phần 4 - cành liễu lá phong cạnh tửu gạo
Tôi chôn Lam sâu trong rừng – nơi vắng lặng đến mức ánh mắt ngoảnh đi lại có thể nuốt mọi dấu tích.
Rồi tôi đi. Phải đi. Vì một cánh cửa khác đã đóng lại, nhưng còn một cánh cửa nữa... vừa khép mở trong tâm trí tôi.
⸻
🌑 Sáng hôm sau – tỉnh dậy như vừa trải qua một giấc mộng dài
Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc – và rõ ràng như thể tôi chưa từng rời khỏi đó. Nhưng trái tim thì không.
Chân vẫn run, tay vẫn mỏi, mắt mờ ảo chưa kịp mở là đã thấy... trần nhà.
Một khoảng không gian đã ở đó 4 năm – quen mà lạ – như thể tôi vừa chạm đáy một giấc ngủ sinh tử.
Tay tôi run. Tim vẫn đập như đánh trống bất an – không giống hồi bình thường.
Tôi nhìn vào khoảng không, cố định mọi thứ, nhưng không thể "load" đủ ký ức.
Nó chập chờn: lúc nhanh như mưa dầm, lúc dừng như tro tàn.
Cho đến lúc... tôi giật mình nhìn về phía bàn làm việc.
Tờ giấy, mảnh vải buộc dao gãy, và chiếc dao rỉ sét – vẫn đó. Những bằng chứng không thể nói dối.
Tôi bất ngờ khóc.
Không lặng lẽ, mà khóc to – như nuốt phải cả nỗi đau mất mát.
Cảm giác gào thét trong lồng ngực, nhưng mất tiếng.
Không biết mình đã khóc bao lâu... chỉ biết, trời ngoài khung cửa đã tối sâm.
⸻
🍂 Buổi tối đầy dằn vặt
Tôi bước ra ngoài, bóng dáng rệu rã.
Thành phố vẫn bình yên kinh khủng – không tiếng động đặc biệt.
Mắt tôi sưng đỏ. Và ân hận chất chứa chật trong từng hơi thở.
Phía lề đường, bảng hiệu đọc:
HOA GẠO QUÁN – HOA GẠO Ủ NGÂM
Tôi đứng đó, nhìn nó rất lâu. Tim thì lạnh, tay thì cóng
Tuyết rơi nhẹ lên mái tóc, phủ lên vai áo – lạnh buốt đến tận xương.
Không cảm thấy lạnh.
Bởi có thứ nào đó, sâu hơn, còn lạnh hơn ngàn lần – là nỗi sợ của mình.
⸻
🥃 Một cốc rượu – nóng nực mà đầy cay đắng
Tôi bước vào quán, gọi một cốc rượu nóng.
Nó ấm – ngọt thơm như hồi đầu – nhưng giờ đã trở nên đắng ngắt, như máu và tội lỗi , thời gian trôi qua nó cùng không còn là thứ rượu kinh khủng đắng ngắt khó uống mà trở lên nhẹ nhàng thơm thoang thoảng như này , thật sự thì thứ rượu đó đã bị loại bỏ và thay thành thứ rượu thơm ngon , dịu nhẹ thế này hả ? tôi đã nghe nói vậy , ít ra sự đánh đổi của tôi và lam cũng nên có gì đó được coi là kết quả chứ -thứ kinh khủng đó nên bị xoá sổ
Tôi uống.
Cốc đầu – ấm.
Cốc hai – nồng.
Cốc ba – cay rát đến nghẹn thở.rượu vẫn là rượu mà thôi .
Sự ngọt ngào từng được đổi từ xương máu trẻ thơ.
bây giờ nó lại được dùng để an ủi lòng ng mĩ vị , những nguyên liệu chưa bệnh cứu người , có lẽ sự trải nhiệm liều lĩnh đánh đổi bằng xương máu bằng nỗi sợ bằng sự trả giá bằng tính mạng của lam đã gạch bỏ chấm dứt hoàn toàn sự nhẫn tâm vô nhân tính của đám người đó , thiết nghĩ tôi mong họ dành cả phần đời còn lại để chuộc lại lỗi lầm vs chính đứa con đứa cháu đứa trẻ vô tội , với lam để giúp đỡ cứu lại mạng người mà họ đã hại - đến đây tôi lại nuốt chút nước trong cổ họng đọng chút men rượu bước ra khỏi quán đứng trước cửa khà 1 tiếng thật sảng khoái , hơi ấm phả ra hoà quyện vào không khí lạnh buốt , một chút yên bình mà thời gian trước tôi mong mỏi , không trải nhiệm thực sự tôi không biết được đâu đó trên cõi đời này lại có những thứ mà con người ta nghĩ cũng không thể nào ra được nó có thể đến mức như thế , ngành nghiên cứu sinh của tôi cũng vì suy nghĩ ấy sự tò mò ấy mà tôi bước chân vào nó đầy thử thách khó khăn nhưng cũng đầy trải nhiệm phi lý khó tin , và liệu nó có thể giúp ai đó .
Gió tuyết nhẹ rơi – vương lên mặt tôi như sự an ủi vô hình.
lành liễu bên đường phất phơ vài chiếc lá nó không ẻo lả yếu mềm mà tôi cảm giác nó mạnh mẽ cứng rắn và dẻo dai hơn thế, đến đây tôi lại thấy nhớ lam rồi , sao tôi quên được chứ ,phải đi chứ lam vẫn đợi tôi mà , người đồng đội bé bỏng đầy gan dạ của tôi , trời lạnh rồi lam làm sao chịu được cái lạnh này chứ .
⸻
🌹 Trở lại mộ Lam – trong giá lạnh đêm đông
Tôi xách hành lý – trong đó là bó hoa phong và mảnh vải buộc dao –
đi về phía rừng sâu.
Mưa tuyết ẩm lạnh, giá buốt, nhưng bên trong tôi còn băng giá hơn.
Lam à, tôi đến đây rồi.
Đến để bầu bạn, để xin lỗi, để... không phải lạ lẫm với nơi này như lần đầu bước chân qua.
⸻
🕯️ Và đây – giây phút tôi gặp lại
Khóm cỏ bao quanh phiến đá nhỏ trũng – vẫn yên lặng.
Tôi chắp tay, đặt bó hoa và mảnh vải lên mộ.
Thở dài nghe nghẹn:
"Lam... xin lỗi. Anh đã bỏ em lại.
Anh quay trở về – nhưng chẳng phải để chạy trốn, mà để... đợi em."
Gió lạnh quét qua.
Có tiếng rít nhẹ – như tiếng bước chân ai đi phía sau.
Tôi không quay lại.
Chỉ đứng đó, ngước nhìn lên trời mây, tim bỗng nhẹ hơn.tôi căm con dao rỉ xét mang kí ức của hai chúng tôi đặt cạnh mộ lam và đặt cạnh đó 1 cành phong , kỉ niệm của chúng tôi đã có mà lên chia sẻ chứ lam nhỉ ... đeo cành liễu vào cạnh ba lô , đồ vật mà tôi luôn mang cạnh khi đi thực nghiệm , chắc lam cũng muốn đi cùng tôi muốn trải nghiệm những thứ mà toii và lam đều yêu thích và tò mò ...và
Tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Sẽ đi luôn, hay ở lại một đêm – để nghe thở than của rừng?
Tôi chỉ biết...
Tôi sống, nhưng còn sống có là tôi không thì... khó nói.Tôi đi tìm ánh sáng, nhưng trước hết phải cõng theo ký ức.Tôi đang đợi Lam – không phải để quên, mà để học cách sống tiếp.
🐍đây là phần kết đúng của truyện như ban đầu thì kết SE và LAM đã đưa VŨ đi theo , vũ đã trầm cảm và dằn vặt sinh ra việc đứng đc mộ LAM vũ đã tự tử , tình tiết lạnh gáy hơn nhiều nhưng mk nên để thế này thui nhé OE cg đc mà , mk đang nghĩ có nên làm nó HE ngoại truyện theo lời kể cảu lam hay k .... để mk suy nghĩ nhé , mong mọi ng góp ý nếu hữu duyên đọc đc nhé ... nó có chút lủng củng 😗👋👋 bai...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz