Ngục Giam Tình Ái (MinYeon) [Cover] HOÀN
Chap 110
Sau đêm đó Hyomin quay về phòng của mình xong cũng không hề bước ra ngoài nữa. Mỗi lúc Soyeon đi tới gõ cửa mấy lần nhưng trong phòng cũng không có ai đáp lại. Cho đến sáng ngày thứ hai Hyomin cũng không hề lộ mặt ra. Tình huống như vậy, khiến cho Soyeon có chút lo âu. Cô không sợ Hyomin sẽ bỏ trốn, mà chỉ sợ em ấy làm những chuyện ngu ngốc mà tổn thương đến bản thân mình.
Rốt cuộc sự lo lắng cũng chiến thắng cả tôn nghiêm, Soyeon buộc lòng phải mở cửa phòng Hyomin ra. Mới vừa bước vào phòng ngủ đã thấy người kia nằm cuộn người thành một khối trên giường. Cho dù là em ấy đang trốn trong chăn, vẫn có thể nhìn ra một cổ thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy.
Vì không dọa được em ấy, Soyeon nhẹ chân bước đến cạnh giường, lúc này mới phát hiện khuôn mặt Hyomin đỏ bừng như là muốn xuất huyết. Bên cạnh hốc mắt còn vương chút lệ khô. Nhìn bộ dạng em ấy yếu đuối như vậy khiến cho lòng Soyeon nhói đau một trận. Giống như sợi dây đàn bị đứt lìa, không còn cách nào kéo lại được.
"Hyomin! Hyomin!" Lớn tiếng kêu tên Hyomin, Soyeon đưa tay sờ trán em ấy. Ai ngờ được khi cô vừa mới đưa tay chạm đến làn da nóng bỏng kia thì Hyomin lại lăn từ trên giường xuống sàn nhà, lảo đảo nghiêng ngã chạy đến nhà vệ sinh. Nghe đến bên trong truyền ra âm thanh nôn mửa, Soyeon chán nản nhìn hai tay mình.
Chẳng lẽ chỉ một cái chạm nhẹ đơn giản như vậy cũng khiến cho em ấy chán ghét mình đến như vậy?
Soyeon cũng không thể tính được đêm hôm qua mình đã gây ra bao nhiêu thương tổn cho em ấy, chẳng qua mỗi lúc bình tĩnh lại thì cô lại nhớ đến bộ dạng lúc Hyomin tuyệt vọng, cũng là người mà trước đến nay cô cũng chưa từng thấy qua lần đầu như vậy. Cho dù là từ lúc đầu chính mình đã tự tay đem em ấy vào trong ngục, em ấy chỉ biết không nóng không lạnh mà mỉm cười với mình, nhưng cũng chưa từng đứng trước mặt mình mà khóc như vậy. Có thể chính là tối qua Hyomin đã khóc, nhưng em ấy lại khóc trong yên tĩnh đến cả một tiếng động cũng không có, so với một người có thể hét lớn mà khóc thật to càng khiến cho lòng người thêm khó chịu hơn. Đã phải im lặng mà rơi lệ, thật lâu, mới là niềm đau đớn nhất.
Nếu như cho Soyeon thêm một cơ hội lần nữa, cô tin rằng mình sẽ không vì ghen tị làm cho đầu óc trở nên mê muội làm ra những chuyện mất khống chế như vậy. Cô tức giận Hyomin không biết quý trọng thân thể của mình, mỗi ngày chỉ biết uống đến say mèm, còn để cho ba bốn người phụ nữ không biết là ai vây quanh người mà sờ soạng em ấy. Mặc dù trong lòng hiểu rõ bất quá bề ngoài có vẻ mập mờ, nhưng Soyeon cũng không có cách nào tiếp nhận được.
Chẳng lẽ cô quan tâm cho Hyomin như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ chính mình phải dùng đến thủ đoạn đó ép em ấy quay về bên mình, còn chưa đủ chứng minh tình cảm và sự quan tâm của mình dành cho em ấy sao? Tại sao cô đã bỏ đi tôn nghiêm của mình mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng em ấy vẫn không hề quay đầu nhìn lại cô dù chỉ một chút, chính cô đã thay đổi rồi?
Nghĩ đến đêm đó ngồi trong xe nhìn Hyomin chạy loạn trên đường đi tìm Jiyeon, thiếu chút nữa là bị xe đụng phải. Trong lòng Soyeon lại càng giận hơn. Khoảnh khắc ấy tim của cô cũng lo sợ đến mức cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cho đến giờ nỗi sợ hãi ấy vẫn còn quẩn quanh trong đầu cũng chưa hề biến mất.
Soyeon không muốn Hyomin xảy ra chuyện, cô sợ em ấy sẽ rời khỏi người mình một lần nữa, cho dù là đến bây giờ em ấy vẫn chưa hề chịu nghe lời mình, còn làm nhiều chuyện vô liêm sỉ. Nhưng đến cuối cùng thì em vẫn là em gái của cô, là người thân của mình, là người con gái của mình.
Mấy ngày sau đó Soyeon cũng có nhiều việc bận nên cũng không để ý đến Hyomin, nhưng mỗi lần nghe được người giúp việc báo cáo tình trạng của em ấy, cho đến bây giờ cũng chưa từng có chuyện gì có thể làm khó Soyeon, cũng không hề nhíu mày. Cũng đã qua mấy ngày rồi nhưng Hyomin cũng không hề đụng đến một chút đồ ăn nào, cho dù là ép em ấy ăn, thì cũng sẽ lập tức nôn ra.
Mặc dù đã sớm nghe qua chứng bệnh chán ăn, Soyeon cũng không tin là Hyomin lại mắc phải chứng bệnh đó. Dù sao nguyên nhân của em ấy đều là từ mình. Cô cũng đã từng nghĩ tới việc đưa Hyomin về nơi ở của Jiyeon, nhưng cuối cùng cũng không dám làm. Cô không thể buông nhanh như vậy được, mọi chuyện còn chưa tới mức không thể vãn hồi được.
"Đại tiểu thư, bên ngoài có một người tên Hwayoung muốn vào gặp nhị tiểu thư, không biết..."
"Cho cô ấy vào." Soyeon ngồi trên sofa, không ngẩng đầu nói. Cô biết Hwayoung đến chỉ là muốn nhìn Hyomin, hai người vốn dĩ chính là bạn không hề sai.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư sao rồi ạ?" Vừa mới đi vào Hwayoung lo lắng liền hỏi Soyeon tình trạng của Hyomin, nhưng người kia chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó để cho cô tự nhìn lên lầu, cũng không nói thêm gì nữa." Cám... cám ơn tiểu thư, tôi xin phép lên trước."
Nói xong với Soyeon, Hwayoung cũng không đợi thêm mà chạy nhanh tới phòng của Hyomin. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chính mắt cô nhìn thấy người đang nằm trên giường kia, hốc mắt cũng đã ướt sẵn. Chỉ là mới có mấy ngày không nhìn thấy, Hyomin cũng đã gầy đi không ít, hai cánh tay mảnh khảnh đến nỗi không nhìn thấy được thịt, giống như chỉ dùng một chút sức thì có thể bẻ gãy ngay tức khắc.
"Nhị tiểu thư..." Hwayoung khẽ gọi Hyomin đang ngủ say, trên tay cô đang còn ghim ống truyền dịch để duy trì dinh dưỡng cho cơ thể. "Nhị tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? sao chị lại để mình bệnh thành như vậy?" Rõ ràng ngày đó người này còn thề với mình nhất định phải bảo vệ tốt sinh mạng của mình như vậy mới có thể bảo vệ Jiyeon, nhưng tại sao lại thành bộ dạng như bây giờ?
"Hwayoung..." Có lẽ là nghe được âm thanh của Hwayoung, Hyomin cũng từ từ mở mắt ra, nhưng mà một động tác đơn giản như vậy đối với cô lại mất nhiều sức một cách dị thường. "Nhị tiểu thư, tôi đây." Thấy Hyomin tỉnh lại Hwayoung vội vàng nắm lấy tay cô. ''Người, đã tìm xong đủ rồi sao?"
"Cái gì?" Nghe Hyomin hỏi Hwayoung nghi ngờ hỏi ngược lại, hiển nhiên là không biết rõ người trong miệng đối phương nói đến là ai.
"Cô đã quên kỳ hạn tôi cho cô rồi sao?"
"Hwayoung không có quên chuyện nhị tiểu thư giao phó, những người trước đây toàn bộ đều đồng ý. Bọn nghe được nhị tiểu thư muốn đợi thời trở lại nên đều rất kích động, hơn nữa còn thề sẽ ủng hộ cho nhị tiểu thư. " Mặc dù biết rằng lấy tình trạng lúc này của Hyomin mà thảo luận chuyện chính sự là không hề tốt, nhưng thân là thủ hạ của Hyomin, Hwayoung từ trước đến giờ cũng không hề chống lại bất cứ mệnh lệnh nào của cô.
"Mau đưa tôi đi gặp họ." Qua hồi lâu Hyomin lại mở miệng lần nữa, nhưng mà những lời này lại khiến cho ánh mắt Hwayoung trở nên lo âu sâu hơn.
"Nhị tiểu thư, thân thể của chị bây giờ..."
"Không sao đâu, Hwayoung, cô đỡ tôi đứng dậy." Hyomin ngắt ngang lời của Hwayoung, trực tiếp đưa tay bứt đi cây kim truyền dịch trên tay. Máu tươi cũng theo lỗ kim chảy ra ngoài, cô cũng không hề chận lại mà ngược lại đưa tay chống người ngồi dậy.
"Nhị tiểu thư, tình trạng thân thể chị lúc này thật..."
"Những lời như vậy đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Âm thanh quả quyết lạnh như băng khiến cho Hwayoung phải rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn Hyomin, lại phát hiện đối phương đang đứng từ trên cao nhìn xuống mình chằm chằm. Ánh mắt đen thuần túy, so với vừa rồi hoàn toàn cũng không nhìn ra bộ dạng mệt mỏi gì, ngược lại còn lộ ra chút bí ẩn tinh quang mơ hồ. Giống như một con báo đang ngắm con mồi, nguy hiểm mà tập trung, tùy lúc mà sẽ động thủ công kích.
Một Hyomin như vậy cô chưa từng thấy qua.
Lúc trước mỗi khi giết người Hyomin mới lộ ra ánh mắt này.
"Vâng, nhị tiểu thư." Hwayoung khôm người đỡ Hyomin dậy, nhìn cô có vẻ còn chưa đứng vững, vội vàng nắm lấy cô chặt hơn "Hwayoung, cô mau tập hợp bọn họ lại một chỗ, nói cho bọn họ biết xế chiều hôm nay tập họp tại trụ sở chính. Nếu bọn họ đã thề muốn ủng hộ tôi, tôi cũng muốn đi xem chút thành ý của bọn họ như thế nào."
Nơi gọi là trụ sở chính kia chính là căn cứ điểm do Hyomin thiết lập trong thành phố X này. Nơi đó chính là nơi mà sau khi Lee DongGun chết, cô cũng đã bí mật mua lại quán bar. Người ngoài cũng chỉ biết quán bar này đổi chủ, nhưng chưa từng nghĩ đến sau lưng nó lại chính là tấm màn che cho giới hắc đạo lớn mạnh về thế lực tạ thành phố X này.
"Được, nhị tiểu thư, tôi sẽ đi liên lạc ngay bây giờ. Nhưng mà đại tiểu thư sẽ cho chị ra ngoài tùy tiện như vậy sao? Cô ấy..."
"Yên tâm, cho dù như thế nào, hôm nay chị ấy cũng sẽ không cản tôi."
"Vâng, tôi biết rồi." Hwayoung cầm điện thoại thông báo, sau đó cúp điện thoại đi tới nói với Hyomin buổi chiều sẽ gặp ở quán Bar toàn bộ đều có mặt.
"Hwayoung cám ơn cô, nếu như không có cô, sợ rằng bây giờ mọi thứ tôi cũng không làm được gì. Thời gian cũng không còn nhiều. Lãng phí mỗi một ngày thì nguy cơ của tôi và Jiyeon sẽ càng lớn. Ngày mai cô dò giúp tôi Park DongHyun đang ở đâu, có làm gì hay không. Còn nữa tra giúp tôi quan hệ thực sự giữa Qri và Soyeon, tôi hoài nghi Park gia lớn mạnh như vậy, hoàn toàn đều do Qri của Lee gia ở sau điều khiển vì Soyeon mà lót đường. Nếu như vậy chúng ta cũng chỉ có thể coi Lee gia như là đối thủ chung."
"Vâng, nhị tiểu thư, tôi sẽ sớm đi thăm dò."
Hai người nói xong, cho Hyomin mặc quần áo tử tế xong, Hwayoung cũng đỡ cô đi xuống lầu. Thấy Hyomin đã lâu cũng chưa đi ra khỏi phòng, trong lòng Soyeon cũng có chút kinh ngạc, có chút mừng rỡ, nhưng vẫn luôn còn chút mất mát. Cô thấy cao hứng khi Hyomin chịu đi khỏi phòng, nhưng chỉ khổ sở để người ngoài đỡ chứ không phải mình.
"Thân thể sao rồi?" Soyeon nhìn tờ báo, cố ý không nhìn hỏi, nhưng vẫn liếc mắt trộm nhìn Hyomin. Nhìn thấy bàn tay cô sưng lên, bình thường không có chút biểu tình gì nhưng vẻ mặt lại thoáng qua có chút bất mãn. "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn chị." Hyomin ngồi đối diện Soyeon nhẹ giọng nói, bởi vì mấy ngày qua chưa ăn gì nên âm thanh của cô rất nhỏ. Cho dù như vậy nhưng Soyeon cũng nghe được những từ hời hợt trong đó.
"Nếu đã khỏe một chút rồi, thì cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi, em không cần phải bận rộn đi làm, chuyện của công ty cứ để ta xử lý."
"Chị, em muốn cùng Hwayoung ra ngoài hóng gió một chút được không?''
Toàn bộ phòng khách trong nháy mắt liền yên tĩnh. Soyeon cầm ly trà dừng tại chỗ, hồi lâu cũng không cử động. Rốt cuộc đã bao lâu không nghe được tiếng xưng hô này? Cô cũng không nhớ được. Trong ấn tượng tựa hồ vẫn còn một cô bé con nhỏ nhắn luôn chạy theo sau lưng mình kêu như vậy. Nhưng mà mỗi lần đối mặt với lúc nguy hiểm, chỉ biết dũng cảm mà tiến lên cũng không để ý đến người trước mình. Cho dù là thương tích khắp người cũng chưa từng lùi bước.
Cũng đã từng nhiều lần Soyeon luôn thích Hyomin gọi mình như vậy một tiếng chị. Nhưng khi cô phát hiện tình cảm của mình đối với Hyomin có chút biến hóa, về sau cũng không muốn nghe gọi như vậy nữa. Không nghĩ tới, vào hôm nay lại lần nữa nghe được đối phương gọi mình như vậy. Chuyện này, là biểu hiện gì đây? Em ấy đang hy vọng mình xem em ấy như một đứa em gái mà đối đãi thôi sao?
"Chị, có được không?" Không lâu lắm Hyomin lại lên tiếng lần nữa, đem Soyeon còn đang suy tư kéo ra ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Hyomin còn đang chăm chú nhìn mình. Bởi vì ốm đau nên bộ dạng quyến rũ bình thường cũng đã biến mất chỉ để lại, cái bộ dạng yếu đuối không thể nghĩ. Người như vậy khiến cho Soyeon chỉ muốn nhẹ nhàng ôm em ấy vào trong ngực, xua đi nỗi đau cho em ấy, chiếu cô em ấy thật tốt.
Nhưng trong lòng Soyeon cũng biết rõ, những chuyện này đối với Hyomin mà nói, chẳng qua chỉ là một gánh nặng nữa.
"Ừ, đi đi, cẩn thận an toàn." Soyeon buông tách trà xuống không uống hớp nào đi lên lầu, không biết có phải là ảo giác hay không, Hyomin lại nhìn thấy bóng lưng của cô, ngoài ý muốn lại phát hiện ra một chút mất mác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Happy New Years
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz