ZingTruyen.Xyz

Ngoc Ngan 5 Nam Cho Mot Loi To Tinh

Cơn mưa rào bất chợt đã quét sạch bụi bẩn trên trần thế, trả lại cho nơi đây một QN trong lành và mát mẻ.

Ánh hoàng hồn buông dần dưới chân trời. Tôi và nàng cùng tản bộ dọc ven biển, nơi có tiếng sóng vỗ êm đềm bên tai.

Chỉ còn vài tiếng nữa là chúng tôi sẽ rời nơi đây để trở về nơi thành phố nhộn nhịp.

"Bạn bảo đây là lần cuối cùng chúng mình gặp nhau? Nghĩa là sao?"- Tôi nhíu mày, tò mò vừa suy nghĩ vừa hỏi.

Nàng cắn nhẹ vành môi dưới, chốc chốc lại đưa mắt xa xăm nhìn vào một khoảng không vô định. Một lúc rất lâu sau, nàng mới khẽ cười, bĩu môi.

"Chẳng phải đó là điều bạn muốn sao? Bạn bảo sẽ có người thay thế bạn chăm sóc mình rồi còn gì?"

Bất giác, tôi nhớ lại đêm hôm ấy. Không sai, tôi đã từng có ý định sẽ rời xa nàng. Cũng từng nghĩ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống nàng, nhường nàng lại cho một người xứng đáng hơn.

Thế nhưng, ngay lúc này, khi lại được sánh bước bên cạnh nàng, bao hờn giận trong tôi lại theo gió mà tan biến đi. Chợt nhận ra, bản thân không được phép dễ dàng từ bỏ.

"Lúc đấy, chỉ là do mình quá giận."- Tôi buồn rầu thở hắt ra.

"Bạn từng bảo, thời điểm này chưa muốn yêu, có phải để đợi cậu ta không?"

Dẫu biết là sự thật sẽ lại khiến tim tôi đau. Nhưng chẳng hiểu sao lòng vẫn muốn hỏi.

"Thôi. Đừng nhắc mấy chuyện đó làm gì."-Nàng nhẹ nhàng vén lấy mái tóc, buông một câu trả lời không mấy cụ thể.

Đâu đó một ngọn gió bất chợt ghé qua, mang theo chút hơi lạnh của biển. Khiến nàng trong phút chốc khẽ rùng mình. Đôi bờ vai yếu ớt bất giác run lên.

Tôi chậm rãi nắm lấy tay nàng, và rồi, cả hai cùng dừng chân, lặng đi nhìn nhau.

"Bạn lại lợi dụng nắm lén tay mình à?"- Nàng phì cười, đẩy nhẹ vai tôi trách móc.

"Không."- Tôi khịt mũi đáp gọn.

Sau đó tôi xoay người, đối lưng với nàng, cúi người thấp xuống, lưng chừng nửa cơ thể.

"Mình không có đem áo khoác. Cũng chẳng có gì để giúp bạn giữ ấm. Người ta nói, cõng nhau cũng là một cách để sưởi ấm."- Tôi nói mà vẫn không ngoái đầu nhìn lại.

"....."- Không biết nét mặt bây giờ của nàng thế nào. Nhưng tôi chỉ nhận thấy sự im lặng...

"Nhanh lên. Gồng mình như thế mỏi lắm đấy."- Tôi hối thúc giục lấy nàng.

"......"

"Lan Ngọc!!"

"......"

Sự im thin thít ấy khiến tôi không thể không quay người nhìn lại. Đột nhiên, nàng lại khóc. Tôi nhận thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má đỏ ửng ấy.

Nàng đứng lặng đi, ngược với những tia nắng nhẹ của buổi chiều tà. Nàng nhìn tôi thật lâu, thật lâu...

"Sao bạn lại khóc nữa rồi?"- Một thoáng ngạc nhiên, tôi tiến gần nàng.

"Dạo này hay khóc thế?"- Nhẹ nhàng đưa tay lau đi hàng nước mắt vương trên khuôn mặt thiên thần ấy.

"Bạn... đừng đối tốt với mình... nữa được không? Mình... không xứng đáng."- Nàng buông lời. Từng câu từ đan xen những tiếng nấc khó nhọc.

"Bạn là bạn thân của mình. Tại sao lại không xứng đáng? Trừ khi... bạn thật sự không muốn làm bạn với mình nữa?"

Nàng khóc vì điều gì thì tôi không rõ. Tôi chỉ rõ ngay lúc này, lệ tôi không rơi, nhưng chắc chắn tim sẽ đau hơn gấp bội lần.

Nàng lặng đi, chậm rãi chuyền vào tay tôi một phong thư. Căn dặn kĩ càng, rằng chỉ khi nào về đến thành phố mới được mở ra xem.

Và lá thư ấy, cũng chính là hồi kết cho tôi và nàng...

"Gửi bạn, người bạn thân duy nhất...

Mình biết sau khi đọc xong lá thư này, bạn sẽ rất giận mình, vì đã giấu bạn biết bao chuyện.
Bạn biết không? Mình đã ích kỉ tới nỗi, ngay cả việc bản thân mình có người yêu cũng không đủ dũng cảm nói ra. Vì mình sợ, khi nói ra rồi, mình sẽ mất bạn.

Nhưng, người đời truyền miệng nhau quả không sai. Cây kim trong bọc rồi cũng có ngày sẽ lòi ra. Vô tình ông trời đã đẩy đưa chúng ta chạm mặt nhau, ngay trên phố.

Đêm hôm đó, mình thật sự rất đau. Đau khi nhìn thấy ánh nhìn vô cảm từ bạn, đau khi nhận ra nụ cười nơi bạn lạnh đến tê lòng. Mình rất muốn đuổi theo, rất muốn chạy đến ôm chặt lấy bạn, muốn dùng đôi vòng tay yếu ớt này để níu giữ lấy bước chân bạn, nhưng cho đến giây phút cuối cùng, cho đến khi bóng bạn khuất dần nơi cuối phố, mình cũng không tài nào có thể nhấc chân, dù chỉ là nửa bước. Vì... bạn trai mình đang đứng đấy...

Mình gọi bạn nhiều cuộc, bạn không trả lời. Mình đến nhà tìm bạn, họ bảo bạn đã lên QN. Đột nhiên mình cảm thấy lo, rất lo. Và đó cũng chính là lí do, khiến mình bỏ mặc tất cả chỉ để đến QN tìm bạn.

Ngày mai mình lên đây rồi, không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Chỉ biết, đây là lần cuối cùng mình được gặp bạn.

Mình chọn cách rời bỏ bạn, không phải vì mình yêu người ấy hơn bạn, không phải vì bạn không đủ quan trọng, mà vì bản thân mình cảm thấy mình đã nợ bạn quá đủ."

Từng giọt nước mặn chát rơi ướt đẫm trang giấy mỏng manh. Chẳng phải đấy là điều tôi muốn đó sao?

Nàng đã thật sự biến mất khỏi cuộc sống tôi rồi đấy, chúng tôi sau này và mãi mãi, cũng sẽ không còn cơ hội để làm đau nhau nữa.

Nhưng tại sao, lòng tôi chợt nghẹn lại, tôi không thấy mãn nguyện, chỉ thấy một nỗi đau vô hình len lỏi nơi đáy tim.

Đưa đôi mắt nhạt nhòa lướt theo những dòng chữ, tôi đọc tiếp lá thư...

"Mình không muốn bạn phải gồng mình, kiềm nén cảm xúc mỗi khi bên mình. Mình không muốn bạn phải vất vả chịu đựng những ghen tuông, càng không muốn bạn phải cắn chặt đôi môi, khó nhọc chúc phúc cho mình và người khác. Mình không thể để bạn lún quá sâu vào mối quan hệ này, dứt khoát một lần rồi thôi bạn nhé. Hãy quên mình đi, và tìm một người xứng đáng hơn...

Kí tên: Ninh Dương Lan Ngọc.

Tái bút: Cám ơn vì tất cả, và cũng xin lỗi vì đã không thể giữ lời mà chúng ta đã từng hứa..."

Lá thư trong nháy mắt trở thành một mảnh giấy nhàu nát. Tôi vò lấy nó, giận dữ ném nó vào sọt rác nơi góc phòng.

Ngửa đầu khẽ tựa vào bức tường phía sau, nước mắt tôi tuôn không thể kiểm soát, trong lòng đau như thắt lại.

Giá như tôi được ban cho một phép nhiệm màu, tôi sẽ ước mình được trở lại với quá khứ ngày ấy, ngày đầu tiên tôi gặp nàng...

Trong cuộc sống này, làm gì có ai thành công mà chưa từng một lần đón nhận thất bại? Cũng như, làm gì có mối quan hệ nào bền vững, mà chưa từng nếm trải những rẽ chia?

Và, cho dù là tình bạn hay tình yêu, thì tôi cũng không cho phép bản thân mình từ bỏ. Tôi tin, sự kiên trì và chân thành nơi tôi, sẽ có một ngày, lại khiến nàng đổi ý...

***

Một mình lui đến con phố, cố chen chúc, len lỏi qua dòng người đông đúc ngoài kia, để tìm đến cánh cổng nhà quen thuộc.

"Oh hey, cậu là Thúy Ngân, bạn của Lan Ngọc phải không?"- Người bước ra mở cửa cho tôi là cậu ấy...

"Phải. Mình muốn gặp Lan Ngọc."- Tôi cố hít vào một hơi thật sâu, ngăn không cho bản thân lại ghen tuông vớ vẩn.

"Oh sorry girl. Em ấy bảo không muốn gặp cậu."- Cậu nhún vai, vẻ mặt tỏ ra đầy tiếc nuối.

Bỏ mặc lời cậu nói, tôi gồng mình, hét lớn.

"NINH DƯƠNG LAN NGỌC! MÌNH CẦN NÓI CHUYỆN VỚI BẠN!"

"Hey hey. Stop yelling! Em ấy bảo không muốn gặp cậu, cậu không hiểu sao?"- Cậu ấy đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu ý bảo tôi nên im lặng và ngưng làm loạn.

Đã cất công đến đây, tại sao tôi lại có thể dễ dàng từ bỏ?

"NINH DƯƠNG LAN NGỌC!!"- Tôi hét lớn hơn, tay nắm lấy cánh cổng sắt đung đưa tạo ra những tiếng rầm rập chói tai.

Mọi người xung quanh, trong phút chốc đều đổ dồn nhìn về phía tôi. Nhưng nàng của tôi, vẫn chưa chịu xuất hiện.

Nàng, bạn thật sự nhẫn tâm bỏ rơi mình như thế sao? Tôi miên man đuổi theo những nghĩ suy trong tiềm thức.

"Ok girl. Enough! Get out!"- Cậu tức tối đẩy tôi ra ngoài, buông một lời dứt khoát.

Và sau đó, cánh cổng sắt đóng lại trong giận dữ...

Tôi tức mình đá mạnh vào thành cửa, nhưng bất chợt đâu đó, một mảnh giấy được vo tròn va thẳng xuống đầu tôi...

"Lan Ngọc..."- Tôi ngước mắt lên nhìn, đôi môi cười tươi trong vô thức khi trông thấy nàng.

Từ phía trên cao, nàng đưa tay trỏ trỏ vào viên giấy tròn vừa nãy. Tôi lật đật mở ra xem.

"Bạn có biết bạn đang làm ồn gia đình mình không? Trưởng thành đi. Đừng như đứa trẻ chỉ biết níu lấy một thứ vốn dĩ là không thuộc về mình. Mình đã nói rất rõ trong thư rồi, mình đã có người yêu, quên mình đi!"

Tôi hít một hơi thật sâu, từ khi nào lại trở nên yếu đuối như thế này nhỉ? Chỉ vài câu đả kích là sóng mũi lại cay.

Khóc làm gì? Cho dù có khóc đến ngập phố cũng chẳng ai buồn quan tâm. Níu kéo làm gì? Khi thừa biết sự cố gắng ấy chỉ đến từ một phía. Một người cố nắm, một người lại muốn buông, thì biết phải làm sao đây...?
Tôi thờ thẫn, đánh rơi mảnh giấy tự lúc nào. Và như một kẻ mất hồn, tôi lặng lẽ rời đi...

Có chiếc lá vô tình đáp nhẹ xuống mặt phố. Nó cũng như tôi, bị cơn gió nhẫn tâm cuốn đi, buộc phải lìa khỏi nơi cành cây quen thuộc. Cô đơn và lạc lõng, chính là những gì mà tôi và nó đang phải nếm trải...

___

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz