ZingTruyen.Xyz

Ngay Ay Toi Tung Thich Cau


thời gian trôi nhanh đến mức tôi chưa kịp nhận ra. chớp mắt, hai tuần đã lướt qua như những vệt sáng thoáng qua cửa sổ. tuần cuối luyện tập đã đến, và nhóm múa chúng tôi bắt đầu đẩy nhanh tiến độ. những buổi tập kéo dài hơn một chút, từ sáu giờ chiều đến tám giờ rưỡi, mồ hôi thấm đẫm áo, nhịp chân dậm theo tiếng nhạc đều đặn, tiếng hít thở hòa cùng nhịp tim của tuổi trẻ.

cùng lúc đó, đội bóng chuyền của cậu cũng luyện tập nhiều hơn, tiếng bóng nảy vang rền sân trường, tiếng hò reo, tiếng bước chạy hòa vào nhau, tạo nên một nhịp điệu sôi nổi và cuồn cuộn. chúng tôi như hòa mình vào những nhịp điệu ấy — nhóm múa trong điệu nhạc, đội bóng chuyền trong tiếng bước chân và bóng nảy — để rồi tuổi trẻ cứ hiện hữu trọn vẹn, đầy nhiệt huyết và sống động.

minh anh, diễm my, thu nhu và cả tiến đạt, họ đều đã nhận ra cảm xúc đơn phương của tôi. họ âm thầm tạo ra những cơ hội để tôi gần cậu hơn, những khoảng cách nhỏ nhưng vừa đủ để trái tim tôi loạn nhịp.

tròn tiết toán, chẳng hạn, tiến đạt thấy cậu chần chừ với một bài toán khó, liền quay sang tôi hỏi:

" vy, bài này giải sao đây? xxx không biết làm, tao cũng không. "

Tôi thuận miệng giảng, từng bước, từng phép tính, nhưng thực ra ánh mắt tôi chỉ quan tâm một việc duy nhất: cậu ấy có hiểu hay không. khi cậu gật đầu, tôi thở phào nhẹ nhõm, như vừa vượt qua một chặng đường dài trong âm thầm.

giờ thể dục, chúng tôi thường đứng cách nhau hai người, nhưng bọn bạn lại sắp xếp để lần này tôi được đứng cạnh cậu. những khoảnh khắc nhỏ như vậy cứ nối tiếp, từ việc cậu nắm dây nhảy ở cuối hàng, từ việc tôi vô tình nhặt bóng cùng lúc với cậu, cho đến những ánh nhìn lướt qua khi xếp hàng, tất cả đều trở thành những mảng sáng trong trái tim đơn phương của tôi.

nhưng dường như cậu cũng nhận ra điều gì đó. trong tiết tiếng anh, tôi không còn nghe giọng nói của cậu vang lên mỗi khi tôi quên bài; trong tiết toán, cậu lắc đầu khi tôi muốn giải thích cho cậu ấy; trong giờ thể dục, cậu tìm cách ra trễ để đứng cuối hàng. một khoảng cách im lặng nhưng rõ rệt, khiến tôi vừa hụt hẫng, vừa xôn xao.

tôi quan sát, và nhận ra rằng mỗi nụ cười của cậu, mỗi ánh mắt vô tình hay lướt qua tôi, đều trở thành một tín hiệu khó hiểu.tôi muốn tiến gần hơn, muốn lấp đầy khoảng cách ấy, nhưng lại sợ phá vỡ sự điềm tĩnh mà cậu vẫn giữ.

tuần cuối này, mọi thứ đều trở nên căng thẳng hơn, nhưng cũng đầy sức sống hơn. mồ hôi, nhịp tim, tiếng nhạc, tiếng bóng, ánh mắt của cậu và từng khoảnh khắc tôi quan sát đều trở thành một bản nhạc riêng, vừa sống động, vừa u buồn, vừa ma mị. tuổi trẻ hiện lên rõ rệt trong từng nhịp chân, từng cái nắm tay, từng ánh mắt vụng về của tôi, và cả trong những khoảng cách im lặng mà cậu tạo ra.

và tôi nhận ra, có lẽ điều khiến tôi đơn phương không chỉ là cảm xúc, mà còn là những khoảng cách ấy, những cái nhìn lướt qua, những khoảnh khắc không nói thành lời, làm tim tôi vừa đau vừa thổn thức.

tuần cuối luyện tập trở thành một chuỗi ngày vừa gần gũi, vừa xa cách, vừa tràn đầy năng lượng, vừa nhuốm màu u hoài, nơi tuổi trẻ và những rung động im lặng song hành cùng nhau.

hnnk.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz