Ngu Gia Tai Thuong
Gian phòng thứ nhất bên trái trên lầu 3 của Thiên Nhất cư là nơi Bạch Ngọc Đường thường đi.Từ lão bản,tiểu nhị đến thực khách của Thiên Nhất cư liền không ăn ở gian phòng đó.Thấy Triển Bạch hại người đến,tiểu nhị có chút kinh ngạc,ngay sau đó đi lên đón hai người tươi cười nói:"Gian phòng kia vẫn luôn dành cho hai người.Triển đại nhân, Bạch ngũ gia vẫn ngồi phòng đó sao?"
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, khẽ gật đầu dẫn Triển Chiêu lên lầu.
Cầu thang của Thiên Nhất cư đã được tu sửa.Lan can khắc thêm hoa văn theo kiến nghị của Bạch Ngọc Đường.Trên đài,có nữ tử che mặt đang đánh đàn.Tiếng đàn du dương rất thích hợp vừa nghe vừa ăn cơm.
Tiểu nhị theo 2 người Triển Bạch lên lầu.Không đợi Bạch Ngọc Đường gọi món,tiểu nhị hỏi:"Ngũ gia,Triển gia vẫn gọi món cũ sao?"Sau đó,tiểu nhị đọc một hơi danh sách món ăn doạ 2 người Triển Bạch giật mình.Bạch Ngọc Đường gật đầu.Tiểu nhị hành lễ,xốc rèm cửa lên đi ra ngoài.
Triển Chiêu ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường muốn nói lại thôi.Cho đến khi,tiểu nhị bưng hết món ăn lên rời khỏi nhã gian,Triển Chiêu định mở miệng nói chuyện lại bị Bạch Ngọc Đường chặn trước.Dò hỏi hắn hôm nay đến Lâm phủ như thế nào?Nhẫn ban chỉ trên tay Công Tôn có tác dụng không?Người kề vai sát cánh cùng Triển Chiêu ra cửa là ai?Phát sinh tình huống gì?
Triển Chiêu chống cằm,tỉ mỉ kể hết chuyện hôm nay xảy ra ở Lâm phủ cho Bạch Ngọc Đường nghe.Bạch Ngọc Đường yên lặng nghe còn Triển Chiêu càng kể càng hưng phấn.Cuối cùng Triển Chiêu kể hết những chuyện thú vị phát sinh trong năm nay cho Bạch Ngọc Đường nghe.
Bạch Ngọc Đường ngồi ở đối diện thấy hắn ngưng nói bèn gật đầu,gắp đồ ăn đưa đến bên môi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hiển nhiên có chút ngượng ngùng,nhưng tư thế của Bạch Ngọc Đường hiển nhiên là:"ngươi không ăn ta liền không thu tay".Hắn do dự một lát cuối cùng vẫn há miệng ăn.Dùng tay lau khoé miệng,hắn tiếp tục kể án tử còn chưa nói xong cho Bạch Ngọc Đường nghe.
Bạch Ngọc Đường buông đũa,chống cằm,đôi mắt hoa đào nhìn Triển Chiêu tràn ngập ý cười cùng sủng nịch.
Triển Chiêu thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm cảm thấy không quen.Càng nói giọng càng nhỏ,cuối cùng nuốt nước miếng có chút chột dạ thấp giọng hỏi:"Ngũ đệ sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy?"
Bạch Ngọc Đường cười khẽ,môi giật giật,tựa hồ là đang nói gì đó.Chỉ là thanh âm quá nhỏ,Triển Chiêu nghe không được.Vừa định hỏi lại,Bạch Ngọc Đường nỗ lực nhịn cười.Triển Chiêu cảm thấy không phải chuyện tốt,lắc đầu,cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường "sách"một tiếng,nâng chén rượu tựa lưng vào ghế dựa,tựa hồ đang suy nghĩ việc gì đó.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn,cảm thấy không an tâm,gắp đồ ăn vào bát hắn,đẩy đẩy nói:"ngũ đệ,đừng uống rượu nữa,ăn cơm đi.Dạ dày của ngươi không tốt chú ý sức khoẻ của mình nhiều hơn."
Bạch Ngọc Đường đặt chén rượu xuống,bưng bát cơm lên ăn,cười nói:'Nếu Miêu nhi nguyện ý quản ta,dạ dày của ta sẽ tốt hơn một chút.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn hắn,tiếp tục gắp thức ăn cho hắn, cười nói:"Có phải Ngũ đệ trách ta không sớm nhận thức,quản thúc ngươi?"
Bạch Ngọc Đường cười gắp đồ ăn vào bát cho hắn,hỏi:"Vậy Miêu nhi ngươi có nguyện ý quản ta không?"
Triển Chiêu nhìn hắn cười cười,không nói,lại tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn.Bị Bạch Ngọc Đường truy vấn đến bức bách,liền đút đồ ăn cho hắn,uống sạch chén rượu của hắn.Bạch Ngọc Đường thấy hắn như vậy liền nói:"Ngươi nói ngươi sẽ không uống rượu vậy mà còn uống nhanh như vậy?Muốn lát nữa gia cõng ngươi trở về sao?Còn ngại 2 năm trước chưa đủ mất mặt?Uống say, ngồi trên tường thành ca hát cả đêm.Cũng may lúc đó không phải ở Khai Phong."
Triển Chiêu há hốc mồm,cười nhạt hai tiếng,đặt chén rượu xuống bàn,chép chép miệng chưa đã thèm.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói:"Ngoan Miêu nhi,sau khi phá xong án tử này rồi,ngươi cùng gia trở về Hãm Không đảo,mẹ nuôi có chôn mấy vò rượu trong viện của ta.Đến lúc đó,hai chúng ta sẽ cùng nhau uống đến thống khoái."
Triển Chiêu nhéo cằm,suy xét cẩn thận lời hắn nói.Lúc sau,chậm rì rì nói:"Có phải giống như lần ở động thông thiên ngươi chuốc say ta?"
Bạch Ngọc Đường bị sặc ngụm canh nói:"Thời gian chúng ta trở về Hãm Không đảo có phải quá dài không?Chúng ta nên tranh thủ trở về sớm tránh để đại nhân lo lắng."Sau đó,dường như hắn nhớ ra chuyện gì quan trọng,liền truy vấn Triển Chiêu:"Miêu nhi, giường của ta ngươi còn giữ không?"
Triển Chiêu đang ăn chén canh trứng gà,nghe hắn hỏi,ngẩng đầu lên đáp:"Giường của ngươi trong phòng ta đương nhiên vẫn còn.Ta sợ ngươi Bạch ngũ gia không hài lòng liền đem viện ta phá đi."
Bên ngoài,mưa vẫn cứ rả rích rơi.Từng giọt mưa tích trên mái hiên rơi xuống đất.Mưa Khai Phong không gống mưa Giang Nam thanh mát thoải mái lòng người,cũng không tầm tã như mưa phương bắc.Mưa Khai Phong làm con người sinh ra cảm giác phiền lòng.Hôm này,đến phiên Mã Hán cùng Trương Long đi tuần,nhìn mưa rơi một trận như thế cũng cảm thấy não nùng.Thấy Triển Bạch hai người về đến Khai Phong phủ vội vàng tiến lên nói Từ tam gia và Tưởng tứ gia đang ở đại sảnh chờ Bạch Ngọc Đường về nói lời từ biệt.
Hai người chạy nhanh vào đại sảnh,thấy Từ Khánh cùng Tưởng Bình đang uống trà cùng với Công Tôn.Bao Chửng bị Bàng thái sư kéo đi nên không có ở Khai Phong phủ.Trung Châu vương Bàng Thống mới từ biên cương đánh giặc trở về Khai Phong,Bàng thái sư mấy năm nay không được gặp con trai lớn của mình,tâm tình có chút kích động không thể khống chế,vội vàng kéo Bảo Chửng đi uống trà,đánh cờ,nói chuyện phiếm ở phủ Bát Hiền vương.
Từ Khánh cùng Tưởng Bình mặc dù là giang hồ thô nhân,nhưng đối với việc thưởng trà vẫn thực am hiểu.Hai người có thể đàm luận cùng Công Tôn về lá trà hơn nửa canh giờ.Thấy Triển Bạch hai người trở về, ba người đặt chén trà xuống.
Bạch Triển hai người ngồi xuống đối diện Từ Khánh cùng Tưởng Bình.Không đợi hai người lên tiếng,Từ Khánh cất giọng nói:"Ta nói này lão ngũ, ca biết ngươi không muốn xa Triển tiểu miêu,nên không gọi ngươi trở về.Mới vừa rồi,đại ca truyền tin đến nói sinh ý trên Hãm Không đảo nảy sinh chút vấn đề,chúng ta tới nói một tiếng liền đi.Ngũ đệ,tất cả mọi chuyện phải nghe theo lời Triển tiểu miêu,không được nháo."Sau đó,Từ Khánh nói với Triển Chiêu:"Triển tiểu miêu,ngũ đệ nhà chúng ta tính tình thẳng thắn ngươi cũng biết rồi đấy.Một năm nay không thấy thu liễm chút nào.Ngũ đệ làm phiền ngươi chăm sóc,chiếu cố.Hai người các ngươi sinh hoạt thật tốt, chúng ta cũng an tâm."Lời Từ Khánh nói làm gương mặt Triển Chiêu đỏ ửng,miệng giật giật,một lúc lâu sau mới"ân"một tiếng.
Tưởng Bình túm lấy tay áo Từ Khánh không cho nói nữa,tính mở miệng nói vài câu để Triển Chiêu bớt xấu hổ,nhưng không biết nói gì.Mím môi,nghẹn ra một câu:"Lời nói thật,các ngươi đừng để trong lòng."Thấy Triển Chiêu mặt càng ngày càng hồng,mới ho nhẹ giải vây một câu:"Thời điểm không còn sớm nữa,chúng ta cáo từ tại đây.Các ngươi không cần tiễn."Sau đó,túm Từ Khánh rời đi.Từ Khánh như cũ thanh âm rung trời hỏi:"Đi gấp như vậy làm gì?Ta còn chưa uống xong trà mà.Mặt của Triển tiểu miêu sao lại đỏ như vây?Tam gia nói thật,việc gì mà phải ngượng ngùng.Hắn cùng ngũ đệ thành thật kiên cường sinh hoạt,so với cái gì cũng tốt."
Triển Chiêu nghẹn nửa ngày không nói được một chữ.Cuối cùng, nuốt nước miếng nói lảng sang chuyện khác,hỏi Công Tôn:"Tiên sinh,án tử này có tiến triển gì mới không?"
Công Tôn ho khan một tiếng nói:"Có chút điểm đáng ngờ chưa tra rõ.Triển hộ về ngày mai nếu rảnh,bồi ta đi Hình bộ một chuyến,ta muốn tra hồ sơ hai mươi năm trước."
Đêm đến,mưa vẫn rơi như cũ.Giường của Bạch Ngọc Đường từ sớm đã ở trong phòng của Triển Chiêu,là chỗ ngủ của hắn ở Khai Phong. Trước đây,tuy rằng nhiều lần Triển Chiêu khuyên hắn dọn sang phòng khách phủ Khai Phong hoặc về nhà hắn ,Bạch phủ ở phố đông,mà ngủ nhưng mỗi lần hắn lại dùng các loại lý do khác nhau để chiếm phòng ngủ của Triển Chiêu.Thời gian lâu rồi,Triển Chiêu đã quen trong phòng ngủ của mình có thêm một người.
Bạch Ngọc Đường trở về đương nhiên muốn cùng Triển Chiêu nháo một chút rồi mới nghỉ ngơi.Nhưng hôm nay trời mưa,không thể cùng nhau ngắm trăng uống rượu trên nóc nhà,chỉ có thể tắt đèn đi ngủ sớm.
Giường của hai người cách nhau một cái bàn.Giường của Bạch Ngọc Đường dựa gần cửa sổ,mùa hè thì mát,mùa đông không quá lạnh.Nhưng hôm nay,ngoài trời mưa cứ tí tách rơi,cũng khó mà ngủ được.
Đêm mưa,sắc trời càng thêm tối.Một thân quần áo trắng ít nhiều vẫn có thể thấy được.Trong phòng của Triển Chiêu,bạch y nam tử rón ra rón rén từ bên cửa sổ đi tới giường nhỏ bên trong.Ánh sáng quá mờ nên nhiều lần hắn đụng phải cái bàn.Lại sờ soạng thêm một lát,cuối cùng bóng trắng ấy cũng thành công đi đến cái giường.Chỉ tiếc hắn giành chăn nửa ngày không có kết quả,phải sờ soạng trở về giường mình lấy chăn.Lần này,hắn dùng chăn bọc chính mình cho dù có đụng phải bàn cũng không làm mình bị đau.
Trên giường,Triển Chiêu đắp chăn tựa hồ đã ngủ say.Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm Triển Chiêu vào lòng.Thở hắt ra một hơi,nặng nề ngủ.Hắn không biết rằng gương mặt Triển Chiêu giờ khắc này đang đỏ ửng,lông mi run rẩy.
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, khẽ gật đầu dẫn Triển Chiêu lên lầu.
Cầu thang của Thiên Nhất cư đã được tu sửa.Lan can khắc thêm hoa văn theo kiến nghị của Bạch Ngọc Đường.Trên đài,có nữ tử che mặt đang đánh đàn.Tiếng đàn du dương rất thích hợp vừa nghe vừa ăn cơm.
Tiểu nhị theo 2 người Triển Bạch lên lầu.Không đợi Bạch Ngọc Đường gọi món,tiểu nhị hỏi:"Ngũ gia,Triển gia vẫn gọi món cũ sao?"Sau đó,tiểu nhị đọc một hơi danh sách món ăn doạ 2 người Triển Bạch giật mình.Bạch Ngọc Đường gật đầu.Tiểu nhị hành lễ,xốc rèm cửa lên đi ra ngoài.
Triển Chiêu ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường muốn nói lại thôi.Cho đến khi,tiểu nhị bưng hết món ăn lên rời khỏi nhã gian,Triển Chiêu định mở miệng nói chuyện lại bị Bạch Ngọc Đường chặn trước.Dò hỏi hắn hôm nay đến Lâm phủ như thế nào?Nhẫn ban chỉ trên tay Công Tôn có tác dụng không?Người kề vai sát cánh cùng Triển Chiêu ra cửa là ai?Phát sinh tình huống gì?
Triển Chiêu chống cằm,tỉ mỉ kể hết chuyện hôm nay xảy ra ở Lâm phủ cho Bạch Ngọc Đường nghe.Bạch Ngọc Đường yên lặng nghe còn Triển Chiêu càng kể càng hưng phấn.Cuối cùng Triển Chiêu kể hết những chuyện thú vị phát sinh trong năm nay cho Bạch Ngọc Đường nghe.
Bạch Ngọc Đường ngồi ở đối diện thấy hắn ngưng nói bèn gật đầu,gắp đồ ăn đưa đến bên môi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hiển nhiên có chút ngượng ngùng,nhưng tư thế của Bạch Ngọc Đường hiển nhiên là:"ngươi không ăn ta liền không thu tay".Hắn do dự một lát cuối cùng vẫn há miệng ăn.Dùng tay lau khoé miệng,hắn tiếp tục kể án tử còn chưa nói xong cho Bạch Ngọc Đường nghe.
Bạch Ngọc Đường buông đũa,chống cằm,đôi mắt hoa đào nhìn Triển Chiêu tràn ngập ý cười cùng sủng nịch.
Triển Chiêu thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm cảm thấy không quen.Càng nói giọng càng nhỏ,cuối cùng nuốt nước miếng có chút chột dạ thấp giọng hỏi:"Ngũ đệ sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy?"
Bạch Ngọc Đường cười khẽ,môi giật giật,tựa hồ là đang nói gì đó.Chỉ là thanh âm quá nhỏ,Triển Chiêu nghe không được.Vừa định hỏi lại,Bạch Ngọc Đường nỗ lực nhịn cười.Triển Chiêu cảm thấy không phải chuyện tốt,lắc đầu,cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường "sách"một tiếng,nâng chén rượu tựa lưng vào ghế dựa,tựa hồ đang suy nghĩ việc gì đó.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn,cảm thấy không an tâm,gắp đồ ăn vào bát hắn,đẩy đẩy nói:"ngũ đệ,đừng uống rượu nữa,ăn cơm đi.Dạ dày của ngươi không tốt chú ý sức khoẻ của mình nhiều hơn."
Bạch Ngọc Đường đặt chén rượu xuống,bưng bát cơm lên ăn,cười nói:'Nếu Miêu nhi nguyện ý quản ta,dạ dày của ta sẽ tốt hơn một chút.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn hắn,tiếp tục gắp thức ăn cho hắn, cười nói:"Có phải Ngũ đệ trách ta không sớm nhận thức,quản thúc ngươi?"
Bạch Ngọc Đường cười gắp đồ ăn vào bát cho hắn,hỏi:"Vậy Miêu nhi ngươi có nguyện ý quản ta không?"
Triển Chiêu nhìn hắn cười cười,không nói,lại tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn.Bị Bạch Ngọc Đường truy vấn đến bức bách,liền đút đồ ăn cho hắn,uống sạch chén rượu của hắn.Bạch Ngọc Đường thấy hắn như vậy liền nói:"Ngươi nói ngươi sẽ không uống rượu vậy mà còn uống nhanh như vậy?Muốn lát nữa gia cõng ngươi trở về sao?Còn ngại 2 năm trước chưa đủ mất mặt?Uống say, ngồi trên tường thành ca hát cả đêm.Cũng may lúc đó không phải ở Khai Phong."
Triển Chiêu há hốc mồm,cười nhạt hai tiếng,đặt chén rượu xuống bàn,chép chép miệng chưa đã thèm.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói:"Ngoan Miêu nhi,sau khi phá xong án tử này rồi,ngươi cùng gia trở về Hãm Không đảo,mẹ nuôi có chôn mấy vò rượu trong viện của ta.Đến lúc đó,hai chúng ta sẽ cùng nhau uống đến thống khoái."
Triển Chiêu nhéo cằm,suy xét cẩn thận lời hắn nói.Lúc sau,chậm rì rì nói:"Có phải giống như lần ở động thông thiên ngươi chuốc say ta?"
Bạch Ngọc Đường bị sặc ngụm canh nói:"Thời gian chúng ta trở về Hãm Không đảo có phải quá dài không?Chúng ta nên tranh thủ trở về sớm tránh để đại nhân lo lắng."Sau đó,dường như hắn nhớ ra chuyện gì quan trọng,liền truy vấn Triển Chiêu:"Miêu nhi, giường của ta ngươi còn giữ không?"
Triển Chiêu đang ăn chén canh trứng gà,nghe hắn hỏi,ngẩng đầu lên đáp:"Giường của ngươi trong phòng ta đương nhiên vẫn còn.Ta sợ ngươi Bạch ngũ gia không hài lòng liền đem viện ta phá đi."
Bên ngoài,mưa vẫn cứ rả rích rơi.Từng giọt mưa tích trên mái hiên rơi xuống đất.Mưa Khai Phong không gống mưa Giang Nam thanh mát thoải mái lòng người,cũng không tầm tã như mưa phương bắc.Mưa Khai Phong làm con người sinh ra cảm giác phiền lòng.Hôm này,đến phiên Mã Hán cùng Trương Long đi tuần,nhìn mưa rơi một trận như thế cũng cảm thấy não nùng.Thấy Triển Bạch hai người về đến Khai Phong phủ vội vàng tiến lên nói Từ tam gia và Tưởng tứ gia đang ở đại sảnh chờ Bạch Ngọc Đường về nói lời từ biệt.
Hai người chạy nhanh vào đại sảnh,thấy Từ Khánh cùng Tưởng Bình đang uống trà cùng với Công Tôn.Bao Chửng bị Bàng thái sư kéo đi nên không có ở Khai Phong phủ.Trung Châu vương Bàng Thống mới từ biên cương đánh giặc trở về Khai Phong,Bàng thái sư mấy năm nay không được gặp con trai lớn của mình,tâm tình có chút kích động không thể khống chế,vội vàng kéo Bảo Chửng đi uống trà,đánh cờ,nói chuyện phiếm ở phủ Bát Hiền vương.
Từ Khánh cùng Tưởng Bình mặc dù là giang hồ thô nhân,nhưng đối với việc thưởng trà vẫn thực am hiểu.Hai người có thể đàm luận cùng Công Tôn về lá trà hơn nửa canh giờ.Thấy Triển Bạch hai người trở về, ba người đặt chén trà xuống.
Bạch Triển hai người ngồi xuống đối diện Từ Khánh cùng Tưởng Bình.Không đợi hai người lên tiếng,Từ Khánh cất giọng nói:"Ta nói này lão ngũ, ca biết ngươi không muốn xa Triển tiểu miêu,nên không gọi ngươi trở về.Mới vừa rồi,đại ca truyền tin đến nói sinh ý trên Hãm Không đảo nảy sinh chút vấn đề,chúng ta tới nói một tiếng liền đi.Ngũ đệ,tất cả mọi chuyện phải nghe theo lời Triển tiểu miêu,không được nháo."Sau đó,Từ Khánh nói với Triển Chiêu:"Triển tiểu miêu,ngũ đệ nhà chúng ta tính tình thẳng thắn ngươi cũng biết rồi đấy.Một năm nay không thấy thu liễm chút nào.Ngũ đệ làm phiền ngươi chăm sóc,chiếu cố.Hai người các ngươi sinh hoạt thật tốt, chúng ta cũng an tâm."Lời Từ Khánh nói làm gương mặt Triển Chiêu đỏ ửng,miệng giật giật,một lúc lâu sau mới"ân"một tiếng.
Tưởng Bình túm lấy tay áo Từ Khánh không cho nói nữa,tính mở miệng nói vài câu để Triển Chiêu bớt xấu hổ,nhưng không biết nói gì.Mím môi,nghẹn ra một câu:"Lời nói thật,các ngươi đừng để trong lòng."Thấy Triển Chiêu mặt càng ngày càng hồng,mới ho nhẹ giải vây một câu:"Thời điểm không còn sớm nữa,chúng ta cáo từ tại đây.Các ngươi không cần tiễn."Sau đó,túm Từ Khánh rời đi.Từ Khánh như cũ thanh âm rung trời hỏi:"Đi gấp như vậy làm gì?Ta còn chưa uống xong trà mà.Mặt của Triển tiểu miêu sao lại đỏ như vây?Tam gia nói thật,việc gì mà phải ngượng ngùng.Hắn cùng ngũ đệ thành thật kiên cường sinh hoạt,so với cái gì cũng tốt."
Triển Chiêu nghẹn nửa ngày không nói được một chữ.Cuối cùng, nuốt nước miếng nói lảng sang chuyện khác,hỏi Công Tôn:"Tiên sinh,án tử này có tiến triển gì mới không?"
Công Tôn ho khan một tiếng nói:"Có chút điểm đáng ngờ chưa tra rõ.Triển hộ về ngày mai nếu rảnh,bồi ta đi Hình bộ một chuyến,ta muốn tra hồ sơ hai mươi năm trước."
Đêm đến,mưa vẫn rơi như cũ.Giường của Bạch Ngọc Đường từ sớm đã ở trong phòng của Triển Chiêu,là chỗ ngủ của hắn ở Khai Phong. Trước đây,tuy rằng nhiều lần Triển Chiêu khuyên hắn dọn sang phòng khách phủ Khai Phong hoặc về nhà hắn ,Bạch phủ ở phố đông,mà ngủ nhưng mỗi lần hắn lại dùng các loại lý do khác nhau để chiếm phòng ngủ của Triển Chiêu.Thời gian lâu rồi,Triển Chiêu đã quen trong phòng ngủ của mình có thêm một người.
Bạch Ngọc Đường trở về đương nhiên muốn cùng Triển Chiêu nháo một chút rồi mới nghỉ ngơi.Nhưng hôm nay trời mưa,không thể cùng nhau ngắm trăng uống rượu trên nóc nhà,chỉ có thể tắt đèn đi ngủ sớm.
Giường của hai người cách nhau một cái bàn.Giường của Bạch Ngọc Đường dựa gần cửa sổ,mùa hè thì mát,mùa đông không quá lạnh.Nhưng hôm nay,ngoài trời mưa cứ tí tách rơi,cũng khó mà ngủ được.
Đêm mưa,sắc trời càng thêm tối.Một thân quần áo trắng ít nhiều vẫn có thể thấy được.Trong phòng của Triển Chiêu,bạch y nam tử rón ra rón rén từ bên cửa sổ đi tới giường nhỏ bên trong.Ánh sáng quá mờ nên nhiều lần hắn đụng phải cái bàn.Lại sờ soạng thêm một lát,cuối cùng bóng trắng ấy cũng thành công đi đến cái giường.Chỉ tiếc hắn giành chăn nửa ngày không có kết quả,phải sờ soạng trở về giường mình lấy chăn.Lần này,hắn dùng chăn bọc chính mình cho dù có đụng phải bàn cũng không làm mình bị đau.
Trên giường,Triển Chiêu đắp chăn tựa hồ đã ngủ say.Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm Triển Chiêu vào lòng.Thở hắt ra một hơi,nặng nề ngủ.Hắn không biết rằng gương mặt Triển Chiêu giờ khắc này đang đỏ ửng,lông mi run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz