Ngoai Tinh Vo So Lan
Mấy tháng sau, tại sân bay. Đã đầu xuân, Đàm Trăn mặc một chiếc áo ngoài màu xanh, mái tóc kẹp một chiếc kẹp ngọc bích , lộ ra cần cổ trắng nõn. Một tay cô xách rương hành lý, một tay cầm điện thoại gọi video với Tần Hạm Đạm. "Trăn Trăn nha, cậu ác quá tự nhiên bỏ mình lại một mình" Ở bên kia, Tần Hạm Đạm đau khổ oán giận. Đàm Trăn ra nước ngoài nên mọi chuyện đều giao cho Tần Hạm Đạm,cô rất bận rộn thậm chí còn không có thời gian tới đưa Đàm Trăn, chỉ có thể gọi video. Đàm Trăn cười : "Ai bảo lúc trước cậu bóc lột mình chi, nên cũng để cho cậu hiểu cảm giác của mình nha" Tần Hạm Đạm chỉ thuận miệng nói nhưng khi nhìn thấy Đàm Trăn cười thì trong lòng cô cũng an tâm phần nào. Chuyện Đàm Trăn ly hôn quá bất ngờ , tình cảm của bọn họ nhiều năm như vậy , cô sợ Đàm Trăn sẽ nghĩ quẩn. Hiện tại nhìn thấy Đàm Trăn cũng không có bị khói mù bao phủ. Nghĩ đến cái gì, Tần Hạm Đạm cười vui sướng khi người gặp họa , "Cậu không hiết hiện tại tên họ Cố kia có bao nhiêu thảm....Có lẽ sẽ mau phá sản thôi" Đàm Trăn khẽ gật đầu. Cô không có ý nghe qua tin tức về Cố Dĩ Nguy nhưng hai người lại có vòng bạn bè, nên cô cũng nghe được hiện tại Cố Dĩ Nguy sống cũng không tốt. Sau ly hôn , tài chính của hắn bị ngâm nước diện rộng, cổ phiếu công ty rung chuyển, đối thủ cạnh tranh ra sức chèn ép, thiếu chút nữa liền chống đỡ không nổi. Nhưng hắn chính là một người kiên cường, nhiều đêm không ngủ chống được nguy cơ. Cho dù như thế tinh thần của hắn vẫn sa sút. Chuyện hắn ngoại tình không giấu được người khác, cha Cố cầm cây đánh hắn gần chết. Ba mẹ của hắn cũng đã tìm đến Đàm Trăn, Cố Dĩ Nguy và Đàm Trăn cũng không giấu diếm ba mẹ hai bên, nhưng cha Cố mẹ Cố nhìn mười mấy năm tình cảm bọn họ cũng đau buồn , bọn họ thực sự rất yêu thương người con dâu Đàm Trăn này. Đàm Trăn khách khí tiếp đãi bọn họ, nhưng cái gì cũng không nói, mà là đem túi văn kiện kia đưa cho cha Cố mẹ Cố. Về sau bọn họ cũng không tới nữa, chỉ gọi điện thoại nói chuyện với cô. Cúp điện thoại, Đàm Trăn và mẹ Đàm đi vào bên trong, mẹ Đàm đi trước. Đúng lúc này, Đàm Trăn cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn. Sân bay người đến người đi, trước mắt đều là những người xa lạ. Là ảo giác sao? Đàm Trăn nhíu mày.Không đợi Đàm Trăn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Kiều Ứng Thành đang xuyên qua đám đông. Kiều Ứng Thành còn mặc quân trang, thân hình như cây cổ thụ nghiêm nghị, quân trang anh mặc hiện ra dáng người dáng người hoàn mỹ của anh. Anh đi từng bước giống như một cơn gió, tư thế hiên ngang, không ít người tự động nhường đường cho anh. Rất nhiều người nhìn thẳng , nhất thời Đàm Trăn cũng sửng sốt. Ánh mắt Kiều Ứng Thành tập trung trên người Đàm Trăn, rất nhanh liền đến trước mặt cô. "Kiều đại ca." Đàm Trăn cười với anh , "Sao anh lại tới đây."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz