Ngu Gia Tai Thuong
Phòng hồ sơ ở Hình bộ so với phủ nha khác lớn hơn rất nhiều.Mỗi một bộ hồ sơ được lưu trữ đều có người đăng ký cùng xử lý.Nghe rõ lý do đến nơi này của hai người Công Tôn Triển Chiêu,viên quan mặc áo choàng lục dẫn hai người đến gác hồ sơ.Bạch Ngọc Đường không quen lễ nghi rườm rà phiền phức,đi dạo bên ngoài Hình bộ chờ Triển Chiêu xong việc rồi đi ăn cơm.
Hồ sơ các nằm trong cùng Hình Bộ.Trong viện,ngoài cửa,đặt 8 cái lu nước đề phòng trường hợp hồ sơ các bị cháy.
Sân viện hiển nhiên thường xuyên quét dọn,thềm đá trước cửa hồ sơ các vẫn còn ướt.Cửa mở rộng,có người cầm chồng hồ sơ ra ra vào vào.Thấy bọn Triển Chiêu đến hắn liếc mắt một cái rồi hỏi rõ ràng nguyên nhân đến.
Hồ sơ các kệ sách đan xen.Viên quan dẫn bọn họ đi vào bên trong,ánh sáng trẻn tường chiếu yếu ớt vì bị kệ sách ngăn trở.Kệ sách trữ hồ sơ tựa hồ đã lâu lắm rồi,mặc dù qua bao năm tháng đều không nhiễm hạt bụi,hiển nhiên có người thường xuyên lau chùi.Những trang hồ sơ bị hư hại đã được bổ sung sửa chữa.
Công Tôn tìm kiếm hồ sơ 20 năm trước đây về những thôn trấn quanh Khai Phong vì nếu ở giếng nơi miếu Thành Hoàng phát hiện thi cốt,hẳn là nên tìm kiếm ở phụ cận Khai Phong.Chỉ là thi cốt chôn đến bây giờ mới phát hiện,nên phải tìm kiếm hồ sơ nhân khẩu mất tích năm đó ghi lại.Công Tôn ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm chồng hồ sơ mấy cái giá phía dưới.
Triển Chiêu cũng hỗ trợ tìm kiếm.Nhưng hắn xem không được hàng chữ chi chít rậm rạp,lật xem vài tờ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Công Tôn tựa hồ cũng không kỳ vọng hắn có thể hỗ trợ mình tra hồ sơ,liền kêu hắn đứng qua một bên,nhờ các viên quan Hình bộ giúp hắn tìm kiếm manh mối.Chỉ là tìm nửa ngày,cũng không thấy từ 20 đến 25 năm trước có người mất tích nào có thân phận tương ứng với 2 cỗ thi cốt tìm được dưới giếng.Công Tôn cầm chặt hồ sơ suy tư một lúc lâu,nhờ Triển Chiêu ôm đống hồ sơ từ giá trên cùng mang xuống.
Mọi người tra từ lúc ăn trưa đến sắp tới giờ ăn cơm chiều mới tìm được hồ sơ liên quan.Trong hồ sơ có chép,20 năm trước,Lâm phủ trục xuất thê thiếp đang mang thai về nhà mẹ đẻ.Lúc đó,không biết nguyên nhân gì mà tiểu thiếp đang được Lâm lão gia sủng ái bị đuổi về nhà mẹ đẻ.Lúc đó,Lâm lão gia cảm thấy mất mặt nên công bố với bên ngoài tiểu thiếp kia thân mình không tốt nên trở về nhà mẹ đẻ để tu dưỡng.
Công Tôn muốn đưa thông tin này cho Triển Chiêu xem,lại nghe phía trước truyền đến thanh âm cửa bị đá văng.Nghe thanh âm,người này hẳn là đang nóng giận, hận không thể đem cửa phá hủy.
Triển Chiêu nghe thấy thanh âm kia,đột nhiên nhớ tới cái gì,vỗ đùi hô lên một tiếng:"Xong rồi,như thế nào quên mất hắn."Lời còn chưa dứt,Bạch Ngọc Đường bước vào,trong tay xách theo mấy bọc giấy dầu,sắc mặt không tốt.Nha dịch Hình bộ không dám tiến lên hỏi.Triển Chiêu thấy Công Tôn ôm hồ sơ trốn ở kệ hồ sơ khác.Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tiến lại gần,đưa đồ trong tay cho hắn,nghiến răng nghiến lợi cười nói:"Miêu nhi,gia chờ ngươi lâu lắm rồi."
Triển Chiêu há hốc miệng,nhìn hắn cười làm lành,sau đó nói lảng sang chuyện khác:"Ngũ đệ,đây là gì nha?"
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay dựa vào kệ sách,nghe hắn hỏi,nhìn những bọc giấy dầu trong tay hắn,chu môi nói:"Ngươi tự xem đi".Sau đó xoay mặt sang hỏi Công Tôn:"Tiên sinh,các ngươi tra xong rồi chứ?"
Công Tôn vỗ hồ sơ trong tay nói:"Tra xong rồi,kế tiếp..."Chưa đợi Công Tôn nói xong,Bạch Ngọc Đường xoay người ôm cổ Triển Chiêu nói:"Đi ăn thôi,gia cả ngày nay chưa ăn gì."Không đợi Triển Chiêu trả lời,cánh tay dùng sức ôm Triển Chiêu ra ngoài,căn bản không cho người khác cơ hội cự tuyệt.Công Tôn cả ngày nay tra hồ sơ cũng chưa ăn gì,cảm thấy đói.Tốt xấu gì Bạch Ngọc Đường cũng nên mang cho hắn 1 phần đồ ăn chứ,khác biệt đãi ngộ a."Hắn hỏi nha dịch kế bên:"Ân,các ngươi có đồ ăn không?"
Hai người nha dịch ngẩn người.1 người nha dịch xoay người ra ngoài nói:"Để hạ nhân đi xem."Người nha dịch còn lại trong phòng chỉ một kệ hồ sơ nói:"Công Tôn tiên sinh cái giá này chúng ta chưa có tra qua."Công Tôn thở dài ngao ngán.
Bên ngoài,trời còn chưa tối,nhưng chưa đến giờ dậu.Từ Hình bộ đến Thiên Nhất cư nhất định phải đi qua Lâm phủ.Dọc đường đi,hai người nghe rất nhiều đàm luận về án tử thi cốt trong giếng được đồn khắp thành.Triển Chiêu không quan tâm nghe mọi người suy đoán thân phận của thi cốt, hay là truyền thuyết quỷ trong miếu Hoàng Thành nên định đi tới góc đường.Đột nhiên,Triển Chiêu nghe được cụm từ:"Lâm phủ tiểu thiếp",liền dừng chân lại,xoay người trở lại.Bạch Ngọc Đường hết cách,đành đi theo Triển Chiêu tìm người đang nói chuyện.
Đang nói chuyện là một lão phụ nhân,mặc váy áo dệt bằng vải thô,đang ngồi trước cửa tửu quán nhà mình uống rượu,nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Triển Chiêu tiến lên dò hỏi, không ngờ phụ nhân kia khi thấy Triển Chiêu liền rất nhiệt tình.Không đợi Triển Chiêu mở miệng,liền vào nhà xách theo ghế dài để Triển Chiêu ngồi.Triển Chiêu tuy rằng sống tại Khai Phong phủ đã lâu,nhưng cũng không thích ứng được sự nhiệt tình này.Một câu hắn còn chưa nói, bà lão đưa cho hắn một chén rượu cùng đĩa đậu phộng rang.Sau đó,lão phụ nhân hỏi Triển Chiêu:"Triển đại nhân,án tử đó các ngươi điều tra thế nào rồi?"
Triển Chiêu cảm tạ bà lão đưa đồ ăn cho mình,rồi nhét vào tay Bạch Ngọc Đường,hỏi bà lão:"bà ơi,Triển mỗ muốn hỏi bà một chút chuyện."
Lão phụ nhân nghe vậy,mặt liền tràn đầy nghiêm túc,thành âm càng lúc càng nhỏ,hỏi:"Triển đại nhân muốn nghe chuyện về Lâm phủ tiểu thiếp?"
Triển Chiêu thấy bà phản ứng như vậy dở khóc dở cười,vội vàng gật đầu nói:"Đúng vậy.Hy vọng bà có thể kể tỉ mỉ cho Triển mỗ nghe."
Lão phụ nhân chuyển sang tư thế người kể chuyện,suy nghĩ một lát,thấp giọng nói:"Việc này rất kỳ quái,tính lại cũng hơn 20 năm rồi."Sau đó,cầm bát rượu lên uống một ngụm,hiển nhiên tính toán trường đàm.Triển Chiêu kiên nhẫn ngồi chờ một bên nghe kể chuyện.
Hơn 20 năm trước,chủ mẫu Lâm gia Hạ thị 3 năm không sinh được mụn con,Lâm lão già nạp thêm hai thê thiếp để kéo dài hương khói,nối dõi tông đường.Hai người thiếp thất kia,1 người là Vân thị,1 người là Lâu thị.Vân thị năm đó khó sinh qua đời.Lâu thị lúc đó đang mang thai,Lâm lão già hết mực thương yêu sủng ái,nên ở trong phủ tác oai tác quái,xem thường Hạ thị.Hạ thị sớm đã xem nàng như cái gai trong mắt,muốn diệt trừ nhưng lại ngại nàng đang mang thai,mình lại là Lâm phủ đương gia chủ mẫu nên chần chừ chưa hạ thủ.Sau này,không biết là vì cái gì, khi Lâu thị mang thai trở về nhà mẹ đẻ.Lúc đó Lâm phủ nói với người ngoài rằng Lâu thị thân thể suy nhược,Khai Phong ồn ào bất lợi trong việc tịnh dưỡng.Cho dù vội vàng về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng như thế nào cũng không thể nửa đêm xuất phát.Tiếp đó,lại có tin đồn nói rằng tiểu thiếp Lâu thị kia không có về nhà mẹ đẻ.Nàng đắc tội Lâm gia chủ mẫu nên nàng cùng với hài nhi chưa chào đời bị Hạ thị hại chết.Trong lúc đó,Lâm phủ lại có tin đồn có quỷ.Kể từ lúc đó,Hạ thị bắt đầu ăn chay niệm Phật.
Có nhiều việc lão phụ nhân cũng không biết rõ vì lúc đó nàng mới dọn tới Khai Phong.Nhưng nàng từng vài lần gặp qua Lâu Thị cùng thiếp thân nha hoàn ra ngoài mưa sắm đi dạo,tiêu tiền hào phóng rộng rãi ,hiển nhiên là nàng rất được sủng ái.Cuối cùng,lão phụ nhân chỉ tiệm cơm đối diện nói chưởng quâỳ sống ở đây vài chục năm rồi.Nếu Triển Chiêu đi nơi đó hỏi chuyện,có thể biết thêm nhiều manh mối.
Chưởng quây tiệm cơm năm nay đã gần 70.Thân thể hồng hào khoẻ mạnh,là một thân lão nho sinh rất hay nói.Thời điểm Triển Chiêu tuần phố hay cùng hắn nói chuyện phiếm vài lần.Lúc này,hắn thấy Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường vội từ sau quầy chạy ra ân cần tiếp đón, dẫn hai người ngồi xuống cái bàn gần quầy nhất.
Triển Chiêu rót cho lão gia tử một chén rượu.Không đợi Triển Chiêu lên tiếng,lão đã hỏi:"Triển đại nhân tới là muốn hỏi chuyện của Lâm phủ đi?"
Triển Chiêu ngẩn người,gật đầu nói:"Mong rằng lão tiên sinh có thể kể cho Triển mỗ nghe chuyện của Lâm phủ tiểu thiếp Lâu thị 20 năm về trước."
Lão gia tử vuốt râu thở dài,tựa hồ là đang nhớ lại.Tay trái chậm rãi nhịp nhịp đùi,một lát sau nói:"Năm đó,lão hủ cũng ở đây mở tiệm ăn nhỏ,đối với việc Lâm phủ cũng biết 1 ít."Nói xong,đem chén rượu trong tay cạn sạch,rót rượu ra chén đặt lại trên bàn,nhìn bộ dáng giống như là muốn trường đàm.
Bạch Ngọc Đường hít một ngụm lãnh khí,nghẹn trong chốc lát,vẫy tay gọi tiểu nhị,nói:"Tiểu nhị,mang cho Ngũ gia vò rượu tốt nhất."
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn,trong lòng một trận băn khoăn.Hôm này,đầu tiên mình bắt hắn đứng đợi mình nửa ngày bên ngoài Hình bộ,lại cùng mình ở chỗ này nghe chuyện xưa.Triển Chiêu đưa tay vỗ nhẹ tay của hắn đặt ở trên đầu gối dưới bàn,nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay hắn như muốn nói với hắn câu xin lỗi. Ánh mắt đang nhìn Bạch Ngọc Đường chậm rãi trở về,môi mỏng khẽ nhếch,có chút ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường thực sửng sốt,rũ mắt nhìn xuống cái tay đang nắm lấy tay mình.Trong lòng,bao nhiêu oán khí liền tiêu thất hết.Thế nhưng,hắn mơ hồ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, ngượng ngùng bĩu môi.Giương mắt nhìn Triển Chiêu chống cằm chuyên chú nghe chuyện xưa,đồ ăn mang lên cũng không ăn.Bạch Ngọc Đường trở tay nắm lấy bàn tay đang cầm chặt tay mình,tay kia giả vờ che miệng ho khan,ánh mắt mơ hồ liếc về phía hắn.
Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ như thế,tức khắc mặt hắn đỏ lên,ngón tay cứng đờ,lỗ tai ong một tiếng.Lúc này hắn không nghe được lão chưởng quầy đối diện đang nói cái gì,máu huyết toàn thân hắn tập trung hết lên mặt.
Khi lão già tử nhìn hắn,cảm thấy kỳ quái,buông chén rượu trong tay nói:"Triển đại nhân,đang nói chuyện sao mặt ngươi lại đỏ thế kia?"
Triển Chiêu ho khan một tiếng,đem lực chú ý kéo trở về,há miệng nói:"Trời nóng quá!"
Lão già tử họ khan một tiếng lẩm bẩm nói:"Trời quá nóng?Lão hủ vẫn luôn cảm thấy lạnh.Thân thể người trẻ tuổi quả thật là tốt.Lão không phục không được đâu."
Hồ sơ các nằm trong cùng Hình Bộ.Trong viện,ngoài cửa,đặt 8 cái lu nước đề phòng trường hợp hồ sơ các bị cháy.
Sân viện hiển nhiên thường xuyên quét dọn,thềm đá trước cửa hồ sơ các vẫn còn ướt.Cửa mở rộng,có người cầm chồng hồ sơ ra ra vào vào.Thấy bọn Triển Chiêu đến hắn liếc mắt một cái rồi hỏi rõ ràng nguyên nhân đến.
Hồ sơ các kệ sách đan xen.Viên quan dẫn bọn họ đi vào bên trong,ánh sáng trẻn tường chiếu yếu ớt vì bị kệ sách ngăn trở.Kệ sách trữ hồ sơ tựa hồ đã lâu lắm rồi,mặc dù qua bao năm tháng đều không nhiễm hạt bụi,hiển nhiên có người thường xuyên lau chùi.Những trang hồ sơ bị hư hại đã được bổ sung sửa chữa.
Công Tôn tìm kiếm hồ sơ 20 năm trước đây về những thôn trấn quanh Khai Phong vì nếu ở giếng nơi miếu Thành Hoàng phát hiện thi cốt,hẳn là nên tìm kiếm ở phụ cận Khai Phong.Chỉ là thi cốt chôn đến bây giờ mới phát hiện,nên phải tìm kiếm hồ sơ nhân khẩu mất tích năm đó ghi lại.Công Tôn ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm chồng hồ sơ mấy cái giá phía dưới.
Triển Chiêu cũng hỗ trợ tìm kiếm.Nhưng hắn xem không được hàng chữ chi chít rậm rạp,lật xem vài tờ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Công Tôn tựa hồ cũng không kỳ vọng hắn có thể hỗ trợ mình tra hồ sơ,liền kêu hắn đứng qua một bên,nhờ các viên quan Hình bộ giúp hắn tìm kiếm manh mối.Chỉ là tìm nửa ngày,cũng không thấy từ 20 đến 25 năm trước có người mất tích nào có thân phận tương ứng với 2 cỗ thi cốt tìm được dưới giếng.Công Tôn cầm chặt hồ sơ suy tư một lúc lâu,nhờ Triển Chiêu ôm đống hồ sơ từ giá trên cùng mang xuống.
Mọi người tra từ lúc ăn trưa đến sắp tới giờ ăn cơm chiều mới tìm được hồ sơ liên quan.Trong hồ sơ có chép,20 năm trước,Lâm phủ trục xuất thê thiếp đang mang thai về nhà mẹ đẻ.Lúc đó,không biết nguyên nhân gì mà tiểu thiếp đang được Lâm lão gia sủng ái bị đuổi về nhà mẹ đẻ.Lúc đó,Lâm lão gia cảm thấy mất mặt nên công bố với bên ngoài tiểu thiếp kia thân mình không tốt nên trở về nhà mẹ đẻ để tu dưỡng.
Công Tôn muốn đưa thông tin này cho Triển Chiêu xem,lại nghe phía trước truyền đến thanh âm cửa bị đá văng.Nghe thanh âm,người này hẳn là đang nóng giận, hận không thể đem cửa phá hủy.
Triển Chiêu nghe thấy thanh âm kia,đột nhiên nhớ tới cái gì,vỗ đùi hô lên một tiếng:"Xong rồi,như thế nào quên mất hắn."Lời còn chưa dứt,Bạch Ngọc Đường bước vào,trong tay xách theo mấy bọc giấy dầu,sắc mặt không tốt.Nha dịch Hình bộ không dám tiến lên hỏi.Triển Chiêu thấy Công Tôn ôm hồ sơ trốn ở kệ hồ sơ khác.Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tiến lại gần,đưa đồ trong tay cho hắn,nghiến răng nghiến lợi cười nói:"Miêu nhi,gia chờ ngươi lâu lắm rồi."
Triển Chiêu há hốc miệng,nhìn hắn cười làm lành,sau đó nói lảng sang chuyện khác:"Ngũ đệ,đây là gì nha?"
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay dựa vào kệ sách,nghe hắn hỏi,nhìn những bọc giấy dầu trong tay hắn,chu môi nói:"Ngươi tự xem đi".Sau đó xoay mặt sang hỏi Công Tôn:"Tiên sinh,các ngươi tra xong rồi chứ?"
Công Tôn vỗ hồ sơ trong tay nói:"Tra xong rồi,kế tiếp..."Chưa đợi Công Tôn nói xong,Bạch Ngọc Đường xoay người ôm cổ Triển Chiêu nói:"Đi ăn thôi,gia cả ngày nay chưa ăn gì."Không đợi Triển Chiêu trả lời,cánh tay dùng sức ôm Triển Chiêu ra ngoài,căn bản không cho người khác cơ hội cự tuyệt.Công Tôn cả ngày nay tra hồ sơ cũng chưa ăn gì,cảm thấy đói.Tốt xấu gì Bạch Ngọc Đường cũng nên mang cho hắn 1 phần đồ ăn chứ,khác biệt đãi ngộ a."Hắn hỏi nha dịch kế bên:"Ân,các ngươi có đồ ăn không?"
Hai người nha dịch ngẩn người.1 người nha dịch xoay người ra ngoài nói:"Để hạ nhân đi xem."Người nha dịch còn lại trong phòng chỉ một kệ hồ sơ nói:"Công Tôn tiên sinh cái giá này chúng ta chưa có tra qua."Công Tôn thở dài ngao ngán.
Bên ngoài,trời còn chưa tối,nhưng chưa đến giờ dậu.Từ Hình bộ đến Thiên Nhất cư nhất định phải đi qua Lâm phủ.Dọc đường đi,hai người nghe rất nhiều đàm luận về án tử thi cốt trong giếng được đồn khắp thành.Triển Chiêu không quan tâm nghe mọi người suy đoán thân phận của thi cốt, hay là truyền thuyết quỷ trong miếu Hoàng Thành nên định đi tới góc đường.Đột nhiên,Triển Chiêu nghe được cụm từ:"Lâm phủ tiểu thiếp",liền dừng chân lại,xoay người trở lại.Bạch Ngọc Đường hết cách,đành đi theo Triển Chiêu tìm người đang nói chuyện.
Đang nói chuyện là một lão phụ nhân,mặc váy áo dệt bằng vải thô,đang ngồi trước cửa tửu quán nhà mình uống rượu,nói chuyện phiếm cùng những người khác.
Triển Chiêu tiến lên dò hỏi, không ngờ phụ nhân kia khi thấy Triển Chiêu liền rất nhiệt tình.Không đợi Triển Chiêu mở miệng,liền vào nhà xách theo ghế dài để Triển Chiêu ngồi.Triển Chiêu tuy rằng sống tại Khai Phong phủ đã lâu,nhưng cũng không thích ứng được sự nhiệt tình này.Một câu hắn còn chưa nói, bà lão đưa cho hắn một chén rượu cùng đĩa đậu phộng rang.Sau đó,lão phụ nhân hỏi Triển Chiêu:"Triển đại nhân,án tử đó các ngươi điều tra thế nào rồi?"
Triển Chiêu cảm tạ bà lão đưa đồ ăn cho mình,rồi nhét vào tay Bạch Ngọc Đường,hỏi bà lão:"bà ơi,Triển mỗ muốn hỏi bà một chút chuyện."
Lão phụ nhân nghe vậy,mặt liền tràn đầy nghiêm túc,thành âm càng lúc càng nhỏ,hỏi:"Triển đại nhân muốn nghe chuyện về Lâm phủ tiểu thiếp?"
Triển Chiêu thấy bà phản ứng như vậy dở khóc dở cười,vội vàng gật đầu nói:"Đúng vậy.Hy vọng bà có thể kể tỉ mỉ cho Triển mỗ nghe."
Lão phụ nhân chuyển sang tư thế người kể chuyện,suy nghĩ một lát,thấp giọng nói:"Việc này rất kỳ quái,tính lại cũng hơn 20 năm rồi."Sau đó,cầm bát rượu lên uống một ngụm,hiển nhiên tính toán trường đàm.Triển Chiêu kiên nhẫn ngồi chờ một bên nghe kể chuyện.
Hơn 20 năm trước,chủ mẫu Lâm gia Hạ thị 3 năm không sinh được mụn con,Lâm lão già nạp thêm hai thê thiếp để kéo dài hương khói,nối dõi tông đường.Hai người thiếp thất kia,1 người là Vân thị,1 người là Lâu thị.Vân thị năm đó khó sinh qua đời.Lâu thị lúc đó đang mang thai,Lâm lão già hết mực thương yêu sủng ái,nên ở trong phủ tác oai tác quái,xem thường Hạ thị.Hạ thị sớm đã xem nàng như cái gai trong mắt,muốn diệt trừ nhưng lại ngại nàng đang mang thai,mình lại là Lâm phủ đương gia chủ mẫu nên chần chừ chưa hạ thủ.Sau này,không biết là vì cái gì, khi Lâu thị mang thai trở về nhà mẹ đẻ.Lúc đó Lâm phủ nói với người ngoài rằng Lâu thị thân thể suy nhược,Khai Phong ồn ào bất lợi trong việc tịnh dưỡng.Cho dù vội vàng về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng như thế nào cũng không thể nửa đêm xuất phát.Tiếp đó,lại có tin đồn nói rằng tiểu thiếp Lâu thị kia không có về nhà mẹ đẻ.Nàng đắc tội Lâm gia chủ mẫu nên nàng cùng với hài nhi chưa chào đời bị Hạ thị hại chết.Trong lúc đó,Lâm phủ lại có tin đồn có quỷ.Kể từ lúc đó,Hạ thị bắt đầu ăn chay niệm Phật.
Có nhiều việc lão phụ nhân cũng không biết rõ vì lúc đó nàng mới dọn tới Khai Phong.Nhưng nàng từng vài lần gặp qua Lâu Thị cùng thiếp thân nha hoàn ra ngoài mưa sắm đi dạo,tiêu tiền hào phóng rộng rãi ,hiển nhiên là nàng rất được sủng ái.Cuối cùng,lão phụ nhân chỉ tiệm cơm đối diện nói chưởng quâỳ sống ở đây vài chục năm rồi.Nếu Triển Chiêu đi nơi đó hỏi chuyện,có thể biết thêm nhiều manh mối.
Chưởng quây tiệm cơm năm nay đã gần 70.Thân thể hồng hào khoẻ mạnh,là một thân lão nho sinh rất hay nói.Thời điểm Triển Chiêu tuần phố hay cùng hắn nói chuyện phiếm vài lần.Lúc này,hắn thấy Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường vội từ sau quầy chạy ra ân cần tiếp đón, dẫn hai người ngồi xuống cái bàn gần quầy nhất.
Triển Chiêu rót cho lão gia tử một chén rượu.Không đợi Triển Chiêu lên tiếng,lão đã hỏi:"Triển đại nhân tới là muốn hỏi chuyện của Lâm phủ đi?"
Triển Chiêu ngẩn người,gật đầu nói:"Mong rằng lão tiên sinh có thể kể cho Triển mỗ nghe chuyện của Lâm phủ tiểu thiếp Lâu thị 20 năm về trước."
Lão gia tử vuốt râu thở dài,tựa hồ là đang nhớ lại.Tay trái chậm rãi nhịp nhịp đùi,một lát sau nói:"Năm đó,lão hủ cũng ở đây mở tiệm ăn nhỏ,đối với việc Lâm phủ cũng biết 1 ít."Nói xong,đem chén rượu trong tay cạn sạch,rót rượu ra chén đặt lại trên bàn,nhìn bộ dáng giống như là muốn trường đàm.
Bạch Ngọc Đường hít một ngụm lãnh khí,nghẹn trong chốc lát,vẫy tay gọi tiểu nhị,nói:"Tiểu nhị,mang cho Ngũ gia vò rượu tốt nhất."
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn,trong lòng một trận băn khoăn.Hôm này,đầu tiên mình bắt hắn đứng đợi mình nửa ngày bên ngoài Hình bộ,lại cùng mình ở chỗ này nghe chuyện xưa.Triển Chiêu đưa tay vỗ nhẹ tay của hắn đặt ở trên đầu gối dưới bàn,nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay hắn như muốn nói với hắn câu xin lỗi. Ánh mắt đang nhìn Bạch Ngọc Đường chậm rãi trở về,môi mỏng khẽ nhếch,có chút ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường thực sửng sốt,rũ mắt nhìn xuống cái tay đang nắm lấy tay mình.Trong lòng,bao nhiêu oán khí liền tiêu thất hết.Thế nhưng,hắn mơ hồ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, ngượng ngùng bĩu môi.Giương mắt nhìn Triển Chiêu chống cằm chuyên chú nghe chuyện xưa,đồ ăn mang lên cũng không ăn.Bạch Ngọc Đường trở tay nắm lấy bàn tay đang cầm chặt tay mình,tay kia giả vờ che miệng ho khan,ánh mắt mơ hồ liếc về phía hắn.
Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ như thế,tức khắc mặt hắn đỏ lên,ngón tay cứng đờ,lỗ tai ong một tiếng.Lúc này hắn không nghe được lão chưởng quầy đối diện đang nói cái gì,máu huyết toàn thân hắn tập trung hết lên mặt.
Khi lão già tử nhìn hắn,cảm thấy kỳ quái,buông chén rượu trong tay nói:"Triển đại nhân,đang nói chuyện sao mặt ngươi lại đỏ thế kia?"
Triển Chiêu ho khan một tiếng,đem lực chú ý kéo trở về,há miệng nói:"Trời nóng quá!"
Lão già tử họ khan một tiếng lẩm bẩm nói:"Trời quá nóng?Lão hủ vẫn luôn cảm thấy lạnh.Thân thể người trẻ tuổi quả thật là tốt.Lão không phục không được đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz