ZingTruyen.Xyz

NGŨ LINH QUỐC

PHẦN I- KHỞI LINH

NVVietTrang

CHƯƠNG I. Những kẻ lạc lối

Phương, ba mươi sáu tuổi- cô không còn trẻ để mơ mộng hão huyền, cũng chưa đủ già để được coi là từng trải, cô chỉ đơn giản là… lạc lối.

Mỗi ngày của Phương trôi qua đều nhạt nhòa, vô vị.

Cô thức dậy lúc sáu giờ, đến văn phòng lúc tám giờ, tan làm lúc năm rưỡi chiều, mua đồ ăn sẵn, rồi về nhà và ngồi thẫn thờ trước màn hình, nơi những bộ phim cứ lặp đi lặp lại một cách vô hồn. Cô từng nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là sẽ ổn.

Nhưng không.

Đã vài năm trôi qua, và cô vẫn chưa tìm thấy sự bình yên.

Cô từng ấp ủ những ước mơ – viết sách, du lịch một mình, nuôi mèo, trồng rau…
Cô từng yêu – một cách mù quáng và dại khờ.
Cô từng hy vọng – rằng mình sẽ khác biệt, sẽ không hòa tan vào đám đông.

Nhưng hiện tại, Phương giống như một dòng sông cạn khô, chỉ còn trơ lại sỏi đá và rong rêu.

“Khi một người phụ nữ bước qua tuổi 35 mà chưa có gì đáng kể, cô ta sẽ dần trở nên vô hình với thế giới.”

Câu nói ấy, cô nghe được trong một buổi tiệc, cứ ám ảnh, vang vọng mãi trong tâm trí.

Phương không ghét cuộc sống hiện tại.

Cô chỉ… không còn thấy mình thuộc về nó nữa.

Một buổi sáng tháng Ba, khi sương mù giăng kín lối và lý do để tiếp tục sống trở nên mờ nhạt, Phương đứng dậy khỏi bàn làm việc, đóng laptop lại, nhìn thẳng vào gương – và nhận ra đôi mắt mình trống rỗng đến lạ thường.

Cô nhắn một dòng tin ngắn gọn cho đồng nghiệp:

“Tôi xin nghỉ phép dài hạn. Xin đừng liên lạc.”

Rồi cô lên mạng, đặt một chuyến xe đi Huế – thành phố cô chưa từng đặt chân đến, không người quen, không kế hoạch.

Chỉ đơn giản vì… cô đã mơ thấy nó.

Một giấc mơ rất rõ ràng: một ngôi miếu cổ kính, một chiếc gương phủ đầy bụi, và một giọng nói thì thầm trong đầu:

“Nếu ngươi muốn nhớ mình là ai, hãy đến nơi ký ức bắt đầu.”

Ba ngày sau, Phương lên chuyến xe khách lúc 4 giờ sáng.

Trời còn chưa sáng tỏ. Sài Gòn vẫn chìm trong giấc ngủ.

Cô ngồi bên cửa sổ, tay ôm ba lô, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, một cuốn sổ tay và một hộp diêm nhỏ cũ kỹ – kỷ vật duy nhất còn sót lại từ thời thơ ấu.

Tôi không đi để tìm kiếm điều gì đó cao siêu.

Chỉ là… tôi không thể ở lại nơi này thêm nữa.”

Xe rời bến, xuyên qua màn sương dày đặc như lớp bụi phủ lên những ký ức đã ngủ quên bấy lâu.

Phía trước là một hành trình chưa được vạch sẵn, nhưng trong lòng cô, một điều gì đó vừa âm ỉ nhen nhóm – như một ngọn lửa le lói giữa đống tro tàn.

Phương không hề biết rằng, chuyến đi này sẽ đưa cô vào tầng sâu nhất của linh giới.

Nơi tồn tại những người mang trong mình mạch lực của đất trời.
Nơi những linh hồn ngủ quên đang chờ đợi được đánh thức.

Và nơi… chính cô cũng sẽ phải đối diện với một câu hỏi:

“Ngươi là ai – giữa trăm vạn kiếp người?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz