon, mỗi ngày đều mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tóc được buối gọn gàng sau đầu không chút qua loa. Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, vô luận gặp phải nhiều vấn đề khó khăn, nhưng trên mặt cũng không hề tìm được được chút gợn sóng nào. Trong lòng Hyomin, Jiyeon luôn là một cô gái ưu nhã trầm tĩnh. Nhưng hôm nay, cô lại biến thành bộ dạng này. Mà kẻ đầu sỏ khiến cho cô chật vật như vậy chính là mình.

"Jiyeon, đừng như vậy, thật xin lỗi.... thật xin lỗi...." Hyomin đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Jiyeon, đây chính là động tác mà chị ấy từng thích nhất, nhưng vào lúc này người ấy lại trở nên điên cuồng. Cổ tay hung hăng bị cắn, răng nhọn đâm sâu vào trong thịt, ngược lại khiến cho Hyomin bật cười. Thống khổ của Jiyeon cô không thể chia sẽ, nhưng ít nhất có thể bên cạnh cô cùng nhau đau.

Một hớp này, bị cắn hồi lâu cũng không hề buông. Cảm giác được từng giọt nước rơi xuống trên tay, trên mặt, Hyomin ngồi dậy, rút tay về, thuận thế hôn Jiyeon. Đã lâu lắm rồi hai đôi môi mới được sát hợp chung một chỗ, thân thể hai người cũng đều run lên. Máu tươi trong thịt sống hòa cùng vị mặn của nước mắt, nhưng lại ngọt đến khác thường.

Nụ hôn của Hyomin vẫn luôn giống như vậy, luôn tốt đẹp như thế, luôn ôn nhu như thế, lại dễ dàng khiến cho người ta phải sa vào. Jiyeon đưa tay vòng lên bả vai cô, nụ hôn này càng sâu. Khi thân thể bị đè ngã xuống trên đất, cô không thể kiềm chế được mà phát ra một tiếng than nhẹ. Hai người ai cũng không muốn rời đi trước, dường như muốn đem toàn bộ thời gian còn lại để tiêu hao trong nụ hôn ấy.

Sau nụ hôn Jiyeon cũng đã vùi đầu trong ngực Hyomin không hề động đậy thêm nữa, đây là lần đâu tiên cô vượt qua sự dày vò của cơn ghiền ma túy mà không có thuốc hỗ trợ. Nghĩ đến 10 ngày qua mỗi lần phát tác, nàng giống như là chó phải quỳ xuống trước mặt Sunny để xin chích ma túy cho mình. Cho dù biết những thứ đó sẽ phá hủy mình hoàn toàn, nhưng cô vẫn không thể chịu được sự thống khổ khi không có thuốc còn sau khi chích thì lại trở nên sảng khoái hơn.

Dần dần, Jiyeon cảm thấy rất mệt mỏi. Cô chỉ biết nhắm hai mắt lại, không còn muốn suy nghĩ đến những thứ kia nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tránh ở trong đó tự chữa thương trong mộng cho chính cô.

"Jiyeon, đừng ngủ, nơi này rất lạnh, sẽ rất lạnh đó." Âm thanh của Hyomin từ từ truyền tới, mặc dù cô đang kêu chị ấy đừng ngủ, nhưng cặp mắt kia cũng không thể chống đỡ được mà cứ thế kéo xuống không nghe theo. Mắt thấy sự lo lắng của Hyomin càng trở nên mơ hồ, tầm mắt cuối cùng hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Vẻ mặt mệt mỏi Jiyeon cũng thiếp đi, khiến cho Hyomin không đành lòng đánh thức. Cô đưa tay cởi áo vest xuống đắp lên người Jiyeon, trên người cô cũng chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng đã bị xé rách hết một bên tay. Sau lưng lại là một mảng lớn đỏ thắm, không có áo khoác che dấu, cũng không giữ lại chút gì mà bày ra.

"Ngủ ngon, chờ tỉnh lại, thì sẽ không sao nữa." Hyomin đưa tay vuốt ve trán Jiyeon, nhẹ giọng an ủi. Nói xong cô đem cả người đối phương đỡ ra sau lưng, đồng thời rút ra cái cà vạt cất sẵn trong túi, đem chân cô cùng tay trái mình buộc lại một chỗ. Đúng như lời Soyeon nói, tay trái của cô bây giờ căn bản cầm một chai nước khí lực cũng không có, thì làm sao có thể nâng Jiyeon lên được? Chỉ có như vậy, chính mình mới có thể cõng chị ấy lên được.

Mặc dù Jiyeon không nặng, nhưng cũng không nặng quá 50 kg. Nhất là người cũng đã ngủ, phía sau cũng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Hơi thở trong suốt phả vào không khí, rất nhanh cũng đã không thể nhìn thấy trong đêm tối. Trên núi cao, một cô gái đang cõng một cô gái khác đi xuống núi. Cho dù người sau lưng áp cô đến cong cả lưng, nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ một chút.

Thời gian lúc này đối với Hyomin mà nói, rất là quan trọng. Nhìn về phía trước dường như không có đích đến, cô càng siết chặt tay phải hơn, tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì cô và Jiyeon đều mang giày cao gót, vì để có thể đi nhanh hơn, Hyomin đã sớm cởi bỏ đôi giày kia. Mặc dù như vậy có thể tăng nhanh tốc độ đi bộ, nhưng đá nhọn, nhánh cây cỏ khô cũng đã đâm qua khiến cho chân càng nhiều vết trầy xước hơn.

Thân thể cũng nhanh đạt đến cực hạn, Hyomin lắc lắc cái đầu càng lúc càng mơ hồ, tiếp tục đi về phía trước. Cô cũng rất rõ, nếu cứ trì hoãn ở chỗ này càng lâu, thì mình và Jiyeon sẽ càng thêm nguy hiểm. Không bị chết rét, thì chính là chết đói. Mà trên người mình còn có thương, căn bản không thể cho phép cô kéo dài thời gian thêm được nữa.

"Jiyeon... chị tha thứ cho em có được không? Em không nghĩ muốn mất đi chị." Hyomin vừa đi, vừa nói chuyện cùng Jiyeon. Cô biết đối phương đã ngủ say, nên mới dám nói như vậy. Những lời này cô đã dấu trong tim lâu lắm rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vốn là muốn nói cho Jiyeon nghe một lúc nào đó. Nhưng mà hình như cũng không có cơ hội.

''Jiyeon, thật ra thì trước kia em đã sớm chú ý đến chị. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, em cũng biết nhìn bề ngoài của chị có vẻ đứng đắn như vậy, nhưng nội tâm nhất định là một kẻ muộn tao. Hắc hắc (mẻ cười đó)... Em đã dùng hai năm để chứng minh chuyện này, cũng đã thu thập được rất nhiều chứng cớ đó nha. Cho dù bị chị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, nhưng sự thật vẫn bày ở chỗ đó."

"Em yêu chị, đối với bất kỳ người nào cũng không có liên quan. Chị cũng không phải là công cụ để cho em tiêu khiển cho qua giờ, càng không phải là thế thân của Soyeon. Đúng là trước đây em thật sự đã từng yêu chị ấy, nhưng mà tình yêu này bây giờ cũng không còn nữa, ngược lại nó trở thành một thứ tình cảm khác. Trong lòng em thì người đó chẳng qua chỉ là chị gái của em, chỉ là thời gian em muốn vượt qua chị ấy."

"Đó cũng là đều mà từ rất lâu em mong muốn, em có thật sự là có đủ ưu tú hay không, bất kể làm gì, thì cũng không có cách nào đánh bại Soyeon. Nhưng bây giờ, em cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Nếu như chị chịu tha thứ cho em, em sẽ buông hết tất cả, đi cầu xin Soyeon bỏ qua cho chúng ta. Em yêu chị, nhưng không nghĩ tới làm tổn thương chổ đó của chị khiến chị lại để ý toàn bộ. Nhưng vào lúc này, em muốn ích kỷ một lần."

"Chị nói với em, chị sẽ yêu người khác. Em đã từng muốn buông tay chị, yên lặng ở trong bóng tối bảo vệ cho chị, nhìn chị hạnh phúc. Nhưng mà nói như vậy, bất quá là em tự lừa gạt chính mình, dối người mà thôi. Em không phải thánh nhân, cho nên em không thể chịu được khi nhìn thấy chị vui vẻ cùng người khác, mà hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em. Em đã từng ở trong bóng tối chạm đến chị, nhưng em rất muốn đứng dưới ánh mặt trời ôm lấy chị. Hy vọng có một ngày, em có thể dắt tay chị nói cho tất cả mọi người cùng biết, em và chị, vĩnh viễn đều thuộc về nhau."

"Jiyeon, vì chị, cái gì Park Hyomin này cũng đều nguyện ý mà đi làm."

Nói xong những lời trong lòng này thì giọng của Hyomin cũng đã khàn đến không chịu được. Trong nháy mắt, cô cũng đã được hơn nửa đường núi. Mồ hôi chảy xuống theo khuôn mặt trượt xuống cằm từng giọt rơi trên mặt đất, nếu như quay đầu nhìn lại còn đường mà cô đã bước qua, sẽ thấy được những vết máu trộn chung cùng mồ hôi mà rơi trên đất.

Mỗi một giọt đỏ tươi, nhìn qua cũng thấy phát hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz