Ngày Trở Về Tim Đã Hoang Tàn Đỗ Vỡ
1 . Ngày ông mất
Trời Bắc Giang hôm ấy không mưa, nhưng u ám như thể cả bầu trời đang để tang cho một con người vĩ đại
Trong khu nhà chính của biệt phủ họ Vũ, người ta lặng lẽ đi lại, tất bật chuẩn bị tang lễ. Cờ đen giăng khắp lối, hoa trắng trải dài theo từng bậc thềm đá. Tiếng chuông chậm rãi vang lên từng hồi, nặng nề như đè nát lồng ngực
Vũ Giai Kỳ mặc áo tang, đứng thẳng người trước linh cữu ông nội. Mắt cô ráo hoảnh, không giọt nước mắt nào rơi. Cô đã được ông dạy rằng: "Người đứng trên vạn người thì không được yếu mềm trước bất kỳ ai kể cả trước cái chết của ta."
Mười năm sống bên ông, cô không chỉ học cách cầm súng, ra lệnh, và ra tay, mà còn học cách giấu cảm xúc vào đáy tim. Cô không phải cháu gái của Vũ Lão Gia cô là " người kế vị"
Giấy di chúc đặt trên bàn gỗ lim, con dấu đỏ chói in rõ tên cô : Vũ Giai Kỳ người thừa kế toàn bộ quyền lực của Vũ gia.
Giai Kỳ cầm bản di chúc trong tay, ngón tay thon dài khẽ miết lên con dấu sẫm đỏ. Cô không bất ngờ ông nội đã nói với cô từ lâu rồi: “Một ngày nào đó, ta sẽ rời đi. Nhưng quyền lực của họ Vũ không được phép mất phương hướng. Cháu là người duy nhất ta tin.”
Cô gập tờ giấy lại, cẩn thận như cất giữ một lệnh bài sinh tử. Không ai trong căn phòng đó dám nhìn thẳng vào mắt cô. Bọn họ những thuộc hạ trung thành của ông, những tay chân từng chỉ cúi đầu trước Vũ Lão Gia giờ đây đều đang cúi đầu trước cô gái trẻ ấy.
"Chuẩn bị sẵn lễ tiếp nhận vị trí," Giai Kỳ ra lệnh, giọng không cao nhưng đủ để người ta không dám trái lời. "Kể từ hôm nay, tôi là người của Vũ Gia Thất Đường."
Không một ai phản ứng. Chỉ có gió tháng tư thổi qua những khung cửa gỗ, lạnh lẽo như nhắc cô rằng: người duy nhất từng gọi cô là “cháu gái” đã nằm dưới lớp gỗ quan tài.l
Sau lễ tang, đêm Bắc Giang trở nên tối lạ thường.
Giai Kỳ đứng một mình trong phòng sách của ông nội. Mùi gỗ cũ, mùi thuốc lá, và cả mùi mực vẫn còn vương lại. Trên bàn là một bản sơ đồ điều tra cũ vụ hỏa hoạn năm ấy ngày mà ba mẹ cô ra đi trong biển lửa. Tất cả đều nghĩ đó là tai nạn. Nhưng ông nội chưa từng tin.
Và giờ, khi ông không còn nữa, cô sẽ tiếp tục tìm sự thật đứng đằng sau
Sự im lặng của mười năm sẽ kết thúc. Máu sẽ phải trả bằng máu.
Ba ngày sau lễ tang, biệt phủ họ Vũ tổ chức một buổi lễ kín. Không thông báo rộng rãi, không truyền thông, không hình thức long trọng, chỉ những người thuộc về bóng tối mới được phép hiện diện.
Một vòng tròn mười hai người thủ lĩnh của các chi nhánh, các tổ chức con dưới trướng Vũ Gia ngồi xung quanh một bàn tròn đá khổng lồ. Ghế đầu tiên trống. Ghế của “người đứng đầu”.
Tiếng bước chân vang lên. Giai Kỳ xuất hiện trong bộ áo dài lụa đen, tóc búi cao, đôi mắt không gợn một tia cảm xúc
“Cô còn quá trẻ.”
Một người đàn ông râu quai nón ngồi bên phải cất tiếng. “Chúng tôi đã theo Vũ Lão Gia hàng chục năm. Cô nghĩ chỉ vì một tờ giấy mà ngồi vào vị trí ấy được sao?”
Giai Kỳ không đáp. Cô rút từ thắt lưng ra một khẩu lục bạc, đặt lên bàn. Tay trái mở chiếc hộp gỗ nhỏ mang đến từ phòng ông nội. Bên trong là ấn tín hình rồng, chỉ dành cho người kế vị
“Vì tờ giấy ấy là di nguyện cuối cùng của ông nội tôi,” cô lạnh lùng. “Và nếu các ông cần thêm một lý do…”
Đoàng!
Viên đạn xuyên thẳng qua ly rượu đặt trước mặt người đàn ông vừa lên tiếng. Không ai thấy cô rút súng, cũng không ai thấy tay cô run
Không khí đông cứng.
“Lần này tôi bắn cái ly,” Giai Kỳ nói, giọng đều như nước chảy. “Lần sau, tôi không nhắm vào đồ vật nữa.”
Không ai nói thêm gì. Những ánh mắt cúi xuống, kính nể hoặc sợ hãi. Cô ngồi vào ghế trống, lặng lẽ mà uy nghi như một cái bóng lớn vừa phủ xuống cả bàn tròn.
Từ giây phút đó, Vũ Giai Kỳ chính thức là người cầm đầu thế lực ngầm phía Bắc.
Chắc chắn rồi! Mình sẽ viết lại đoạn thư cuối chương với cảm xúc sâu sắc, đượm nỗi buồn nhưng đầy quyết tâm và sự dằn vặt của ông nội dành cho Giai Kỳ. Mình sẽ tăng thêm những chi tiết nội tâm, tạo sự rung động mạnh mẽ hơn:
--
Đêm xuống, căn phòng chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn cũ kỹ. Giai Kỳ cầm lá thư trong tay, lòng nặng trĩu như đeo đá. Những nét chữ quen thuộc, vội vã nhưng đầy tâm huyết, từng dòng từng dòng như tiếng thở dài của người ông già đang dặn dò đứa cháu duy nhất trước lúc ra đi.
"
Giai Kỳ của ông,
Nếu cháu đọc được lá thư này, nghĩa là ta đã không thể sống để dắt cháu đi tiếp đoạn đường còn lại. Nhưng cháu không được dừng lại. Người thừa kế Vũ Gia không được phép quay đầu
Đừng tin bất cứ ai kể cả những người cùng mang họ Vũ. Vụ hỏa hoạn năm xưa không phải là tai nạn. Cháu có rất nhiều kẻ thù và bọn chúng không ở xa đâu.
Ta xin lỗi vì đã đẩy cháu vào bóng tối. Nhưng nếu không có bóng tối, cháu sẽ không bao giờ thấy được ai thật sự phát sáng.
"
Giai Kỳ buông lá thư xuống, một làn nước mặn mòi chảy tràn qua khóe mắt, nhưng cô không vội lau đi. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cho phép mình được yếu mềm.
Rồi cô đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao cắt.
“Bóng tối, hãy đến đi. Ta sẽ biến ngọn lửa này thành thứ gì đó khiến cả thế giới phải run sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz