ZingTruyen.Xyz

Ngôi làng kì bí (phần 2)

C70

DungVu023

 Rượu vào, tay chân ông Sâm bớt run rẩy lại hẳn, ông Sâm nhìn vào bếp lửa
đang cháy, trầm ngâm vài giây, ông ta tiếp tục kể :
— Tao quả đấy cũng sợ chạy bán sống bán chết, sợ đến mức mà tỉnh cả
rượu luôn. Sống bao năm trêи đời, lần đầu tiên tao nhìn thấy cảnh tượng
ghê rợn đến vậy. Nhìn ông Khước xẻ thịt sống rồi cho vào mồm nhai nhồm
nhoàm, có điên cũng chẳng ai làm vậy. Tất cả mọi người bỏ chạy hết, người
thì bảo ông Khước hóa điên do ngải quật, người thì lại nói chắc ông ta đang
luyện một loại bùa phép nào đó. Nhưng dù có là lý do gì thì cũng chẳng ai
dám bén mảng đến gần nhà của ông Khước nữa. Cho đến sáng ngày hôm
sau. Người ta mới phát hoảng khi nghe tin ông Khước đã treo cổ chết trước
hiên nhà. Tin được lan truyền từ một người sống gần đó, người này nói, từ
buổi trưa ông Khước bị điên, cả tối hôm ấy họ không thấy điều gì lạ cả.
Mọi thứ im ắng một cách lạ thường. Cho tới sáng hôm sau, khi đi qua nhà
ông Khước, họ mới nhìn thấy một cái xác treo lủng lẳng ngay hiên cửa ra
vào. Nhìn thoáng qua thì đó chính là ông Khước.
Thước hỏi :
— Chẳng lẽ ông ấy lại phát điên đến mức treo cổ tự tử sao...?
Ông Sâm đáp :
— Thế nên người ta mới đồn là ông ấy bị ngải quật, vì bỗng nhiên trở thành
thầy bùa cao tay. Phải có gì đó thì mới bị thế chứ, chuyện ma quỷ không
đùa được đâu, tao tuy say xỉn, nhưng tao hiểu, đi với ma thì dần dần nó
cũng lôi mình xuống âm phủ.
Thầy Lương nói :
— Vậy sau đó thế nào...?
Ông Sâm vớ chai rượu rót thêm chén nữa một cách tự nhiên, uống cạn
chén, khà một hơi rõ mạnh, ông Sâm đáp :
— Còn sao nữa, người chết thì phải đem chôn chứ sao. Cơ mà khổ nỗi,
trước nay ông Khước ấy chỉ sống với thằng cháu. Vì là thầy mo, thầy bùa
nên cũng chẳng ai dám giao du với nhà ông ấy, trừ mấy kẻ từ đẩu đâu tìm
đến xin bùa. Nhưng khoảng thời gian đó thằng cháu ông ta cũng đi đâu biệt
tăm, không ai biết cả. Chuyện chôn cất người chết trong bản xưa nay cũng
không phải hiếm. Chỉ là cái chết của ông Khước, cộng thêm công việc mà
ông ta làm khiến cho dân người ta sợ. Có ai dám bén mảng vào trong đâu.
Thước khẽ nhìn thầy Lương, nếu tính thời gian, thì lúc ấy Khuông, cháu
nội của mo Khước đang cùng thước và nhóm bạn của mình đi tìm vàng
trong khu rừng chết chóc. Thước hỏi :
— Vậy là dân bản cứ thế để xác ông ấy treo lơ lửng mà không hạ xuống
ư...?
Ông Sâm tặc lưỡi :
— Ban đầu đúng là như vậy, cũng phải thôi, ai dám lại gần một cái xác như
vậy chứ. Nhưng may sao nơi đây lại gần với chỗ bộ đội biên phòng đóng
quân giáp ranh với biên giới Lào nên bọn tao chạy đến tìm bộ đội nhờ giúp
đỡ. Đến trưa thì bộ đội đưa xác ông Khước xuống rồi cũng bộ đội lo liệu
việc ma chay, đào huyệt cho ông ấy, dự định sáng sớm hôm sau sẽ đem
chôn luôn.
Thước thở phào nhẹ nhõm, bởi dù sao Thước cũng từng gặp ông nội
Khuông vài lần. Không sai khi nói ông Khước có chút gì đó cổ quái, nhưng
thầy mo, thầy bùa không cổ quái sao được. Tuy nhiên nghe Khuông kể, ông
nội Khuông xưa nay chỉ làm bùa giúp người ta cầu công danh, làm bùa yêu
chứ không làm những thứ bùa ngải hại người. Lúc đến đây, nghe tin mo
Khước đã chết, Thước còn không nghĩ đó là sự thật. Chỉ khi tìm đến nhà
mo Khước, ngôi nhà vắng vẻ, im lìm, bầu trời tối sầm trước khi mưa đổ
xuống cộng thêm sấm chớp đùng đùng lại càng khiến cho ngôi nhà gỗ trở
nên đáng sợ hơn. Hỏi ai người ta cũng tái xanh mặt mũi và đều trả lời, mo
Khước đã chết hơn 1 năm nay rồi.
Giờ nghe câu chuyện từ miệng ông Sâm, Thước thấy cái chết của mo
Khước thật khốn khổ, tội nghiệp. Chết không một ai bên cạnh, dân bản thì
sợ hãi không ai dám lại gần, chết mà xác còn treo lơ lửng đến tận trưa hôm
sau mới được đưa xuống. Nghĩ đến đây, Thước lại càng hi vọng ông trời rủ
lòng thương cho Khuông vẫn còn sống. Nhưng xem ra, hi vọng đó quá
mong manh, thời gian đã trôi qua hơn 1 năm. Liệu lão già đáng sợ ấy có để
Khuông sống, hay kết cục cũng như Khăm và Tùa mà thôi.
Thước khẽ thở dài :
— Đúng là kiếp người, cuối cùng chết đi cũng là nằm sâu dưới lòng đất, trở
về với cát bụi....
" Rọt...rọt "
Ông Sâm lại rót rượu...
" Khà "
" Cạch "
Đặt cái chén xuống nền nhà, ông ta mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Thước,
ông ta nuốt nước bọt như thể đang trấn tĩnh lại một phần tâm lý, ông Sâm
gằn giọng :
— Vậy sao....? Nhưng với ông Khước, cái chết của ông ta lại không chỉ
đơn giản như vậy......Và đó cũng chính là lý do tại sao tao lại nói, không ai
muốn nhắc tới ông ta một chút nào cả.
Thước lạnh người, nhìn vào mắt ông Sâm, bỗng dưng Thước nổi gai ốc,
Thước ấp úng :
— Ông...ông làm sao vậy...?
Bỏ qua Thước, quay sang nhìn thầy Lương, ông Sâm hỏi :
— Các người đã bao giờ thấy xác chết sống lại chưa....?
Khẽ cau đôi lông mày, nhưng lập tức thầy Lương nhắm mắt lại, thở nhẹ,
cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, thầy Lương đáp :
— Xác chết sống lại...? Có thể cho tôi được nghe để mở rộng tầm hiểu biết
hay không...?
Thước run run nói :
— Ông uống...nhiều quá rồi....làm gì có chuyện...người đã chết sống
lại.....Đừng....đừng có nói với tôi....ý ông là.....mo Khước...ấy sau đó đã
sống lại đấy....đấy nhé....?
Ông Sâm lừ đừ nhìn Thước, bất chợt, bàn tay ông ta túm lấy chai rượu.
Chẳng rót ra chén nữa, cứ thế ông ta tu ừng ực. Thước nhìn thầy Lương chờ
đợi xem thầy Lương sẽ nói gì, nhưng không, thầy Lương vẫn giữ nguyên
vẻ điềm tĩnh ấy, mặc cho ông Sâm nốc rượu tì tì.
Hạ cái chai xuống, ông Sâm đưa tay quệt ngang mồm, phả ra làn hơi nồng
nặc mùi rượu, ông Sâm giật giật vành tai :
— Thế mà lại đúng là như vậy đấy.......Ông ta đã sống lại, và tao, chính
tao đã tận mắt chứng kiến điều đó vào sáng sớm ngày hôm sau, khi mà tao
cũng như vài người dân trong bản đến nhà ông ấy để xem bộ đội đưa ông
ấy đi chôn......Nhưng......
" Ùng....Oàng..."
Ánh chớp chợt lóe lên, kèm theo đó là những tiếng gió hú đang đập mạnh
vào cửa của ngôi nhà lụp xụp.....Ở bên trong, ông Sâm hồi tưởng lại cái
ngày hôm đó...
[........]
— Ơ kìa ông Sâm, ông đi đâu đấy.....Đừng nói là ông cũng đi tiễn ông
Khước đấy nhé...? – Một người đi vượt lên hỏi khi thấy điệu bộ lù khù của
ông Sâm.
Ông Sâm đáp :
— Cùng là người trong bản, hơn nữa chẳng lẽ lại để bộ đội người ta làm
hết. Phải đến xem thế nào chứ, mày cũng nghĩ thế nên mới đi còn gì.
Lát sau, vừa tới nơi, nhìn vào bên trong sân đã thấy những tiếng ồn ào, phải
có đến hơn chục anh bộ đội đang đứng đó với biểu hiện đầy lo lắng. Ông
Sâm len vào bên trong, lúc này trước mắt ông Sâm có rất nhiều máu, máu
loang lổ khắp nơi. Ngay trêи hiên nhà cũng xuất hiện đầy những vết chân
in màu máu. Trong nhà là cái quan tài có đặt xác của ông Khước ở bên
trong. Nhưng đứng ngoài, ông Sâm không nhìn thấy rõ bởi trời vẫn còn tờ
mờ, hơn nữa cũng có một vài cán bộ bộ đội ngăn không cho ai vào.
Người đi cùng ông Sâm hỏi :
— Máu ở đâu mà nhiều thế nhỉ...? Tại sao lại có máu, chiều hôm qua có
thấy gì đâu...?
Đúng lúc đó, một anh bộ đội chạy đến báo cáo với cấp trêи :
— Báo cáo thủ trưởng, máu này bắt nguồn từ chuồng gia súc phía sau nhà.
Còn...còn nữa....thưa...thưa thủ trưởng.....
Viên cán bộ gặng hỏi :
— Có gì mà cậu ấp úng vậy...Nói luôn đi chứ...?
Anh bộ đội kia nhìn xung quanh một lượt rồi đáp :
— Dạ.....toàn...toàn bộ số gia súc trong chuồng.....đều đã bị giết chết và
moi hết tim ra ngoài...Căn cứ vào vết thương thì chúng bị giết bởi vật sắc
nhọn.....Nhưng qua tìm kiếm sơ bộ, không có con dao, hay một thứ gì có
liên quan đến hung khí dính máu ở đây cả.
Viên cán bộ cau mày :
— Moi tim...? Kẻ chết tiệt nào lại ra tay giết hết gia súc một cách tàn bạo
đến vậy cơ chứ....?
Anh bộ đội nói tiếp :
— Có...có một chuyện...chuyện này tôi muốn báo cáo tiếp...Đó...đó là
vết bàn chân in dấu máu bắt đầu từ chuồng gia súc......và....và chúng kết
thúc ở gần....ngay....cỗ quan tài.....
Bất giác, ông Sâm đưa mắt nhìn vào bên trong nhà, qua vài lời của anh bộ
đội, cộng với việc trêи hiên nhà có in những dấu chân máu, một sự lạnh
buốt bất chợt chạy dọc sống lưng ông Sâm khiến ông rùng mình. Dù biết,
điều mà ông đang suy nghĩ trong đầu là cực kỳ vô lý, nhưng ông Sâm
không thể nghĩ ra một lý do nào hợp lý hơn ngoài ý nghĩ :
" Chính ông Khước là kẻ đã ra tay giết chết toàn bộ lũ gia súc phía sau nhà.
"
Nhưng sao lại có thể...? Bởi cũng chính mắt ông Sâm nhìn bộ đội gỡ xác
ông Khước khỏi cái thòng lọng rồi đặt xuống nền, phủ chiếu lên.......Rốt
cuộc chuyện này là sao....?  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz