『 QUÁCH TRÌ 』CẦU XIN TÔI YÊU CẬU R16
NGUỒN : https://weibo.com/8020724008/5201132203019368
NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺
【 _ Cầu xin tôi yêu cậu đi, Trì Tử.
_ Quách Thành Vũ, lần sau mà còn dám bắt tôi cầu xin nữa, thì dù là một lần tôi cũng không cho đâu !
Trì Tử tủi thân, đôi khi thật sự cảm thấy Trì Sính giống hệt một cô tiểu thư kiêu kỳ đỏng đảnh, dù chẳng hề nữ hóa hắn, nhưng lại thích gọi hắn bằng cái tên thân mật là " Trì tiểu thư. "
⚠️ Hạn chế tiếp xúc nếu bạn không thích.
Có mặc quần, dùng tay, thuần tình, ngọt ngào ( theo tôi thì là vậy ). 】
Toàn văn hơn hai ngàn chữ, có yếu tố 16+, từ ngữ thô tục ( cần cân nhắc độ tuổi trước khi đọc ).
✵✵✵
Trì Sính, Quách Thành Vũ cầu xin hắn cho anh được yêu hắn.
Trì Sính, đừng yêu ai khác ngoài tôi.
✵✵✵
Quách Thành Vũ đẩy cửa phòng ngủ, ánh đèn ngoài hành lang len qua khe cửa, hắt lên giường, phác ra dáng người nhô lên dưới lớp chăn.
_ Trì Tử ? Ngủ rồi à ? - Anh bước lại gần, đưa tay gạt mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán Trì Sính, hắn quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra chỏm tóc rối bời, vóc dáng cao lớn lúc này lại vùi sâu trong chăn, chỉ còn một mảnh gầy guộc, sợ hắn ngạt thở, Quách Thành Vũ kéo nhẹ tấm chăn đang che mặt hắn, một mùi rượu nồng nặc sộc ra, Quách Thành Vũ nhăn mày vì rượu, lôi hắn dậy, hỏi - Làm sao thế ? Cậu tắm bằng rượu à ? Cả cái giường cũng bị cậu làm cho ám mùi hôi hám rồi, Trì Tử đúng là cái đồ xấu tính !
_ ... tôi chia tay rồi.
Trong cơn mơ hồ, Trì Sính buột miệng nói, hắn lấy ra một trái tim chân thành, trước thì bị Uông Thạc cào xé rách nát, sau lại bị Ngô Sở Úy giẫm thành mảnh vụn.
Được yêu thật quá khó, khó đến nỗi lục phủ ngũ tạng của hắn như bị thiêu đốt, khiến hắn đau đến tê dại, dường như ai cũng muốn lấy hắn ra làm quân cờ trong ván cược của mình, thắng rồi thì phủi mông bỏ đi, để lại một mình hắn nuốt trọn trái đắng của sự thất bại, từng giọt máu đen tích tụ trong cơ thể hắn đang rỉ ra, mục rữa và bốc mùi, hóa thành dung nham nóng bỏng ăn mòn da thịt, muốn hắn tan thành một nắm tro đen, vĩnh viễn không còn khả năng sống lại, Trì Sính đau đến mức không thể chịu nổi, hắn không tìm được lý do để bị căm ghét, cũng chẳng tìm thấy nơi nào an toàn để cuộn tròn nép vào, một giọt nước mắt như dung nham lăn xuống, chảy qua nốt ruồi trên má, làm nhòe đi tầm nhìn, hắn mụ mị rúc vào trong giường của Quách Thành Vũ, quấn chăn thật chặt, trong hơi thở toàn là mùi hương của người này, cảm giác ngạt thở bỗng chốc tan biến, giống như một người sắp chết đuối cuối cùng cũng có được chút dưỡng khí.
Quách Thành Vũ kéo Trì Sính ngồi dậy dựa vào đầu giường, anh ngậm điếu thuốc trên môi, thấy hắn nhíu mày thì đưa tay xoa đầu hắn.
_ Cậu ta chơi đùa với tôi chỉ vì muốn quay lại với Nhạc Duyệt.
Giọng Trì Sính khàn đặc, hòa lẫn vị tanh gỉ sắt trong cổ họng, hắn rũ mắt, không nhìn anh lấy một lần, nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, trái tim anh thắt chặt đến mức không thở nổi, cơn nghẹt thở buộc anh phải lấy lại bình tĩnh, sao cậu ấy có thể vì người khác mà trở nên như vậy ?
Anh nghiến chặt răng, sự ghen tuông và dục vọng chiếm hữu khiến hai hàm răng cọ vào nhau, phát ra tiếng ken két, đầu lưỡi anh chạm vào má trong, mùi nicotin thoáng tản ra, bàn tay vốn xoa đầu hắn giờ đã chuyển sang vuốt ve, khi môi lưỡi giao nhau, ngón tay kia của anh kẹp điếu thuốc đang cháy đỏ, một đoạn tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống, cháy sém trên đùi Trì Sính.
_ ... hức ... ưm ... nóng ...
Trì Sính rùng mình, đầu lưỡi bị Quách Thành Vũ quấn lấy đến nỗi chẳng nói ra lời, hắn đẩy người đang ghì chặt lấy mình ra, nhưng hơi thở bỏng rát của Quách Thành Vũ đã phả vào mặt hắn, lúc này, Trì Sính mới giật mình phát hiện không biết từ lúc nào mà hắn đã ngồi hẳn lên đùi anh, một tay anh siết chặt gáy hắn, tay còn lại cầm điếu thuốc thì ngang nhiên vuốt ve khắp eo hắn.
Quách Thành Vũ buông môi Trì Sính ra, men theo đường nét khuôn mặt, hôn lên những nốt ruồi nhỏ quyến rũ, rồi cắn lấy vành tai mẫn cảm, từng luồng hơi nóng hừng hực làm hắn mềm nhũn.
_ Trì Tử, mấy thứ vô dụng thì vứt đi thôi.
Giữa họ, dường như chưa bao giờ có những lời nói dịu dàng, anh muốn nói gì đó mà chẳng biết mở lời ra sao, thế là bàn tay thon dài mang theo ghen tuông, dọc theo đường cong thắt lưng của hắn lướt xuống, ấn mạnh vào nơi mẫn cảm giữa hai cánh mông.
_ ... ơ ... á ...
Sự tấn công bất ngờ mang đến một cảm giác lạ lẫm, tê dại lan tỏa từ điểm bị nhấn ra khắp eo mông, được ôm trọn trong vòng tay dịu dàng, dù cảm giác như sắp bị người này ép xuống dưới thân, nhưng hắn lại không hề cảm thấy bị coi thường, ngược lại, cảm giác được cưng chiều quá đỗi ngọt ngào, Trì Sính khẽ tựa trán vào vai Quách Thành Vũ, vòng tay ôm lấy sau lưng anh, khép mắt lẩm bẩm :
_ Muốn ch!ch thì cứ ch!ch đi, hôm nay ông đây tùy cho cậu.
Nghe vậy, Quách Thành Vũ chỉ hận không thể cắn hắn một cái, cắn đến mức máu chảy thành dòng, để hắn đau đớn mà tỉnh táo lại, để hắn không bao giờ buông thả bản thân vì những kẻ không xứng đáng, nhưng anh không nỡ, chỉ đưa ngón tay vào miệng Trì Sính, chơi đùa với chiếc lưỡi mềm mại, chặn cái miệng hay nói bậy kia lại.
_ Ưm ...
Khi ngón tay được rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mảnh mai buông thõng giữa hai người.
_ Mẹ nó, cậu không thể đi lấy một ít gel bôi trơn à ! Chẳng lẽ nhà Quách thiếu không có lấy nổi một lọ ?!
Quách Thành Vũ vẫn im lặng, chỉ thong thả kéo phăng khóa quần Trì Sính, tay anh luồn xuống thắt lưng, tìm đến cửa huyệt, rồi đột ngột đâm ngón tay ướt át của mình vào nơi yên tĩnh kia.
_ ... á ... a ha !
Sự xâm nhập thô bạo không hề báo trước khiến Trì Sính nghẹn họng, còn chưa kịp hỏi thì những ngón tay trong huyệt đã bắt đầu xoáy loạn khắp nơi, điểm mẫn cảm của Trì Sính vốn nông hơn người thường một chút, vừa khéo bị hai ngón tay thon dài của Quách Thành Vũ kẹp lấy mà trêu đùa, xoa kéo, chà xát, thỉnh thoảng anh lại thả lỏng để chọc sâu hơn, Trì Sính ngồi trên đùi Quách Thành Vũ, chạy cũng chẳng thoát được, không gian trong quần thì chật hẹp, cả cánh tay rắn chắc của Quách Thành Vũ ghì chặt lấy eo hông và mông hắn, có cảm giác như bị trói buộc mãnh liệt, hắn làm sao chịu được kích thích lớn như vậy, liền không tự chủ được mà lắc hông như thể đang nuốt vào nhả ra.
_ Á ... a ! A ha ... ư ~ đừng ... đừng ấn chỗ đó ... huhu ... tôi ... tôi chịu không chịu được nữa rồi ! Ông đây không chịu nổi nữa ! Ưm ...
Ngón tay của Quách Thành Vũ vừa dài vừa mạnh mẽ, mỗi lần chọc ngoáy, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, tạo ra âm thanh dính ướt " bạch bạch ", cảm nhận được thành ruột của hắn co thắt từng đợt, anh cố tình dùng lực tách mạnh ngón tay, để khe huyệt nhỏ hẹp đó mở ra, hơi lạnh ùa vào, kích thích khiến tiểu huyệt run rẩy, rỉ ra chất lỏng làm ướt đẫm vùng đũng quần, phần vải tối màu bị thấm ướt nổi lên một mảng lớn, biết Trì Sính đang ở bờ vực cao trào, anh lại ác ý ngừng tay, không nhúc nhích gì nữa.
_ Cậu ... ha ... sao lại ... ơ ... dừng rồi, nhanh lên ... tôi ... tôi muốn bắn ... á ...
Quách Thành Vũ ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng hiếm thấy cùng dáng vẻ mỏng manh ấy một lát, rồi anh hôn lên cằm Trì Sính, khẽ đáp lại câu chất vấn đanh đá của " đại tiểu thư " :
_ Trì Tử, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi yêu cậu, được không ?
Trì Sính vốn nghĩ mọi chuyện giữa hắn và Quách Thành Vũ đều chỉ cần thẳng thừng mà thô bạo, đánh nhau, mắng chửi, hôn môi hay làm tình, xong xuôi thì đến sáng là coi như xong chuyện, tình à yêu à, sáu năm trước hắn chưa từng nghĩ tới, sáu năm sau vừa bị mùi hương của Quách Thành Vũ đánh thức, hắn lại không dám nói ra, ngay khoảnh khắc Quách Thành Vũ đưa tay nghịch tóc hắn, Trì Sính đã hiểu tại sao mình lại tới đây, bởi vì Quách Thành Vũ chính là bến bến đỗ an toàn của hắn.
_ Mẹ nó, cậu bị điên à ?! Có làm thì làm đi, không thì biến ! Cậu ...
Trì Sính chạm phải ánh mắt không chớp của Quách Thành Vũ, đôi mắt ấy ngập tràn sự dịu dàng và tình yêu, vừa lấp lánh vừa kiên định, " Quách Tử cũng đang chờ một câu trả lời ", hắn nghĩ vậy, cảm giác tủi thân bất chợt dâng lên trên viền mi, đôi mắt hắn ướt đẫm mở to nhìn Quách Thành Vũ chằm chằm, tại sao lại bắt mình cầu xin tình yêu của cậu ấy ? Rõ ràng là cậu ấy có thể cho mình mà, vốn dĩ là của mình, vì cớ gì còn phải bắt mình mở miệng cầu xin ?
Trì Sính chẳng còn muốn tiếp tục chịu cảnh một mình gắng gượng nữa, hắn cong sống lưng cứng cỏi, hai tay ôm lấy cổ Quách Thành Vũ, cả người dán chặt vào lồng ngực anh, hắn níu lấy vai anh như một đứa trẻ, khe khẽ lẩm bẩm :
_ ... cầu xin cậu ... Thành Vũ, Thành Vũ ... cầu xin cậu yêu tôi ...
_ A ! A ... ha ... chậm thôi ... chậm thôi tôi ... a ... a a !
Thành ruột đã chờ đợi quá lâu trở nên sung huyết và mẫn cảm, cũng như tảng băng treo lơ lửng trong lòng Quách Thành Vũ bấy lâu nay, nước mắt của Trì Sính nóng hổi, đã làm tan chảy cây đinh băng trong tim anh, anh không muốn thấy hắn buồn vì người khác thêm một lần nào nữa, nỗi chua xót trong lòng cũng được giải tỏa cùng lúc với tinh dịch của Trì Sính, sau khi đạt cực khoái, tiểu huyệt vẫn co rút liên hồi, siết chặt lấy ngón tay Quách Thành Vũ mà liếm mút, anh rút tay ra, khiến Trì Sính giật mình run rẩy, anh tiện tay bôi chất lỏng dính ướt trên tay lên bờ mông hắn, rồi ôm hắn vào lòng, hôn lên khóe mắt đỏ hoe vì khóc, phủ xuống gương mặt hắn những nụ hôn dày đặc.
_ Tôi yêu cậu, Trì Sính, tình yêu của tôi dành cho cậu chưa từng ít đi dù chỉ là một ngày, Trì Tử, chúng ta không thèm cái thứ tình yêu keo kiệt đó nữa, từ nay về sau, chỉ cần tôi, chỉ có thể là tôi, cậu chỉ được cầu xin tôi yêu cậu mà thôi.
Trì Sính hít mũi, liếc mắt nhìn xuống chỗ giữa hai chân Quách Thành Vũ, rồi lại đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, khóe miệng bỗng nhoẻn cười :
_ Quách Tử, còn làm nữa không ?
Sự mỏi mệt do căng thẳng tinh thần dồn dập kéo đến, cùng với cảm giác mềm mại khi được dỗ dành, Quách Thành Vũ nhìn Trì Sính, hắn mơ màng đến mức không nói nên lời mà vẫn còn lo nghĩ cho anh, anh liền cúi xuống hôn lấy hôn để, ngửi mùi hương, mút nhẹ đôi môi hắn, rồi bế hắn đi vào phòng tắm.
_ Không làm nữa, Trì tiểu thư, nhớ phải trả lại cho tôi, tôi dọn dẹp sạch sẽ cho cậu thì cậu phải trả cho tôi thêm mấy lần, nghe rõ chưa ?
Trì Sính rúc vào lòng Quách Thành Vũ, mặt hắn áp vào ngực anh, má phồng lên, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn còn nhớ dặn dò :
_ Quách Thành Vũ, ông đây sẽ không cầu xin nữa đâu ! Cậu vốn dĩ phải yêu tôi, lần sau mà còn dám bắt tôi cầu xin nữa, thì dù là một lần tôi cũng không cho đâu !!
Quách Thành Vũ bật cười run người, khiến gương mặt trắng trẻo mềm mại của " Trì tiểu thư " trong ngực cũng khẽ rung theo.
" Trì Sính, Quách Thành Vũ cầu xin hắn cho anh được yêu hắn. "
" Trì Sính, Quách Thành Vũ yêu cậu. "
Đã đăng : 10/9/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz