Ngu Gia Tai Thuong
Thấy Dư lang trung theo Trương Long, Triệu Hổ đi xa dần, Triển Chiêu mở miệng không nhanh không chậm nói: " Đại nhân, có phải ngài hoài nghi Lâm Phương Mẫn và Lâm Phương Duyên?"
Bao Chửng gật đầu nói: "Chỉ có điều không bằng không chứng. Bổn phủ lúc đối chiếu chữ viết trong bức thư tìm được trong nhà Dư lang trung cùng chữ viết tay của Lâm lão phu nhân phát hiện là do cùng một người viết. Nếu bức thư kia không phải là do lão phu nhân viết thì có thể nói có một cao thủ giỏi mô phỏng chữ viết tay của người khác viết ra. Người này thật sự rất lợi hại!" Nói đoạn, Bao đại nhân khoanh tay đứng dậy, thong thả đi lại trong đại sảnh.
"Mô phỏng?" Triển hộ vệ chậm rãi lặp lại, trong đầu hắn dường như liên tưởng đến việc gì nhưng lại nghĩ không ra. Đột nhiên, hắn hỏi: "Đại nhân ngài có nhớ rõ biệt danh của Lâm Phương Duyên khi là học sinh của Thái Học viện?"
Bao Chửng vuốt râu, nghĩ đến tên nhị thế tổ (ý chỉ dựa vào cha mẹ, gia cảnh giàu có, ăn chơi trác táng) không học vấn không nghề nghiệp Bàng Dục cũng đang nhập học Thái Học viện, nói:"Lâm Phương Duyên? "
Triển Chiêu gật đầu nói: "Dạ, người thuộc hạ nói là Lâm Phương Duyên. Hắn cùng An Nhạc Hầu Bàng Dục cùng nhập Thái Học viện. Khi thuộc hạ đến Thái Học Viện, đưa yêu cầu dạy học giúp cho Công Tôn tiên sinh, Bàng Dục cùng thuộc hạ nói qua Lâm Phương Duyên viết chữ rất đẹp, ở Thái Học viện rất có danh, tự xưng là tiểu thơ thánh." Triển Chiêu dừng lại một chút tựa hồ có chút không xác định: "Thuộc hạ nhớ là khi đó tiểu hầu gia có nói Lâm Phương Duyên này giỏi nhất là mô phỏng chữ viết của người khác."
Lông mày Bao Chửng chậm rãi nhướng lên nói: " Triển hộ vệ ngươi lập tức thay bản phủ đi một chuyến đến Thái Học viện, cẩn thận hỏi thăm tin tức liên quan đến Lâm Phương Duyên". Nói đoạn, ngài xoay người phân phó Triệu Hổ :"Triệu Hổ, ngươi đi xem Lâm Phương Duyên hiện tại đang ở nơi nào trong phủ Khai Phong?"
Triệu Hổ lĩnh mệnh rời đi, Triển Chiêu vẫn đứng trong đại sảnh, nhìn Bao đại nhân tựa hồ muốn nói lại thôi.
Bao đại nhân nhìn lại hắn ý muốn nói ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng. Chúng ta từ lâu vốn thân như phụ tử, hà tất ấp a ấp úng.
Triển Chiêu chắp tay nói :"Đại nhân, thuộc hạ hiểu rõ tính tình của Lâm Phương Duyên. Thuộc hạ nghĩ hắn không làm ra loại sự tình như thế đâu."
Triển Chiêu gật đầu, rời đi. Bạch Ngọc Đường một đường này đều đi theo hắn, vân đạm phong khinh, tựa tiếu phi tiếu (ý chỉ mặt không biểu lộ cảm xúc, cười như không cười), không nhìn ra vui buồn, làm Triển Chiêu lo lắng. Sau lúc lâu, hắn vẫn dừng lại hỏi :"Ngũ đệ giận vì những lời ta nói lúc nãy sao?"
Bạch Ngọc Đường dừng lại, bật cười: "Khai Phong phủ tra án, ta tất không nhiều lời. Ngũ gia ta tin tưởng Miêu Nhi bất luận nói gì đều có lập trường và quan điểm của riêng mình. Thế ngươi nói xem ta vì sao phải tức giận?"
Triển Chiêu nhìn hắn, hơi nheo con mắt hỏi :"Ngươi thật không sinh khí (ý chỉ tức giận)?"
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ một tiếng :"Nếu ta thực giận ngươi ta với ngươi lại đấu một trận."
Triển Chiêu xua tay lắc đầu: "Thế thì không cần đâu. Lúc trước chúng ta đánh nhau, xém xíu nữa bị mời đi uống trà. Lần này đánh nhau nữa e là lại kinh động đến Đại Lý tự và Hình bộ."
Nhớ lại năm đó, Triển Bạch hai người Thử Miêu bất lưỡng lập (ý chỉ từ xưa đến nay Mèo Chuột luôn ở thế đối đầu, không hợp nhau). Vì danh hào Ngự Miêu, Bạch Ngọc Đường tìm đến tận Khai Phong tìm Triển Chiêu gây phiền toái. Hai người gặp chưa nói được nửa câu lại lôi đao kiếm ra luận bàn. Có lần không hiểu sao, hai người đánh nhau đánh đến trước cửa Đại Lý tự làm Đại Lý tự khanh Thẩm đại nhân sợ đến mức khóc không thành tiếng. Nghe nói từ đó vì sau, mỗi lần hai người vì tra án mà tìm tới cửa, Thẩm đại nhân đều phái mười mấy nha dịch đi theo phía sau mình."
Nhớ lại chuyện năm đó, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được khẽ cười nói: " Chúng ta đi mau lên nhân lúc khóa học buổi chiều chưa bắt đầu. Chiều nay là tiết dạy của Thân Đồ đại học sĩ, chúng ta đừng hòng hỏi mượn Bàng Dục một chút tin tức lúc Đại nhân lên lớp."
Đang đi, Triển Bạch hai người đụng phải một người. Không đợi hai người phản ứng lại, người đối diện đã hô to: "Này không phải là Triển đại nhân sao? Lâu rồi ngài chưa đến giáo trường làm huynh đệ chúng tôi nhắc mãi."
Triển Chiêu không thể nào ngờ tới có thể gặp mặt Chỉ huy sứ Kỳ tướng quân ở đây. Hắn vội ôm quyền nói:"Triển Mỗ không ngờ có thể gặp Kỳ tướng quân ở đây. Dạo này, án tử phát sinh, Triển Mỗ không có thờigian để đến thăm Kỳ tướng quân.Đúng rồi, sao hôm nay Kỳ tướng quân mặc thường phục?"
Kỳ tướng quân chắp tay sau lưng nói: "Chẳng có việc gì hết, chẳng qua Thánh Thượng ra khẩu dụ lệnh ta ra ngoài thành Khai Phong làm chút việc. Triển Hộ Vệ có nghe nói qua Vô Danh Sơn (Núi Vô Danh) phụ cận Khai Phong bao giờ chưa?"
Triển Chiêu gật đầu, theo hắn đáp :"Ta có nghe nói qua. Có vấn đề gì phát sinh sao?"
Kỳ tướng quân đáp: "Nghe nói Vô Danh sơn lại có chuyện ma quái xuất hiện."
Triển Chiêu bật cười: "Làm ta tưởng là chuyện gì. Chuyện này xảy ra cách đây 2 năm trước rồi. Chẳng lẽ đến nay Kỳ tướng quân mới nhận được tin tức?"
"Không phải. Ta từ nhỏ sống ở thành Khai Phong. Quanh Khai Phong xảy ra chuyện này Kỳ mỗ làm sao có thể không biết. Chẳng qua đến ngày hôm nay Thánh Thượng mới lệnh ta đi điều tra một chuyến."
Triển Chiêu bật cười nói :"Kỳ tướng quân thật là can đảm a. Nếu có gặp, nhớ bắt cho Triển Mỗ một con để mở rộng tầm mắt."
Kỳ tướng quân gật đầu đáp :"Đó là tất nhiên!"
Sau vài câu chuyện phiếm, Kỳ tướng quân mang theo vài tên phó quan hướng phía cổng thành rời đi.
Triển Bạch hai người tiếp tục rảo bước đến Thái Học viện. Thái Học cách Khai Phong phủ khá xa, có thể nói một cái ở hướng Đông, cái còn lại ở hướng Tây. Nghe nói, trước khi dựng nên Thái Học viện, Thánh Thượng chọn nơi yên tĩnh, lưng tựa rừng cây, cách xa chốn náo nhiệt nơi phố thị.
Tính thời gian, đã qua giờ cơm trưa. Lúc này, học sinh Thái Học viện còn nửa canh giờ nghỉ ngơi trước khi bắt đầu học buổi chiều.
Hai người vừa vào đến cửa, liền gặp ngay hai người Bàng Dục và Nhan Tra Tán. Nhan Tra Tán nguyên lai là Tân Khoa Trạng Nguyên, là Long Đồ Các đại học sĩ nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay. Nhan Tra Tán nguyên lai là con nhà thế gia, cha làm quan thanh liêm. Khi Nhan lão gia ly khai nhân thế, Nhan Tra Tán giúp việc cho Bao đại nhân. Vị Nhan Trạng Nguyên này tính tình chính trực, Bao đại nhân kỳ vọng vào hắn rất nhiều.
Thấy Triển Bạch hai người nghênh diện đi tới, Bàng Dục cợt nhả tiến lại gần hỏi: "Hai người đến là muốn tra những chuyện liên quan đến Lâm Phương Duyên à?"
Triển Bạch bọn họ sửng sốt hỏi lại :"Hầu gia làm sao mà biết được?"
Bàng Dục vung tay áo lên cười nói:"Gọi ta là Bàng lão đệ. Các ngươi cứ một tiếng Hầu gia hai tiếng Hầu gia quá xa lạ." Nói xong Bàng Dục nhìn Triển Chiêu cười ý tứ chính là ngươi không sửa lại xưng hô có đánh chết ta cũng không nói.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, há hốc miệng lại há hốc miệng, ấp úng nói :"Kia! Bàng huynh."
Bao Chửng gật đầu nói: "Chỉ có điều không bằng không chứng. Bổn phủ lúc đối chiếu chữ viết trong bức thư tìm được trong nhà Dư lang trung cùng chữ viết tay của Lâm lão phu nhân phát hiện là do cùng một người viết. Nếu bức thư kia không phải là do lão phu nhân viết thì có thể nói có một cao thủ giỏi mô phỏng chữ viết tay của người khác viết ra. Người này thật sự rất lợi hại!" Nói đoạn, Bao đại nhân khoanh tay đứng dậy, thong thả đi lại trong đại sảnh.
"Mô phỏng?" Triển hộ vệ chậm rãi lặp lại, trong đầu hắn dường như liên tưởng đến việc gì nhưng lại nghĩ không ra. Đột nhiên, hắn hỏi: "Đại nhân ngài có nhớ rõ biệt danh của Lâm Phương Duyên khi là học sinh của Thái Học viện?"
Bao Chửng vuốt râu, nghĩ đến tên nhị thế tổ (ý chỉ dựa vào cha mẹ, gia cảnh giàu có, ăn chơi trác táng) không học vấn không nghề nghiệp Bàng Dục cũng đang nhập học Thái Học viện, nói:"Lâm Phương Duyên? "
Triển Chiêu gật đầu nói: "Dạ, người thuộc hạ nói là Lâm Phương Duyên. Hắn cùng An Nhạc Hầu Bàng Dục cùng nhập Thái Học viện. Khi thuộc hạ đến Thái Học Viện, đưa yêu cầu dạy học giúp cho Công Tôn tiên sinh, Bàng Dục cùng thuộc hạ nói qua Lâm Phương Duyên viết chữ rất đẹp, ở Thái Học viện rất có danh, tự xưng là tiểu thơ thánh." Triển Chiêu dừng lại một chút tựa hồ có chút không xác định: "Thuộc hạ nhớ là khi đó tiểu hầu gia có nói Lâm Phương Duyên này giỏi nhất là mô phỏng chữ viết của người khác."
Lông mày Bao Chửng chậm rãi nhướng lên nói: " Triển hộ vệ ngươi lập tức thay bản phủ đi một chuyến đến Thái Học viện, cẩn thận hỏi thăm tin tức liên quan đến Lâm Phương Duyên". Nói đoạn, ngài xoay người phân phó Triệu Hổ :"Triệu Hổ, ngươi đi xem Lâm Phương Duyên hiện tại đang ở nơi nào trong phủ Khai Phong?"
Triệu Hổ lĩnh mệnh rời đi, Triển Chiêu vẫn đứng trong đại sảnh, nhìn Bao đại nhân tựa hồ muốn nói lại thôi.
Bao đại nhân nhìn lại hắn ý muốn nói ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng. Chúng ta từ lâu vốn thân như phụ tử, hà tất ấp a ấp úng.
Triển Chiêu chắp tay nói :"Đại nhân, thuộc hạ hiểu rõ tính tình của Lâm Phương Duyên. Thuộc hạ nghĩ hắn không làm ra loại sự tình như thế đâu."
Triển Chiêu gật đầu, rời đi. Bạch Ngọc Đường một đường này đều đi theo hắn, vân đạm phong khinh, tựa tiếu phi tiếu (ý chỉ mặt không biểu lộ cảm xúc, cười như không cười), không nhìn ra vui buồn, làm Triển Chiêu lo lắng. Sau lúc lâu, hắn vẫn dừng lại hỏi :"Ngũ đệ giận vì những lời ta nói lúc nãy sao?"
Bạch Ngọc Đường dừng lại, bật cười: "Khai Phong phủ tra án, ta tất không nhiều lời. Ngũ gia ta tin tưởng Miêu Nhi bất luận nói gì đều có lập trường và quan điểm của riêng mình. Thế ngươi nói xem ta vì sao phải tức giận?"
Triển Chiêu nhìn hắn, hơi nheo con mắt hỏi :"Ngươi thật không sinh khí (ý chỉ tức giận)?"
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ một tiếng :"Nếu ta thực giận ngươi ta với ngươi lại đấu một trận."
Triển Chiêu xua tay lắc đầu: "Thế thì không cần đâu. Lúc trước chúng ta đánh nhau, xém xíu nữa bị mời đi uống trà. Lần này đánh nhau nữa e là lại kinh động đến Đại Lý tự và Hình bộ."
Nhớ lại năm đó, Triển Bạch hai người Thử Miêu bất lưỡng lập (ý chỉ từ xưa đến nay Mèo Chuột luôn ở thế đối đầu, không hợp nhau). Vì danh hào Ngự Miêu, Bạch Ngọc Đường tìm đến tận Khai Phong tìm Triển Chiêu gây phiền toái. Hai người gặp chưa nói được nửa câu lại lôi đao kiếm ra luận bàn. Có lần không hiểu sao, hai người đánh nhau đánh đến trước cửa Đại Lý tự làm Đại Lý tự khanh Thẩm đại nhân sợ đến mức khóc không thành tiếng. Nghe nói từ đó vì sau, mỗi lần hai người vì tra án mà tìm tới cửa, Thẩm đại nhân đều phái mười mấy nha dịch đi theo phía sau mình."
Nhớ lại chuyện năm đó, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được khẽ cười nói: " Chúng ta đi mau lên nhân lúc khóa học buổi chiều chưa bắt đầu. Chiều nay là tiết dạy của Thân Đồ đại học sĩ, chúng ta đừng hòng hỏi mượn Bàng Dục một chút tin tức lúc Đại nhân lên lớp."
Đang đi, Triển Bạch hai người đụng phải một người. Không đợi hai người phản ứng lại, người đối diện đã hô to: "Này không phải là Triển đại nhân sao? Lâu rồi ngài chưa đến giáo trường làm huynh đệ chúng tôi nhắc mãi."
Triển Chiêu không thể nào ngờ tới có thể gặp mặt Chỉ huy sứ Kỳ tướng quân ở đây. Hắn vội ôm quyền nói:"Triển Mỗ không ngờ có thể gặp Kỳ tướng quân ở đây. Dạo này, án tử phát sinh, Triển Mỗ không có thờigian để đến thăm Kỳ tướng quân.Đúng rồi, sao hôm nay Kỳ tướng quân mặc thường phục?"
Kỳ tướng quân chắp tay sau lưng nói: "Chẳng có việc gì hết, chẳng qua Thánh Thượng ra khẩu dụ lệnh ta ra ngoài thành Khai Phong làm chút việc. Triển Hộ Vệ có nghe nói qua Vô Danh Sơn (Núi Vô Danh) phụ cận Khai Phong bao giờ chưa?"
Triển Chiêu gật đầu, theo hắn đáp :"Ta có nghe nói qua. Có vấn đề gì phát sinh sao?"
Kỳ tướng quân đáp: "Nghe nói Vô Danh sơn lại có chuyện ma quái xuất hiện."
Triển Chiêu bật cười: "Làm ta tưởng là chuyện gì. Chuyện này xảy ra cách đây 2 năm trước rồi. Chẳng lẽ đến nay Kỳ tướng quân mới nhận được tin tức?"
"Không phải. Ta từ nhỏ sống ở thành Khai Phong. Quanh Khai Phong xảy ra chuyện này Kỳ mỗ làm sao có thể không biết. Chẳng qua đến ngày hôm nay Thánh Thượng mới lệnh ta đi điều tra một chuyến."
Triển Chiêu bật cười nói :"Kỳ tướng quân thật là can đảm a. Nếu có gặp, nhớ bắt cho Triển Mỗ một con để mở rộng tầm mắt."
Kỳ tướng quân gật đầu đáp :"Đó là tất nhiên!"
Sau vài câu chuyện phiếm, Kỳ tướng quân mang theo vài tên phó quan hướng phía cổng thành rời đi.
Triển Bạch hai người tiếp tục rảo bước đến Thái Học viện. Thái Học cách Khai Phong phủ khá xa, có thể nói một cái ở hướng Đông, cái còn lại ở hướng Tây. Nghe nói, trước khi dựng nên Thái Học viện, Thánh Thượng chọn nơi yên tĩnh, lưng tựa rừng cây, cách xa chốn náo nhiệt nơi phố thị.
Tính thời gian, đã qua giờ cơm trưa. Lúc này, học sinh Thái Học viện còn nửa canh giờ nghỉ ngơi trước khi bắt đầu học buổi chiều.
Hai người vừa vào đến cửa, liền gặp ngay hai người Bàng Dục và Nhan Tra Tán. Nhan Tra Tán nguyên lai là Tân Khoa Trạng Nguyên, là Long Đồ Các đại học sĩ nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay. Nhan Tra Tán nguyên lai là con nhà thế gia, cha làm quan thanh liêm. Khi Nhan lão gia ly khai nhân thế, Nhan Tra Tán giúp việc cho Bao đại nhân. Vị Nhan Trạng Nguyên này tính tình chính trực, Bao đại nhân kỳ vọng vào hắn rất nhiều.
Thấy Triển Bạch hai người nghênh diện đi tới, Bàng Dục cợt nhả tiến lại gần hỏi: "Hai người đến là muốn tra những chuyện liên quan đến Lâm Phương Duyên à?"
Triển Bạch bọn họ sửng sốt hỏi lại :"Hầu gia làm sao mà biết được?"
Bàng Dục vung tay áo lên cười nói:"Gọi ta là Bàng lão đệ. Các ngươi cứ một tiếng Hầu gia hai tiếng Hầu gia quá xa lạ." Nói xong Bàng Dục nhìn Triển Chiêu cười ý tứ chính là ngươi không sửa lại xưng hô có đánh chết ta cũng không nói.
Triển Chiêu gãi gãi đầu, há hốc miệng lại há hốc miệng, ấp úng nói :"Kia! Bàng huynh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz