ZingTruyen.Xyz

Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN

Chap 114

shiper_jungminyeon

Đối với người còn sống thì phải có tham vọng, nếu như không có phần tham vọng kia thì cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Hwayoung ngồi trên sofa nhìn Hyomin hút thuốc, mặc dù hơn nửa khuôn mặt của cô đã bị khói thuốc bao phủ, nhưng sự lo âu trên mặt vẫn không hề biến mất luôn rõ ràng như vậy. Cũng đã 10 ngày kể từ khi Jiyeon bị bắt cóc, cũng đã trôi qua hơn 10 ngày.

Cho dù đã đem cả cái thành phố X này lật ngược, nhưng vẫn không thể tìm ra được một chút dấu vết nào. Jiyeon mất tích cô biết bạn của chị ấy cũng sẽ báo với cảnh sát. Hwayoung cũng không hề biết được ai hiện nay trong thành phố X này lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến cho hắc bạch lưỡng đạo phải đi tìm đúng một người, nhưng lại có thể đem cô dấu kĩ như vậy.

Chỉ duy nhất một đáp án mới có thể làm sáng tỏ được chuyện này, là chỉ có người chết, mới có thể im hơi lặng tiếng như vậy. Nhưng mà suy nghĩ này Hwayoung cũng không dám nói cho Hyomin. Bởi vì lúc này cô giống như là một con rối đã lên dây cót sẵn, mà dây cót của cô chính là Jiyeon. Nếu như sợi dây cót chính này xảy ra chuyện gì, thì nhất định cả người Hyomin ngay tức khắc sẽ sụp đổ.

"Nhị tiểu thư, chị muốn đi đâu?" Nhìn Hyomin đã hút xong điếu thuốc chuẩn bị đi khỏi công ty, Hwayoung lo lắng hỏi. Cô lúc này rất sợ Hyomin đi ra ngoài một mình, hoặc là để cô một mình đảm đương mọi chuyện. Mặc dù người con gái này luôn giả vờ mang bề ngoài đầy kiên cường, nhưng thân thể của cô, cùng tâm cũng đã sớm bị phá nát hết rồi.

"Hwayoung tôi muốn tự mình đi tìm cô ấy. Không thể nhiều người như vậy mà cũng không tìm được chút dấu vết nào, cho nên nhất định là có chỗ nào đó bị bỏ xót."

"Nhị tiểu thư, nhưng thân thể chị..." Hwayoung muốn nói thân thể Hyomin còn chưa được dưỡng tốt, bây giờ lại chạy ra ngoài tìm người, cũng khó đảm bảo sẽ không phát sinh ra chuyện gì. Dù sao thì các cô cũng không biết cuối cùng mục tiêu chính là Jiyeon hay là Hyomin.

"Không sao đâu, tôi..."

"Rè rè..."

Điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên, Hyomin cầm lên nhìn xem thì thấy trên màn hình hiện ra một số lạ. Thân là nhị tiểu thư của Park gia, lại còn là tổng giám đốc của Park thị, số điện thoại cá nhân của cô luôn được đặt vào hàng bảo mật. Nhưng lúc này lại xuất hiện một số lạ dường như chưa bao giờ thấy qua. Hyomin nghi ngờ nhấn nút nghe, nhưng không nói lời nào, mà điện thoại bên kia cũng một mảng yên tĩnh.

"Alo, là ai." Cuối cùng Hyomin không kiên nhẫn mà mở miệng trước, lúc này cô cũng không có thời gian mà nghe mấy chuyện vô nghĩa qua điện thoại.

"Park tiểu thư, cô không cần phải biết tôi là ai, nhưng tôi lại biết hiện tại cô đang tìm một người."

Nói tiếng Trung dốt đặc như vậy nghe qua cũng biết được gã đàn ông này không phải là người Trung Quốc. Nhưng mà câu nói ngắn ngủn của hắn lại khiến cho lòng Hyomin lại nổi lên lo lắng mãnh liệt. Cho dù kích động muốn bộc phát nhưng mà cô vẫn phải giữ thấp âm thanh của mình xuống để không lộ ra sơ hở nào.

"Không sai, chính xác là tôi đang tìm một người bạn. Vị tiên sinh này nếu đã gọi đến đây cũng chứng tỏ ông đã biết chút ít gì đó?"

"Ha ha, Park tiểu thư rất thông minh cũng hiểu được ý của tôi, nếu như muốn đưa cô ấy đi thì, chiều hôm nay trước 1:00 PM đến kho hàng 704 ngoại ô. Hơn nữa tôi hy vọng Park tiểu thư tới một mình một người."

"Nếu như tôi từ chối yêu cầu này thì sao? Ông cũng biết cô ấy đối với tôi bất quá cũng chỉ là một người bạn mà thôi. Dựa vào cái gì mà ông cho rằng tôi sẽ vì cô ấy mà mạo hiểm?"

"Nếu như Park tiểu thư không để ý đến người bạn này của cô, vậy chúng tôi cũng không cưỡng ép. Nếu như trước 1:00 PM cô không đến, hoặc là nói chuyện này cho bất kỳ người nào. Thì ngày mai cô sẽ được thấy thi thể người bạn của cô xuất hiện trước cửa của Park thị."

"Được, tôi đồng ý với ông." Hyomin nói xong thì liền cúp điện thoại, nhấc chân đi ra ngoài. Ngoại ô có một kho hàng đã bỏ phế từ lâu, đúng là một chỗ tốt để giấu người. Cho nên sau ngày đầu tiên Jiyeon mất tích Hyomin cũng đã cho người đến tìm thử, nhưng cũng không tìm được người. Chẳng lẽ bọn họ có thể thoát khỏi sự truy lùng của thủ hạ mà tiếp tục trốn ở đó?

"Nhị tiểu thư, ai đã gọi điện tới? chị muốn làm gì?" Thấy Hyomin lòng như lửa đốt cầm chìa khóa xe và súng chuẩn bị đi ra, Hwayoung liền đưa tay cản cô lại."Hwayoung, vừa rồi tên đó nói Jiyeon đang trong tay hắn, nói với tôi trước 1 giờ phải đến kho hàng ngoại ô, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, chờ tôi cứu được Jiyeon rồi nói sau."

"Nhị tiểu thư, nếu đối phương đã nói như vậy nhất định đã đặt sẵn cái bẫy, dẫn dụ chị mắc câu. Chuyến đi này sợ là dữ nhiều lành ít, tôi tuyệt đối không thể để cho chị đi một mình được."

"Hwayoung cho dù như thế nào tôi cũng phải đi một mình. 1 giờ cũng sắp đến rồi, tôi cũng không thể lãng phí thời gian nữa."

"Nhị tiểu thư! Vậy ít nhất cũng phải chờ tôi tìm thêm vài người đi cùng, vạn nhất bọn họ..."

"Hwayoung! Chị ấy đang đợi tôi.. Tôi có thể cảm nhận được lúc này chị ấy đang rất sợ, cần sự giúp đỡ. Tôi đã để chị ấy phải đợi quá lâu, đã quá lâu rồi, tôi không thể để chị ấy đợi thêm được nữa." Những lời nói của Hyomin khiến cho Hwayoung không còn lời nào để phản bác. Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô vội vàng bỏ đi, cuối cùng chỉ có thể chán nản ngồi lại trên ghế sofa.

Ra khỏi công ty, Hyomin lên xe đạp nhanh chân ga hướng cần lái đến kho hàng. Dọc theo đường đi, cô không ngừng vượt đền đỏ, thậm chí còn lái với tốc độ trên 180km/h. Không ít xe cảnh sát đã đuổi theo cô, phát hiện căn bản cũng không thể đuổi kịp, chỉ biết ghi nhớ lại biển số xe của cô. Hyomin căn bản cũng không hề để ý đến bọn họ sẽ phạt tiền mình, trong lòng cô lúc này cũng chỉ có mỗi Jiyeon. 

Không biết những ngày qua chị ấy đã vượt qua như thế nào, đám người kia có khi dễ chị hay không, có đánh chị hay không. Đang trong lúc nghĩ đến những điều này, thì cô lại nghĩ tiếp đám người này cuối cùng là ai mới được. Nghe được giọng của gã đàn ông trong điện thoại kia cũng biết được bắt cóc Jiyeon căn bản không chỉ có một người, mà là một đám người. Mục đích của bọn họ rất đơn giản đó chính là muốn giết mình. Nếu như phiền phức hơn chỉ sợ là muốn món hàng kia.

Nhưng cho dù là đám người kia muốn gì, thì trong lòng Hyomin chuyện của Jiyeon vẫn quan trọng hơn tất cả. Dù cho phía trước là long đàm huyệt hổ, cô cũng không chùn bước mà xông vào.

Rốt cuộc cũng đến kho hàng trước một 1 giờ, Hyomin đi xuống xe mở cánh cửa sắt phế liệu màu xám đi vào, bên trong cái mùi mốc xộc tới khiến cho cô phải nhăn mày. Trong trí nhớ của cô Jiyeon là một người thích sự sạch sẽ, đã hơn 10 ngày đều phải ở một nơi như vậy có phải là chị rất khó chịu không?

Chết tiệt! Hyomin thề trong lòng, sau khi cứu được Jiyeon ra nhất định phải cho đám người này trả giá đắt.

"Park tiểu thư đến thật đúng lúc, còn thiếu một chút nữa thì qua một 1:00 PM. Nhưng mà trên người cô mang vài thứ không hợp với quy định." Lúc này giọng nam không khác biệt gì với trong điện thoại truyền đến, Hyomin quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một gã đàn ông tóc vàng mắt xanh đang đi tới. Dáng người cao gầy, bộ dạng cũng không hề khó nhìn, thậm chí còn thể dùng từ đẹp trai để hình dung. Nhưng lúc này Hyomin chỉ muốn đánh nát rồi phá hủy luôn cái bộ mặt đó.

"Vị tiên sinh này, tôi cũng đã đến rồi, không biết bạn của tôi đâu rồi, có thể giao người được chưa?" Hyomin không hề tiếp lời của gã đàn ông này, ngược lại còn hỏi vấn đề chính

"Dĩ nhiên là có thể, nếu như Park tiểu thư tuân thủ mọi ước định mà đến đây, thì bạn của cô sẽ giao trả lại cho cô đảm bảo không tổn thương một chỗ nào. Nhưng trước tiên cô nên đem súng để trong túi giao ra trước cho tôi?"

"Có gì mà không được?" Hyomin lấy cây súng lục ra ném tới chỗ gã đàn ông kia, động tác dứt khoát, không mang chút do dự, khiến cho cặp mắt gã đàn ông càng thêm tán thưởng cô một phần."Ha ha, Park tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường, cũng không phải là tôi muốn vậy, mà chính là tiểu thư nhà chúng tôi muốn."

"Tiểu thư nhà các ngươi? Là ai?" Nghe lời gã đàn ông kia khiến Hyomin nhíu mày. Gã đàn ông nhìn qua còn tưởng không dễ đối phó, nhưng lại không ngờ được cũng chỉ là một tên sai vặt. Cũng không thể tưởng tượng được vị tiểu thư sau lưng hắn cuối cùng lai lịch là như thế nào. Tại sao lại phải dùng đến trăm phương ngàn kế chỉ để gặp mình, thật ra là vì cái gì?

"Min người em muốn tìm chính là tôi." Không chờ cho đến khi Hyomin nghĩ ra vị tiểu thư nào lại sắc bén như vậy, thì người đó đã tự động xuất hiện trước mặt cô. Trên gương mặt đó mang theo nụ cười quen thuộc với Hyomin, màu tóc vàng ánh kim phối hợp cùng con ngươi xanh đậm, vẫn như cũ đều quyến rũ hút hồn như vậy.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi dài tay màu đen, cố ý để cởi ra hai nút trên cùng lộ ra sợi dây chuyền màu vàng trên cổ. Bên dưới là chiếc quần da bó màu đen ôm sát cặp chân thon gọn, dưới chân đi một đôi giày đế bằng làm bằng da ống thấp. Nhìn bộ trang phục này cả người cùng không hề mất đi vị của nữ nhân, lại tỏ ra mình là một người thành thục và suất khí.

"Sunny"

Hyomin hé môi, phun ra cái tên của cô gái này. Cô không nghĩ tới lại phải gặp mặt lần nữa trong tình huống như vậy. Nhưng mà với một cái nhìn ác ý người này sao lại làm ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ cô ta hận mình cự tuyệt cô ta? Hay là còn có mục đích khác?

"Ha ha, không nghĩ tới Min còn nhớ tên tôi, thật là vinh hạnh" Hyomin đứng tại chỗ trong đầu tiếp thu những lời của Sunny, dường như có sự nghi hoặc, cuối cùng cũng có đáp án.

Sunny chả trách được chính mình nhìn thấy cô ta lần đầu tiên có chút quen thuộc. Không thể không trách trong bữa tiệc của Lee DongGun lần đó kế hoạch đã an bài không chút sơ hở lại có người biết được. Thì ra mục tiêu của đối phương chính là mình. Mà lần này trực tiếp ra tay với Jiyeon để dụ mình tới.

"Tôi nghĩ đến nhiều người như vậy cuối cùng cũng không nghĩ ra cô. Sunny mấy năm trước tôi giết chết anh cô. Bây giờ cô muốn giết tôi để báo thù? Cho dù cô muốn làm gì tôi cũng sẽ không phản kháng. Nhưng Jiyeon và tôi không có quan hệ gì cả, tôi hy vọng cô không nên giận cá chém thớt mà đổ lên đầu những người khác."

Hyomin cố làm vẻ vô vị nói, bây giờ cô chỉ muốn cùng Jiyeon phủi sạch quan hệ. Chỉ cần Sunny thả chị ấy đi trước thì mọi chuyện còn lại cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.

"Min chẳng lẽ em cho tôi là người như vậy, vì anh trai mà báo thù sao? Buồn cười, quả là buồn cười. Thật ra hắn cũng không phải anh ruột tôi, chẳng qua chỉ là con trai của người đàn bà khác. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ghét hắn. Khi em giết chết hắn, tôi cũng không có chút khổ sở, ngược lại còn muốn cám ơn em."

"Vậy cô..." Những lời của Sunny càng khiến cho Hyomin nghi ngờ. Đã như vậy tại sao cô ta còn bày ra chuyện này?

"Min, không lẽ em không nhìn ra sao?" Có lẽ phát hiện được Hyomin không hiểu, Sunny từ từ đi đến gần cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Hai tay bắt đầu không đứng đắn sờ mó hai đùi Hyomin.

"Tên ngu dốt dó chết tôi căn bản không để ý. Người tôi mong muốn chính là em. Từ mấy năm trước lần đầu nhìn thấy em, tôi đã bị khí chất cùng tướng mạo trên người em hấp dẫn, thậm chí mỗi ngày đều năm mơ nhìn thấy em bị tôi dè ở dưới người bộ dạng ham muốn dục muốn chết. Em muốn tôi thả Jiyeon, thì phải đáp ứng tôi hai điều kiện. thứ nhất từ nay về sau phải làm người phụ nữ của tôi. Thứ hai đem món hàng trước kia em từng lấy được ở Đức đến cho tôi."

"Tôi đồng ý với cô."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chật chật

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz