Ngan Ha Huyen Mong Arc I
Quảng trường xôn xao, nhiều người lo lắng nhìn nhau, vài tiếng khóc khe khẽ vang lên.Chu Khánh Toàn bèn đứng phắt dậy, giơ tay ra hiệu trấn an:— "Quý vị yên tâm! Nhiệt độ 50 độ C chỉ kéo dài đúng hai tháng ở cao điểm mùa xuân thôi. Còn lại thì... hoàn toàn dễ chịu, ban ngày chỉ 26 độ C, đêm thì khoảng âm 5 độ tùy vùng, mát mẻ hơn nhiều so với cảnh tận thế vừa qua."Âm điệu ấm áp của Toàn khiến đám đông bật cười nhẹ. Sự căng thẳng tan đi đôi chút, nhiều người gật gù, vỗ tay tán đồng.Đám đông còn ồn ào bàn tán. Tưởng Nhã Lâm giơ tay, giọng rõ ràng, dứt khoát:— "Thưa quý vị, con số này không phải ước lượng mơ hồ. Chúng tôi đã đo bằng quang phổ ánh sáng. Khi ánh sáng từ ba mặt trời chiếu đến, chúng tôi phân tách thành dải màu, tính toán bức xạ nhiệt rồi quy đổi ra nhiệt độ bề mặt. Ban ngày cực điểm là 50°C, còn ban đêm, khi chỉ còn bức xạ hồng ngoại tỏa ra từ đất và biển, nhiệt độ thấp nhất là âm 10°C."Một làn sóng xôn xao khác dấy lên, nhưng lần này mang tính khâm phục hơn là hoang mang. Nhiều phàm nhân thì thào với nhau:
— "Ra là đo bằng... ánh sáng!"
— "Chỉ cần một tia sáng, mà họ biết được cả nhiệt độ..."Chu Khánh Toàn chen vào, nửa đùa nửa thật:
— "Nói dễ hiểu thì giống như cầm cái lăng kính chiếu nắng vậy, chỉ là tụi tôi gắn thêm toán học và máy đo, thế là ra con số."Đám đông bật cười, không khí căng thẳng lập tức dịu lại.Trên đài cao, Trần Kiện Long lặng lẽ gật đầu. Chàng biết: từ nay nhân loại sẽ phải học cách sống trong một vòng quay hoàn toàn khác — một năm chỉ còn 240 ngày, một hành tinh mang nhịp tim mới.Tưởng Nhã Lâm lật sang tờ cuối cùng trong tập ghi chép, giọng vang lên chắc nịch:— "Bước tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành dựng cổng dịch chuyển tại E-Solar. Trong giai đoạn đầu, không phải phàm nhân sẽ đi ngay, mà là thú hoang và sinh vật được cứu từ Trái Đất cũ. Chúng sẽ được thả xuống và sống thử trong vòng một tháng."Nàng dừng lại, đưa mắt nhìn khắp quảng trường, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:
— "Nếu sinh quyển ổn định, cây cỏ mọc lại, thú vật sống sót, thì con người mới đặt chân xuống. Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng hàng tỷ người chỉ vì vội vàng."Một thoáng im lặng bao trùm, rồi cả quảng trường vang rền tiếng vỗ tay. Nhân loại đồng lòng tán thành, tiếng hô hòa thành biển sóng:— "Đúng vậy!"
— "Thả thú hoang trước!"
— "Một tháng là đủ!"Thế nhưng, khi E-Solar bước sang năm tiếp theo, vấn đề lớn phát sinh.Theo chu kỳ Tam Phân Tinh, cả hai hành tinh Huyễn Linh và E-Solar tiến đến điểm cực cận cứ sau mỗi hai năm, khoảng cách chỉ còn 1,000.000 km. Trong suốt 48 giờ liên tục, trọng lực cộng hưởng quét ngang cả hai thế giới.Bầu trời rực đỏ, mặt đất rung ngầm. Nhân loại cảm thấy tức ngực, khó thở, có người hoa mắt, thậm chí phát sinh ảo giác trọng lực. Các bệnh viện trên Huyễn Linh và E-Solar tạm thời đầy kín.Đau lòng hơn, một số người mang bệnh nền yếu ớt đã không qua khỏi sau cơn sốc trọng lực. Tang thương bao trùm nhiều gia đình, bầu không khí trầm mặc kéo dài suốt hai ngày.Chính lúc ấy, Trần Kiện Long đích thân đến bệnh viện. Ánh mắt chàng nghiêm nghị nhưng ấm áp, tay nắm chặt lấy vai từng người đang run rẩy vì mất mát. Giọng chàng vang lên, nặng như đá núi nhưng cũng êm như dòng nước:— "Ta biết... sự đau đớn này là thật. Nhưng hãy nhớ rằng: cái giá ấy, dù khốc liệt, vẫn còn rẻ nếu so với hủy diệt toàn cầu mà chúng ta đã tránh được. Chỉ cần chuẩn bị kỹ, nhân loại sẽ sống sót qua mỗi lần cộng hưởng trọng lực. Hai năm một lần, chúng ta sẽ vượt qua — và mạnh hơn."Lời ấy không làm nỗi đau biến mất, nhưng như một cột trụ dựng giữa cơn bão. Những ánh mắt rơi lệ khẽ gật đầu. Nhân loại dần hiểu: mỗi cái chết là hy sinh để giữ lấy sự tồn vong của cả giống loài.Hai tháng sau.Một đoàn nhỏ do Tưởng Nhã Lâm dẫn đầu, kèm theo mấy Huyễn Nhân hỗ trợ, bước qua cổng dịch chuyển xuống E-Solar mới.Cả nhóm lập tức chui vào khu điều áp, giữ kín trong suốt 24 giờ để cơ thể thích nghi. Khi đồng hồ báo đủ, Nhã Lâm hít sâu, chậm rãi tháo mặt nạ.Luồng khí mát lạnh ùa vào phổi. Không có độc, không có khói bụi, chỉ mùi hăng hắc của cỏ non trộn với gió ẩm rừng sâu. Nàng run tay, nhưng vẫn bước ra khỏi buồng.Và trước mắt mở ra một cảnh tượng khó tin:Không một mái nhà, không một cột đèn, không một dấu vết phàm nhân. Thay vào đó, rừng nguyên sinh kéo dài bất tận, cây cổ thụ vươn thân cao như cột trời. Tán lá che khuất ánh sáng, lốm đốm hạt nắng rơi xuống nền đất phủ đầy rêu.Một tiếng động khe khẽ vang lên. Nhã Lâm ngẩng đầu — và bắt gặp một sinh vật lạ lẫm. Nó giống loài khủng long ăn cỏ nhỏ bé, chỉ cao ngang người, lưng phủ vảy mờ xanh, chậm rãi gặm lá rồi bỏ đi.Nhã Lâm bàng hoàng. Trái Đất này... không còn là quê hương của nhân loại, mà giống như một phiên bản tái sinh thời tiền sử.Nàng thầm nghĩ: Thiên Kiều Đại Mạch quả thật đã hút lấy E-Solar, nhưng các Thạch chỉ sao chép lại vật chất cốt lõi — đất, nước, khí, sinh mệnh mầm mống. Tất cả dấu vết văn minh... đã biến mất.Tim cô đập loạn. Một nửa là sợ hãi: nhân loại sẽ sống ra sao trên hành tinh hoang sơ này? Nhưng nửa kia lại hân hoan: sự sống đã nảy mầm, và một khởi đầu mới đang chờ.* * *Lúc này, Mộ Dung Nhã Tịnh bắt đầu quan tâm hơn đến Chu Khánh Toàn. Biết anh sắp phải xuống Earth khảo sát, nàng đã chủ động hướng dẫn cho anh cách điều tức, điều hòa nhịp thở và vận khí để giảm thời gian điều áp. Trong căn phòng sáng bằng hợp kim, nàng ngồi đối diện, giọng dịu dàng mà nghiêm nghị: — "Nếu ngài không luyện trước, xuống đó áp lực không khí sẽ làm tim đau nhói, thở dốc chẳng thể đi nổi vài bước. Hãy làm theo ta... hít sâu, giữ, rồi thở chậm."Toàn làm theo từng nhịp Nhã Tịnh hướng dẫn, nhưng hơi thở chưa quen, luồng khí dồn xuống quá nhanh khiến lồng ngực anh nhói lên. Mặt Toàn tái đi, tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp.Thấy vậy, Mộ Dung Nhã Tịnh khẽ cau mày, rồi lập tức bước tới. Nàng dịu dàng đặt tay lên vai anh, đỡ lấy thân thể run rẩy kia, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
— "Đừng ép bản thân quá. Cứ từ từ... ta sẽ dìu chàng."Cánh tay nàng chắc gọn nhưng vẫn mềm mại, giữ anh đứng vững. Trong khoảnh khắc gần kề, hơi thở mát lạnh của nàng phả bên tai, khiến Toàn run lên không chỉ vì tức ngực, mà còn vì một nhịp tim lạc điệu khác — vừa đau, vừa... ngọt.Toàn ngồi im, mắt cứ len lén nhìn trộm gương mặt nàng, vừa học, vừa bối rối. Mỗi đường nét thanh tú càng khiến tim anh rối loạn. Mộ Dung Nhã Tịnh khẽ xoay người, tránh ánh mắt ấy, như muốn che giấu điều gì không thể nói ra.Tín hiệu báo cáo của Nhã Lâm truyền đi chưa bao lâu, Khánh Toàn, Trần Kiện Long và Bối Đan Vy đã vội vã dịch chuyển qua.Trong khi Toàn còn phải tuân thủ quy trình điều áp thêm một ngày, Long và Vy — vốn là Huyễn Nhân — không ngần ngại bước thẳng ra ngoài.Trước mắt họ, E-Solar mới hiện lên như một thế giới mộc mạc hoang sơ.Không khí trong lành đến nỗi chỉ cần hít một hơi là cảm thấy phổi như được rửa sạch. Những cơn gió lùa qua cánh rừng nguyên sinh, mang theo mùi nhựa cây, tiếng côn trùng và thác nước xa xăm. Ánh sáng ba mặt trời xuyên qua tầng lá, rải xuống nền đất từng vệt vàng kỳ ảo.Thế nhưng, cả Long lẫn Vy đều đứng lặng, không thốt nổi lời nào.Đẹp đến rợn ngợp.
Nhưng cũng cô tịch đến rợn ngợp.Một hành tinh từng sầm uất với thành phố, với biển người, với văn minh loài người nay chỉ còn lại hình hài khởi nguyên. Bên dưới vẻ thanh khiết ấy, Long cảm thấy một sự im lìm đáng sợ, như thể mọi tiếng cười, mọi kỷ niệm của nhân loại đã bị xóa sạch chỉ trong một nhịp thở của vũ trụ.Bối Đan Vy khẽ thì thầm, giọng nàng run run:
— "Đây... chính là khởi đầu. Nhưng có lẽ... cũng là tận cùng của những gì cũ."Long siết chặt nắm tay, ánh mắt chàng lóe lên sau gọng kính. Trái tim vừa bồi hồi, vừa nặng trĩu.Trong khi Nhã Lâm bận hỗ trợ Khánh Toàn trong khu điều áp, Trần Kiện Long và Bối Đan Vy lặng lẽ rời khỏi trạm, tay nắm tay, bước vào khu rừng nguyên sinh.Đường đi trải đầy rêu xanh, ánh sáng Tam Tinh xuyên qua tán lá như những dải lụa lung linh. Gió rừng thổi qua, mang mùi ẩm mát của đất mới khai sinh.Vy khẽ đưa tay, vận một luồng băng khí. Một tia sáng xanh lấp lánh xuất hiện, đóng băng một cành lá trước mặt. Nhưng chỉ một thoáng sau, lớp băng mỏng liền tan chảy, nhỏ giọt xuống đất.Nàng khẽ chau mày, chìa bàn tay còn ươn ướt về phía Long:
— "Thấy không? Ở thế giới vật lý này, pháp thuật của ta chỉ còn nửa công lực. Huyễn khí không còn dồi dào như tại Huyền Linh Giới."Long dịu dàng nắm lấy tay nàng, hơi ấm truyền sang, khiến băng giá sót lại cũng tan biến. Chàng mỉm cười:
— "Nhưng dù chỉ còn một nửa... nó vẫn đẹp. Giống như nàng vậy."Đan Vy đỏ mặt, nép sát vào Long. Cả hai dìu nhau đi đến một bờ suối trong vắt, nước róc rách chảy qua những viên đá nhẵn bóng.Bỗng trên cành cây, một con chim sẻ nhỏ bay đến, đối diện với một con chim tiền sử to lớn hơn, lông vằn thô ráp. Chim sẻ chỉ hót lên một tiếng, lập tức hoảng loạn, bay vụt đi mất. Long và Vy nhìn nhau, cùng cảm thấy kỳ lạ: hai thế giới sinh mệnh va chạm, kẻ yếu đuối buộc phải nhường bước.
— "Ra là đo bằng... ánh sáng!"
— "Chỉ cần một tia sáng, mà họ biết được cả nhiệt độ..."Chu Khánh Toàn chen vào, nửa đùa nửa thật:
— "Nói dễ hiểu thì giống như cầm cái lăng kính chiếu nắng vậy, chỉ là tụi tôi gắn thêm toán học và máy đo, thế là ra con số."Đám đông bật cười, không khí căng thẳng lập tức dịu lại.Trên đài cao, Trần Kiện Long lặng lẽ gật đầu. Chàng biết: từ nay nhân loại sẽ phải học cách sống trong một vòng quay hoàn toàn khác — một năm chỉ còn 240 ngày, một hành tinh mang nhịp tim mới.Tưởng Nhã Lâm lật sang tờ cuối cùng trong tập ghi chép, giọng vang lên chắc nịch:— "Bước tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành dựng cổng dịch chuyển tại E-Solar. Trong giai đoạn đầu, không phải phàm nhân sẽ đi ngay, mà là thú hoang và sinh vật được cứu từ Trái Đất cũ. Chúng sẽ được thả xuống và sống thử trong vòng một tháng."Nàng dừng lại, đưa mắt nhìn khắp quảng trường, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:
— "Nếu sinh quyển ổn định, cây cỏ mọc lại, thú vật sống sót, thì con người mới đặt chân xuống. Chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng hàng tỷ người chỉ vì vội vàng."Một thoáng im lặng bao trùm, rồi cả quảng trường vang rền tiếng vỗ tay. Nhân loại đồng lòng tán thành, tiếng hô hòa thành biển sóng:— "Đúng vậy!"
— "Thả thú hoang trước!"
— "Một tháng là đủ!"Thế nhưng, khi E-Solar bước sang năm tiếp theo, vấn đề lớn phát sinh.Theo chu kỳ Tam Phân Tinh, cả hai hành tinh Huyễn Linh và E-Solar tiến đến điểm cực cận cứ sau mỗi hai năm, khoảng cách chỉ còn 1,000.000 km. Trong suốt 48 giờ liên tục, trọng lực cộng hưởng quét ngang cả hai thế giới.Bầu trời rực đỏ, mặt đất rung ngầm. Nhân loại cảm thấy tức ngực, khó thở, có người hoa mắt, thậm chí phát sinh ảo giác trọng lực. Các bệnh viện trên Huyễn Linh và E-Solar tạm thời đầy kín.Đau lòng hơn, một số người mang bệnh nền yếu ớt đã không qua khỏi sau cơn sốc trọng lực. Tang thương bao trùm nhiều gia đình, bầu không khí trầm mặc kéo dài suốt hai ngày.Chính lúc ấy, Trần Kiện Long đích thân đến bệnh viện. Ánh mắt chàng nghiêm nghị nhưng ấm áp, tay nắm chặt lấy vai từng người đang run rẩy vì mất mát. Giọng chàng vang lên, nặng như đá núi nhưng cũng êm như dòng nước:— "Ta biết... sự đau đớn này là thật. Nhưng hãy nhớ rằng: cái giá ấy, dù khốc liệt, vẫn còn rẻ nếu so với hủy diệt toàn cầu mà chúng ta đã tránh được. Chỉ cần chuẩn bị kỹ, nhân loại sẽ sống sót qua mỗi lần cộng hưởng trọng lực. Hai năm một lần, chúng ta sẽ vượt qua — và mạnh hơn."Lời ấy không làm nỗi đau biến mất, nhưng như một cột trụ dựng giữa cơn bão. Những ánh mắt rơi lệ khẽ gật đầu. Nhân loại dần hiểu: mỗi cái chết là hy sinh để giữ lấy sự tồn vong của cả giống loài.Hai tháng sau.Một đoàn nhỏ do Tưởng Nhã Lâm dẫn đầu, kèm theo mấy Huyễn Nhân hỗ trợ, bước qua cổng dịch chuyển xuống E-Solar mới.Cả nhóm lập tức chui vào khu điều áp, giữ kín trong suốt 24 giờ để cơ thể thích nghi. Khi đồng hồ báo đủ, Nhã Lâm hít sâu, chậm rãi tháo mặt nạ.Luồng khí mát lạnh ùa vào phổi. Không có độc, không có khói bụi, chỉ mùi hăng hắc của cỏ non trộn với gió ẩm rừng sâu. Nàng run tay, nhưng vẫn bước ra khỏi buồng.Và trước mắt mở ra một cảnh tượng khó tin:Không một mái nhà, không một cột đèn, không một dấu vết phàm nhân. Thay vào đó, rừng nguyên sinh kéo dài bất tận, cây cổ thụ vươn thân cao như cột trời. Tán lá che khuất ánh sáng, lốm đốm hạt nắng rơi xuống nền đất phủ đầy rêu.Một tiếng động khe khẽ vang lên. Nhã Lâm ngẩng đầu — và bắt gặp một sinh vật lạ lẫm. Nó giống loài khủng long ăn cỏ nhỏ bé, chỉ cao ngang người, lưng phủ vảy mờ xanh, chậm rãi gặm lá rồi bỏ đi.Nhã Lâm bàng hoàng. Trái Đất này... không còn là quê hương của nhân loại, mà giống như một phiên bản tái sinh thời tiền sử.Nàng thầm nghĩ: Thiên Kiều Đại Mạch quả thật đã hút lấy E-Solar, nhưng các Thạch chỉ sao chép lại vật chất cốt lõi — đất, nước, khí, sinh mệnh mầm mống. Tất cả dấu vết văn minh... đã biến mất.Tim cô đập loạn. Một nửa là sợ hãi: nhân loại sẽ sống ra sao trên hành tinh hoang sơ này? Nhưng nửa kia lại hân hoan: sự sống đã nảy mầm, và một khởi đầu mới đang chờ.* * *Lúc này, Mộ Dung Nhã Tịnh bắt đầu quan tâm hơn đến Chu Khánh Toàn. Biết anh sắp phải xuống Earth khảo sát, nàng đã chủ động hướng dẫn cho anh cách điều tức, điều hòa nhịp thở và vận khí để giảm thời gian điều áp. Trong căn phòng sáng bằng hợp kim, nàng ngồi đối diện, giọng dịu dàng mà nghiêm nghị: — "Nếu ngài không luyện trước, xuống đó áp lực không khí sẽ làm tim đau nhói, thở dốc chẳng thể đi nổi vài bước. Hãy làm theo ta... hít sâu, giữ, rồi thở chậm."Toàn làm theo từng nhịp Nhã Tịnh hướng dẫn, nhưng hơi thở chưa quen, luồng khí dồn xuống quá nhanh khiến lồng ngực anh nhói lên. Mặt Toàn tái đi, tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp.Thấy vậy, Mộ Dung Nhã Tịnh khẽ cau mày, rồi lập tức bước tới. Nàng dịu dàng đặt tay lên vai anh, đỡ lấy thân thể run rẩy kia, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
— "Đừng ép bản thân quá. Cứ từ từ... ta sẽ dìu chàng."Cánh tay nàng chắc gọn nhưng vẫn mềm mại, giữ anh đứng vững. Trong khoảnh khắc gần kề, hơi thở mát lạnh của nàng phả bên tai, khiến Toàn run lên không chỉ vì tức ngực, mà còn vì một nhịp tim lạc điệu khác — vừa đau, vừa... ngọt.Toàn ngồi im, mắt cứ len lén nhìn trộm gương mặt nàng, vừa học, vừa bối rối. Mỗi đường nét thanh tú càng khiến tim anh rối loạn. Mộ Dung Nhã Tịnh khẽ xoay người, tránh ánh mắt ấy, như muốn che giấu điều gì không thể nói ra.Tín hiệu báo cáo của Nhã Lâm truyền đi chưa bao lâu, Khánh Toàn, Trần Kiện Long và Bối Đan Vy đã vội vã dịch chuyển qua.Trong khi Toàn còn phải tuân thủ quy trình điều áp thêm một ngày, Long và Vy — vốn là Huyễn Nhân — không ngần ngại bước thẳng ra ngoài.Trước mắt họ, E-Solar mới hiện lên như một thế giới mộc mạc hoang sơ.Không khí trong lành đến nỗi chỉ cần hít một hơi là cảm thấy phổi như được rửa sạch. Những cơn gió lùa qua cánh rừng nguyên sinh, mang theo mùi nhựa cây, tiếng côn trùng và thác nước xa xăm. Ánh sáng ba mặt trời xuyên qua tầng lá, rải xuống nền đất từng vệt vàng kỳ ảo.Thế nhưng, cả Long lẫn Vy đều đứng lặng, không thốt nổi lời nào.Đẹp đến rợn ngợp.
Nhưng cũng cô tịch đến rợn ngợp.Một hành tinh từng sầm uất với thành phố, với biển người, với văn minh loài người nay chỉ còn lại hình hài khởi nguyên. Bên dưới vẻ thanh khiết ấy, Long cảm thấy một sự im lìm đáng sợ, như thể mọi tiếng cười, mọi kỷ niệm của nhân loại đã bị xóa sạch chỉ trong một nhịp thở của vũ trụ.Bối Đan Vy khẽ thì thầm, giọng nàng run run:
— "Đây... chính là khởi đầu. Nhưng có lẽ... cũng là tận cùng của những gì cũ."Long siết chặt nắm tay, ánh mắt chàng lóe lên sau gọng kính. Trái tim vừa bồi hồi, vừa nặng trĩu.Trong khi Nhã Lâm bận hỗ trợ Khánh Toàn trong khu điều áp, Trần Kiện Long và Bối Đan Vy lặng lẽ rời khỏi trạm, tay nắm tay, bước vào khu rừng nguyên sinh.Đường đi trải đầy rêu xanh, ánh sáng Tam Tinh xuyên qua tán lá như những dải lụa lung linh. Gió rừng thổi qua, mang mùi ẩm mát của đất mới khai sinh.Vy khẽ đưa tay, vận một luồng băng khí. Một tia sáng xanh lấp lánh xuất hiện, đóng băng một cành lá trước mặt. Nhưng chỉ một thoáng sau, lớp băng mỏng liền tan chảy, nhỏ giọt xuống đất.Nàng khẽ chau mày, chìa bàn tay còn ươn ướt về phía Long:
— "Thấy không? Ở thế giới vật lý này, pháp thuật của ta chỉ còn nửa công lực. Huyễn khí không còn dồi dào như tại Huyền Linh Giới."Long dịu dàng nắm lấy tay nàng, hơi ấm truyền sang, khiến băng giá sót lại cũng tan biến. Chàng mỉm cười:
— "Nhưng dù chỉ còn một nửa... nó vẫn đẹp. Giống như nàng vậy."Đan Vy đỏ mặt, nép sát vào Long. Cả hai dìu nhau đi đến một bờ suối trong vắt, nước róc rách chảy qua những viên đá nhẵn bóng.Bỗng trên cành cây, một con chim sẻ nhỏ bay đến, đối diện với một con chim tiền sử to lớn hơn, lông vằn thô ráp. Chim sẻ chỉ hót lên một tiếng, lập tức hoảng loạn, bay vụt đi mất. Long và Vy nhìn nhau, cùng cảm thấy kỳ lạ: hai thế giới sinh mệnh va chạm, kẻ yếu đuối buộc phải nhường bước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz