Ngan Ha Huyen Mong Arc I
Trong những tháng đầu, Tưởng Nhã Lâm và Lưu Cần Cần đích thân đứng lớp giữa rừng già, hướng dẫn người tiền sử cách dùng thiết bị hiện đại. Họ dạy cách định vị qua điện thoại, biết chia sẻ vị trí cho nhau khi đi săn. Họ phát cho mỗi tộc cung tên cải tiến và đạn cao su, để vừa an toàn vừa đủ sức khống chế thú lớn. Mỗi nhóm đi săn lại được cấp xe điện chạy bằng năng lượng mặt trời, cực sạch, để di chuyển nhanh mà không phá huỷ môi trường.Và Nhã Lâm nhấn mạnh: "Chỉ đến mức này thôi."
Không bar, không bài bạc, không nhậu nhẹt, không hệ thống giải trí ồn ào.Đài truyền hình riêng biệt chỉ chiếu chương trình hướng dẫn săn bắn, trồng trọt, chăm sóc mùa màng, xen kẽ là một ít hoạt hình và phim cổ điển thời xưa, để họ làm quen dần với khái niệm kể chuyện nhưng không bị cuốn vào dòng xoáy hiện đại.Người tiền sử thích thú, vừa cười vang vừa học cách bấm nút điện thoại, điều khiển xe điện, trong khi vẫn giữ nhịp sống bộ tộc. Mọi thứ đều được thiết kế để họ tiến hóa tự nhiên, không bị nuốt chửng bởi văn minh máy móc.Hôm đó trước quảng trường gió lồng lộng, Trần Kiện Long đứng thẳng trên xe băng, giọng chàng vang dội khắp bốn phương, xuyên qua hệ thống khuếch đại âm thanh của huyễn giới và lan đến E-solar:— "Người địa cầu mới: các ngươi đã được trao đủ: 5G để liên lạc, video call để săn bắn, tivi và tủ đông để giữ gìn, xe điện mặt trời để di chuyển sạch sẽ. Chỉ bấy nhiêu đó thôi. Phần còn lại, các ngươi phải tự tiến hóa bằng trí tuệ và bàn tay của chính mình.Nhưng hãy khắc ghi điều này: bất cứ châu lục nào manh nha lập quốc, tự xưng vương quyền, hay sản xuất vũ khí giết hại đồng loại — đều sẽ bị huyễn linh giới trừng phạt thích đáng.Huyễn Linh Giới không cần những kẻ tham vọng tái lập chiến tranh. E-Solar không cho phép lập lại bi kịch của Trái Đất cũ."Lời tuyên cáo rền vang, khiến cả những tộc trưởng lẫn kẻ săn rừng phải cúi đầu. Trong khoảnh khắc đó, họ hiểu: nền văn minh mới sẽ khởi đầu không bằng tham vọng, mà bằng sự răn dạy công minh của Lôi Thần.Hôm ấy, Arasir và tộc trưởng nguyên thủ Balasur ngồi trước chiếc tivi nhỏ đặt giữa nhà sàn, chăm chú xem chương trình hướng dẫn săn bắn. Đột nhiên Balasur quay sang, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm:— "Chúng ta nên làm lễ tạ ơn Lôi Thần... và cả những cộng sự của ngài."Chẳng bao lâu sau, nhóm Tưởng Nhã Lâm, Lành Lươn Lẹo và Loan Lườm Liếc được người trong tộc mang kiện xương thú tới tận cửa. Họ được đón đi giữa tiếng trống đá vang dội.Nghi lễ bắt đầu:Trước hết, họ được cõng trên vai từng chiến binh lực lưỡng, đưa đi vòng quanh khu đất trống.Tiếp đến, họ được quấn bằng mền gai thô ráp, tượng trưng cho sự gắn kết với thiên nhiên.Rồi cả bọn bị dội thứ thuốc đắng nghét, lạnh buốt như băng lên khắp người.Cuối cùng, họ được đưa ra bờ sông, nằm dài trên cát ướt, để các già làng phủ sình bùn lên khắp thân thể.Tộc nhân đồng loạt hô lên những tiếng kỳ lạ:
— "Acuifdas! Aiudsfse!"Âm thanh như vọng từ xa xưa. Rồi tất cả cùng quỳ mọp xuống, trán chạm đất, miệng đồng thanh:
— "Tạ ơn thần linh!"Trong khoảnh khắc ấy, Nhã Lâm và hai trợ thủ vừa rùng mình vừa bật cười thầm. Bởi họ biết: giữa sự vụng về nguyên thủy kia, ẩn giấu một lòng thành kính sâu thẳm mà không ngôn ngữ nào dịch trọn.Khi lớp bùn sình vừa được đắp kín, lạnh buốt thấm vào da thịt, Lành Lươn Lẹo bật kêu oai oái:
— "Ơ kìa, tạ ơn hay là hành hạ bọn ta thế này?!"Loan Lườm Liếc thì lườm quanh, giọng the thé hăm dọa:
— "Coi chừng đó nhé! Ta méc với Trần Kiện Long, ngài ấy mà biết các ngươi dám làm khổ chúng ta thì sẽ giáng tội xuống hết thảy đó!"Lời vừa dứt, cả đám người tiền sử lập tức hoảng hồn. Họ vội vàng quỳ mọp xuống, trán dí sát bùn, miệng ú ớ xin tha. Cả khu đất trống vang rền những tiếng run rẩy:— "Xin tha cho chúng con! Tạ ơn thần linh, tạ ơn thần linh!"Cảnh tượng trở nên hỗn hợp kỳ lạ: nghi lễ trang nghiêm bỗng biến thành màn kịch nửa thật nửa đùa, khiến Tưởng Nhã Lâm chỉ biết thở dài, còn hai trợ thủ thì vừa run vừa cười khoái trá.Nghi lễ kết thúc, cả nhóm được quấn thêm những tấm mền dày, khiêng vào trong nhà sàn lớn. Họ được đặt ngồi ngay ngắn, trước mặt là một nồi cơm nấu vụng về, trộn khoai và vài khúc thịt khủng long nướng còn cháy xém.Arasir cúi đầu, hai tay nâng nồi cơm lên, giọng run run:
— "Dạ... chúng con xin mời quý Thần và Hộ Thần dùng ạ."Bầu không khí căng thẳng ấy được Cần Cần phá vỡ. Cô từ ngoài bước vào, chứng kiến cảnh tượng liền mỉm cười. Không chần chừ, cô bốc một nắm cơm còn sượng, nhai ngon lành, rồi dõng dạc:
— "Tốt! Ta sẽ ban phước."Quay sang phía tộc trưởng Balasur, nàng nghiêm nghị:
— "Mau chìa tay ra, để nhận ấn!"Ngay lúc ấy, Lành Lươn Lẹo nhanh trí, giấu chiếc bình ga mini trong tay áo. Chỉ "khè" một phát, ngọn lửa xanh phụt ra làm Balasur giật bắn, cả cánh tay nóng rát run rẩy.Loan Lườm Liếc liền chớp thời cơ hét lớn:
— "Thần Lửa đã khai ấn cho ngươi! Mau quỳ mọp tạ ơn!"Cả đám người tiền sử đồng loạt nhào xuống đất, quỳ mọp, miệng ú ớ tạ ơn như sóng.Cần Cần nghiêng đầu, thì thầm với Nhã Lâm:
— "Chị à, lúc này lòng tin quý hơn cả thịt khủng long trong tủ đông... nên chị ráng diễn chung với em nha."Nghe qua tưởng đùa, nhưng trong giọng nói ấy lại ẩn một sự nghiêm túc sâu xa: chỉ cần gieo được lòng tin, thì nền văn minh mới có thể bám rễ.Giữa bầu trời Huyễn Linh Giới, xe băng lao vun vút qua những tầng mây sáng như bạc, ánh cực quang trải dài tựa dải lụa vô tận. Trần Kiện Long vòng tay ôm eo Bối Đan Vy, hôn nàng thật sâu, hơi thở họ quyện hòa trong khí lạnh trong trẻo của thiên giới.Đan Vy thì thầm, đôi mắt ánh lên lo lắng:
— "Kiện Long... ta đã thấy trong mắt chàng một nỗi sợ. Có phải... thiên tai sắp ập đến nữa phải không?"Long khẽ gật, giọng chàng vững như ngọn thạch trụ giữa vũ trụ:
— "Phải. Nhưng phải hai mươi năm nữa mới đến. Ta và các nhóm nghiên cứu đang tìm mọi cách ứng phó. Hệ Tam Tinh sẽ gánh một tai kiếp còn khủng khiếp hơn Trái Đất từng chịu năm năm trước... Nhưng ta tin, chúng ta sẽ vượt qua."Nói rồi, Long siết chặt eo nàng, đôi mắt nhìn xa xăm. Phía trước, những cột băng khổng lồ dựng đứng như những vương miện vĩnh hằng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Gió băng thổi qua, như hát lên khúc ca của kỷ nguyên mới.Trong khoảnh khắc đó, Bối Đan Vy nép vào vai Long, lòng tràn đầy tin tưởng. Trên cao, muôn vàn vì sao như cúi xuống, còn dưới kia, cả Huyễn Linh Giới như dừng lại để chứng kiến: một vị Lôi Thần đang gánh trên vai vận mệnh của cả nhân loại, nhưng vẫn mang trái tim chan chứa tình yêu.Cảnh tượng ấy khép lại Arc 1, để lại trong lòng mọi người một hình ảnh bất diệt: Trần Kiện Long – kẻ anh hùng giữa trời băng, vừa là trụ cột của thế giới, vừa là người tình của Băng Hậu.✨ "Trong vòng tay Bối Đan Vy, giữa ánh băng và sao trời, tên của Trần Kiện Long khép lại một kỷ nguyên cứu rỗi, để mở ra chương kế tiếp – nơi những dòng plasma vũ trụ vẫn đang chờ đợi lời đáp." ✨
Không bar, không bài bạc, không nhậu nhẹt, không hệ thống giải trí ồn ào.Đài truyền hình riêng biệt chỉ chiếu chương trình hướng dẫn săn bắn, trồng trọt, chăm sóc mùa màng, xen kẽ là một ít hoạt hình và phim cổ điển thời xưa, để họ làm quen dần với khái niệm kể chuyện nhưng không bị cuốn vào dòng xoáy hiện đại.Người tiền sử thích thú, vừa cười vang vừa học cách bấm nút điện thoại, điều khiển xe điện, trong khi vẫn giữ nhịp sống bộ tộc. Mọi thứ đều được thiết kế để họ tiến hóa tự nhiên, không bị nuốt chửng bởi văn minh máy móc.Hôm đó trước quảng trường gió lồng lộng, Trần Kiện Long đứng thẳng trên xe băng, giọng chàng vang dội khắp bốn phương, xuyên qua hệ thống khuếch đại âm thanh của huyễn giới và lan đến E-solar:— "Người địa cầu mới: các ngươi đã được trao đủ: 5G để liên lạc, video call để săn bắn, tivi và tủ đông để giữ gìn, xe điện mặt trời để di chuyển sạch sẽ. Chỉ bấy nhiêu đó thôi. Phần còn lại, các ngươi phải tự tiến hóa bằng trí tuệ và bàn tay của chính mình.Nhưng hãy khắc ghi điều này: bất cứ châu lục nào manh nha lập quốc, tự xưng vương quyền, hay sản xuất vũ khí giết hại đồng loại — đều sẽ bị huyễn linh giới trừng phạt thích đáng.Huyễn Linh Giới không cần những kẻ tham vọng tái lập chiến tranh. E-Solar không cho phép lập lại bi kịch của Trái Đất cũ."Lời tuyên cáo rền vang, khiến cả những tộc trưởng lẫn kẻ săn rừng phải cúi đầu. Trong khoảnh khắc đó, họ hiểu: nền văn minh mới sẽ khởi đầu không bằng tham vọng, mà bằng sự răn dạy công minh của Lôi Thần.Hôm ấy, Arasir và tộc trưởng nguyên thủ Balasur ngồi trước chiếc tivi nhỏ đặt giữa nhà sàn, chăm chú xem chương trình hướng dẫn săn bắn. Đột nhiên Balasur quay sang, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm:— "Chúng ta nên làm lễ tạ ơn Lôi Thần... và cả những cộng sự của ngài."Chẳng bao lâu sau, nhóm Tưởng Nhã Lâm, Lành Lươn Lẹo và Loan Lườm Liếc được người trong tộc mang kiện xương thú tới tận cửa. Họ được đón đi giữa tiếng trống đá vang dội.Nghi lễ bắt đầu:Trước hết, họ được cõng trên vai từng chiến binh lực lưỡng, đưa đi vòng quanh khu đất trống.Tiếp đến, họ được quấn bằng mền gai thô ráp, tượng trưng cho sự gắn kết với thiên nhiên.Rồi cả bọn bị dội thứ thuốc đắng nghét, lạnh buốt như băng lên khắp người.Cuối cùng, họ được đưa ra bờ sông, nằm dài trên cát ướt, để các già làng phủ sình bùn lên khắp thân thể.Tộc nhân đồng loạt hô lên những tiếng kỳ lạ:
— "Acuifdas! Aiudsfse!"Âm thanh như vọng từ xa xưa. Rồi tất cả cùng quỳ mọp xuống, trán chạm đất, miệng đồng thanh:
— "Tạ ơn thần linh!"Trong khoảnh khắc ấy, Nhã Lâm và hai trợ thủ vừa rùng mình vừa bật cười thầm. Bởi họ biết: giữa sự vụng về nguyên thủy kia, ẩn giấu một lòng thành kính sâu thẳm mà không ngôn ngữ nào dịch trọn.Khi lớp bùn sình vừa được đắp kín, lạnh buốt thấm vào da thịt, Lành Lươn Lẹo bật kêu oai oái:
— "Ơ kìa, tạ ơn hay là hành hạ bọn ta thế này?!"Loan Lườm Liếc thì lườm quanh, giọng the thé hăm dọa:
— "Coi chừng đó nhé! Ta méc với Trần Kiện Long, ngài ấy mà biết các ngươi dám làm khổ chúng ta thì sẽ giáng tội xuống hết thảy đó!"Lời vừa dứt, cả đám người tiền sử lập tức hoảng hồn. Họ vội vàng quỳ mọp xuống, trán dí sát bùn, miệng ú ớ xin tha. Cả khu đất trống vang rền những tiếng run rẩy:— "Xin tha cho chúng con! Tạ ơn thần linh, tạ ơn thần linh!"Cảnh tượng trở nên hỗn hợp kỳ lạ: nghi lễ trang nghiêm bỗng biến thành màn kịch nửa thật nửa đùa, khiến Tưởng Nhã Lâm chỉ biết thở dài, còn hai trợ thủ thì vừa run vừa cười khoái trá.Nghi lễ kết thúc, cả nhóm được quấn thêm những tấm mền dày, khiêng vào trong nhà sàn lớn. Họ được đặt ngồi ngay ngắn, trước mặt là một nồi cơm nấu vụng về, trộn khoai và vài khúc thịt khủng long nướng còn cháy xém.Arasir cúi đầu, hai tay nâng nồi cơm lên, giọng run run:
— "Dạ... chúng con xin mời quý Thần và Hộ Thần dùng ạ."Bầu không khí căng thẳng ấy được Cần Cần phá vỡ. Cô từ ngoài bước vào, chứng kiến cảnh tượng liền mỉm cười. Không chần chừ, cô bốc một nắm cơm còn sượng, nhai ngon lành, rồi dõng dạc:
— "Tốt! Ta sẽ ban phước."Quay sang phía tộc trưởng Balasur, nàng nghiêm nghị:
— "Mau chìa tay ra, để nhận ấn!"Ngay lúc ấy, Lành Lươn Lẹo nhanh trí, giấu chiếc bình ga mini trong tay áo. Chỉ "khè" một phát, ngọn lửa xanh phụt ra làm Balasur giật bắn, cả cánh tay nóng rát run rẩy.Loan Lườm Liếc liền chớp thời cơ hét lớn:
— "Thần Lửa đã khai ấn cho ngươi! Mau quỳ mọp tạ ơn!"Cả đám người tiền sử đồng loạt nhào xuống đất, quỳ mọp, miệng ú ớ tạ ơn như sóng.Cần Cần nghiêng đầu, thì thầm với Nhã Lâm:
— "Chị à, lúc này lòng tin quý hơn cả thịt khủng long trong tủ đông... nên chị ráng diễn chung với em nha."Nghe qua tưởng đùa, nhưng trong giọng nói ấy lại ẩn một sự nghiêm túc sâu xa: chỉ cần gieo được lòng tin, thì nền văn minh mới có thể bám rễ.Giữa bầu trời Huyễn Linh Giới, xe băng lao vun vút qua những tầng mây sáng như bạc, ánh cực quang trải dài tựa dải lụa vô tận. Trần Kiện Long vòng tay ôm eo Bối Đan Vy, hôn nàng thật sâu, hơi thở họ quyện hòa trong khí lạnh trong trẻo của thiên giới.Đan Vy thì thầm, đôi mắt ánh lên lo lắng:
— "Kiện Long... ta đã thấy trong mắt chàng một nỗi sợ. Có phải... thiên tai sắp ập đến nữa phải không?"Long khẽ gật, giọng chàng vững như ngọn thạch trụ giữa vũ trụ:
— "Phải. Nhưng phải hai mươi năm nữa mới đến. Ta và các nhóm nghiên cứu đang tìm mọi cách ứng phó. Hệ Tam Tinh sẽ gánh một tai kiếp còn khủng khiếp hơn Trái Đất từng chịu năm năm trước... Nhưng ta tin, chúng ta sẽ vượt qua."Nói rồi, Long siết chặt eo nàng, đôi mắt nhìn xa xăm. Phía trước, những cột băng khổng lồ dựng đứng như những vương miện vĩnh hằng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Gió băng thổi qua, như hát lên khúc ca của kỷ nguyên mới.Trong khoảnh khắc đó, Bối Đan Vy nép vào vai Long, lòng tràn đầy tin tưởng. Trên cao, muôn vàn vì sao như cúi xuống, còn dưới kia, cả Huyễn Linh Giới như dừng lại để chứng kiến: một vị Lôi Thần đang gánh trên vai vận mệnh của cả nhân loại, nhưng vẫn mang trái tim chan chứa tình yêu.Cảnh tượng ấy khép lại Arc 1, để lại trong lòng mọi người một hình ảnh bất diệt: Trần Kiện Long – kẻ anh hùng giữa trời băng, vừa là trụ cột của thế giới, vừa là người tình của Băng Hậu.✨ "Trong vòng tay Bối Đan Vy, giữa ánh băng và sao trời, tên của Trần Kiện Long khép lại một kỷ nguyên cứu rỗi, để mở ra chương kế tiếp – nơi những dòng plasma vũ trụ vẫn đang chờ đợi lời đáp." ✨
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz