ZingTruyen.Xyz

Neu To Nam Tay Cau Thi Se Khong Xach Duoc Vali Dau Cam Thuong Lan Phuong

Nếu tớ nắm tay cậu thì sẽ không xách được vali đâu...

Tác giả: Gấu Nhỏ - Heo Con

 

Nó đứng trước gương, cười cười rồi tự nhìn hai cái má lúm đồng tiền sâu hoắm. Khuôn mặt trông cũng bầu bĩnh, đáng yêu. Tuy luôn đeo trên mặt cặp kính cận màu trắng nhưng thật sự mà nói, sau cặp kính ấy là đôi mắt to tròn, đẹp tuyệt vời. Nó nghĩ thế, lũ bạn thân cũng nghĩ thế. Nhưng chính vì thế nên nó mới không thể hiểu nổi vì sao đến tận bây giờ nó vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Mặt nó lại méo xệch đi, nhìn trong gương đúng là thảm họa…

-         Linh ơi…..

Tiếng nhỏ bạn thân gọi ầm ĩ dưới nhà khiến nó bừng tỉnh. Nó lôi cái cặp to bự xuống nhà, lắc lắc đầu. “Nghĩ linh tinh cái quái gì, 12 rồi, học điiiiii….”

-         Sao sáng nào cậu cũng lề mề như vậy hả trờiiiii? – Ngọc, nhỏ bạn thân của nó càu nhàu.

-         Hề hề ….

Nó lại cười trừ như mọi ngày. Mỗi khi con bạn nó tức lên như. Kinh ngiệm là đừng nên nói gì mà hãy cười thật ngu. Cuộc sống của nó cứ diễn ra như vậy, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Nó vẫn bon bon đạp xe trên con đường nhỏ cùng nhỏ bạn thân. Vẫn những câu chuyện không đầu không cuối nhưng đem lại cho nó nụ cười rạng rỡ cả ngày.

-         Đi nhanh chút đi? Sắp vào lớp rồi. – Ngọc đạp xe nhanh hơn một chút.

-         Vẫn còn ….

Ngọc phóng vù vù đi như bay khiến nó ngơ mặt. Nó cười ngây ngô rồi cố nói nốt câu nói mình đang nói, chuẩn bị lấy đà …

-         ….sớm mà @@

Nó đuổi theo Ngọc ngay tức khắc, khi chiếc bánh xe đầu tiên chạm đến cổng trường cũng là lúc chuông reo. Nó quay sang nhìn Ngọc cười hì hì.

-         Vậy là vẫn không bị muộn học kìa.

-         Ờ! – Ngọc ngán ngẩm nhìn nó.

Cả hai lại ra sức chạy vào lớp thật nhanh, nó thở hồng hộc. Đuổi theo Ngọc một chặng đã mệt, giờ còn phải leo thêm hai cái cầu thang dài ngoẳng mới đến lớp học. Nó lê xác về phía bàn học, mặt đỏ bừng.

-         Mày ơi, tránh cho tao vào. – Nó nói câu được câu không, thở hổn hển nhìn thằng bạn cùng bàn.

-         Sao tao phải tránh? – Thiên Nhật - thằng bạn ngồi cùng bàn với nó ngước lên nhìn nó tỏ vẻ ngơ ngác khó hiểu.

-         Tránh cho tao vào chỗ chứ sao. – Nó bực mình.

-         Nhưng đây là chỗ của tao. Tao không thích cho màu vào chỗ mày đấy. – Thiên Nhật lè lưỡi chọc tức nó.

Nó hận, nó bực. Bàn có bốn đứa, cớ sao cô giáo lại xếp nó ngồi giữa chứ không phải ngồi trong hay ngoài. Mỗi lúc đi ra đi vào, bên trái hay bên phải cũng đều gặp rắc rồi. Còn bây giờ, sắp hết 15p đầu giờ đến nơi rồi, thằng bạn khốn nạn vẫn chưa chịu đứng lên cho nó vào chỗ. Nó hít một hơi thật dài rồi hạ giọng:

-         Thôi mà. Thiên  Nhật đẹp trai, học giỏi … cho tao vào chỗ đi mà….

-         Gì? – Thiên Nhật nhăn mặt. – Chỉ mỗi đẹp trai với học giỏi thôi á???

-         Ừ thì cái gì Thiên Nhật cũng giỏi, cũng tốt. Được chưa? – Khuôn mặt nó bỗng nhiên trở nên hiền lành, ngây ngô khó tả – Cho tao vào đi mà…

-         Này. – Thiên Nhật lắc đầu rồi thở dài. – Nếu vậy thì mày cứ đứng ở đấy đi.

-         Trời ạ. – Nó gần như phát điên, cố giữ bộ mặt bình tĩnh nhất có thể, nó nhẹ nhàng. – Thiên Nhật thân mến, cho tớ vào chỗ nhé. Cô giáo sắp vào rồi.

Thiên Nhật vẫn ngồi im, chỉ đến khi thấy bóng dáng cô giáo đi ngang qua cửa sổ mới chịu đứng dậy cho nó vào. Vừa vào chỗ an toàn, nó bực tức quay ra làm vài động tác “đấm gió” khó hiểu nhìn phát hài. Thiên Nhật không thèm nói, chỉ lè lưỡi cười ha hả.

-         Chơi với tớ bảy năm liền mà vẫn không thay đổi được tí nào. – Ngọc cười hỉ hả nhìn nó.

-         Thay mới đổi gì? Chả qua là ….

Cả lớp đồng loạt đứng lên chào cô khiến nó im bặt lời biện minh. Ngọc là bạn thân của nó từ năm lớp Sáu, tính cách vui vẻ và rất mạnh mẽ. Còn nó, nó hiền lành, dễ tính, cũng vì thế nên nó rất dễ bị bắt nạt.

Tiết sinh hoạt, cô chủ nhiệm đứng lớp cười hiền:

-         Lớp mình đã kết thúc học kỳ hai vô cùng tốt đẹp, và đó cũng là học kỳ cuối cùng trong đời học sinh của các em. Sau này, các em sẽ phải tự lập, tự đứng vững trên đôi chân của mình. Cô biết đó là điều không dễ, bởi bên ngoài kia sẽ có biết bao thử thách đang đợi các em. Cô cũng không thể mãi ở bên các em, chỉ đường dẫn lối cho các em được. Nhưng cô tin, các em sẽ làm tốt, đúng không?

Bầu không khí của lớp học trùng xuống với bao tâm trạng. Vì chỉ còn tuần này nữa thôi, chúng nó sẽ phải chia tay nhau. Mặt đứa nào cũng cúi gằm, dấu tâm trạng gì đó buồn buồn.

-         Nhưng trước khi chia tay, lớp ta sẽ có một chuyến đi chơi. Được chứ?

Đi chơi? Nghe thấy hai từ này, khuôn mặt chúng nó đều trở nên rạng rỡ cả. Cả lớp đứa nào cũng hào hứng bàn bạc, lập kế hoạch. Nó cũng không ngoại lệ. Nó thích đi chơi, thích ra biển ngắm mặt trời mọc lúc bình minh và ngắm mặt trời mọc khi hoàng hôn buông xuống. Nó muốn hòa mình vào hương vị của sóng biển, muốn cảm nhận mùi gió biển mằn mặn, cảm nhận sự êm dịu của từng hạt cát lùa vào kẽ chân. Và quan trọng nhất, nó thích đi cùng lớp nó, đi cùng những người bạn đa gắn bó với nó suốt ba năm cấp ba. Có lẽ, đây sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất thời học sinh của nó.

Thứ hai đầu tuần.

Nắng.

Gió nhè nhẹ.

Nó đẩy cánh cửa sổ đón những tia nắng mới của buổi sáng. Hôm nay lớp nó đi chơi, nó đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ hôm qua. Nó mong ngóng ở chuyến đi này rất rất nhiều. Nó xách vali ra khỏi cửa, tia nắng sớm khẽ chiếu vào gò má ửng hồng của nó, nó đưa tay che ánh nắng ấy, khẽ cười.

“Welcome to my life

Đôi khi trong ta có bao muộn phiền chẳng thể nói ra ….”

 

Chuông điện thoại reo khiến nó giật mình. Nó rút điện thoại:

-         Ừ. Tớ ra ngay đây. Vẫn còn sớm mà.

-          

Nó nói một thôi một hồi không để đầu dây bên kia có dấu hiệu trả lời. Nó lại cười hớn hở, kéo theo chiếc vali ra ngoài, mở cổng. Bỗng dưng nó khựng lại, nó lấy tay ụi mắt, lại quay trái quay phải như tìm gì đó. Trong đầu nó hiện toàn dấu hỏi, còn người đứng trước mặt nó vẫn nhẫn nại đứng yên. Nó ngạc nhiênlên tiếng hỏi:

-         Sao mày lại ở đây, Thiên Nhật?

-         Lên xe nhanh. Muộn bây giờ.

-         Hả? – Mắt nó tròn vo, ngón tay chỉ lung tung rồi quay lại chỉ thẳng vào mặt nó. – Mày bảo tao hả?

-         Ở đây chỉ có tao với mày. Không bảo mày thì bảo ma à?

Giọng điệu của Thiên Nhật vẫn giữ nguyên phong cách chọc tức khiến nó bực mình. Nó nhăn mặt cất giọng tò mò hỏi :

-         Ngọc đâu? Sao mày lại ở đây? Rõ ràng Ngọc vừa gọi cho tao mà?

-         Hoàng Anh qua đón Ngọc rồi, chắc giờ nó đang ở trường. Còn người vừa gọi cho mày, mở điện thoại ra xem đứa nào gọi.

-         Her... – Nó há hốc miệng ngạc nhiên khi nhìn thấy trong nhật kí cuộc gọi cái tên Thiên Nhật chễm chệ đứng đầu. Nó cười giả lả. – Hì hì, tao không có để ý.

Nó nhanh chóng leo lên xe, vừa cười vừa ngân nga một điệu nhạc. Nó cứ vô tư ngắm nhìn mọi vật xung quanh mà không để ý rằng người đang chở nó đi là thằng bạn cùng bàn suốt ngày cãi nhau, gây sự với nó. Nhưng hôm nay không khí hòa bình lại bao phủ, Thiên Nhật khẽ cười.

-         A. Cậu đến rồi. – Ngọc nhanh chóng kéo tay nó, không kịp để nó thích nghi. – Cả Nhật nữa, lên xe nhanh đi.

Nó leo lên xe, quái, chúng nó đã có mặt hết rồi. Nó đang định kéo Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đôi duy nhất còn lại thì bỗng thấy con bạn cười hớn hở:

-         Hoàng Anh, tớ ngồi với cậu nhé?

-         Ơ ? Còn tớ ? – Nó ngơ ngác nhìn Ngọc và Hoàng Anh.

-         Đấy. – Lan chỉ xuống chiếc ghế đôi còn lại duy nhất trên xe. – Chúng nó để dành cho cậu với Thiên Nhật đó thôi.

-         À. Được. Cái đồ mê trai bỏ bạn. Ngồi đấy luôn đi.

-         Ơ, tất nhiên.

Ngọc cười nham nhở rồi lại quay sang chém gió với Hoàng Anh, không quan tâm đến cơn bốc hỏa đằng sau của nó. Thiên Nhật leo lên xe, đẩy mạnh nó một cái xuống ghế :

-         Mẹ ngồi xuống cho con nhờ. Xe đi rồi.

-         Ờ. – Nó bực mình. – Mẹ biết rồi.

-         Mẹ cái con khỉ. – Thiên Nhật khẽ véo má nó cười nham hiểm.

Gò má nó ửng lên, nó bực mình quay mặt nhìn ra ngoài, xe bắt đầu chuyển động.

Chúng nó bắt đầu hát, bắt đầu hét. Đi cược một đoạn thì ai cũng mệt, đứa chơi điện tử, đứa lăn ra ngủ, một số thì lại thả mình ra phong cảnh hai bên đường. Nó nằm trong số những đứa đang thả hồn mình ra ngoài cửa sổ. Máy nghe nhạc đang chạy bài “Ngày ấy bạn và tôi” mà Hoàng Anh hát. Hoàng Anh chơi ghita giỏi, giọng hát cũng hay, cũng đủ khiến nó có chút tâm trạng, nó khẽ cười. Một bàn tay vòng qua, rút lấy một chiếc tai nghe của nó. Thiên Nhật cắm chiếc tai nghe vào tai, nghe một lúc rồi hơi nhăn mặt hỏi:

-         Sao lại nghe Hoàng Anh hát?

-         Hát hay mà. – Nó cười.

-         Tắt đi, tao hát cho mà nghe.

-         Tao xin. – Nó vờ nhăn mặt. – Đừng hành hạ đôi tai của tao.

-         Tao hát hay mà =)).

Vẫn giọng điệu hài hước thường ngày, nhưng hôm nay nó và Thiên Nhật không hề cãi nhau. Nó mệt nhoài rồi gà gật ngủ, đầu nó khẽ ngả vào bờ vai ai đó, một bờ vai rộng, một bờ vai che chở, bảo vệ nó.

Sau một chặng đường dài, chúng nó cũng nhìn thấy biển. Quên đi hết những mệt mỏi, chúng nó gào rú liên hồi. Cả lớp chơi hết trò này trò kia, cùng chạy ào ra phía biển, đùa và nghịch. Trời tối, chúng nó đứa nào cũng thấm mệt. Hơn 10 giờ, nó mở cửa đi ra phái biển. Nó xách đôi dép dẫm đô chân trần trên cát. Nó thích biển đêm, nó thích gió biển đêm lành lạnh, thích nghe sóng đêm vỗ nhẹ, dạt dào. Đang lững thững bước trên nền cát, nó bỗng nhìn thấy một ai đó đang tiến về phía nó, ai đó có chút quen thuộc.

-         Thiên Nhật, chưa ngủ sao? – Nó ngạc nhiên.

-         Ngủ rồi ra đây được không? – Thiên Nhật cười.

-         Ờ thì mày ra đây làm gì? Có thế mà cũng lắm chuyện.

-         Thế còn Linh? – Thiên Nhật quay mặt ra phía biển. – Con gái con đứa sao lại đi ra ngòa giờ này? Có biết là nguy hiểm lắm không?

-         Ờ thì … - Nó cũng quay mặt nhìn ra phía biển. – Biển đêm mới đẹp chứ!

Nó khẽ ngồi xuống bờ cát êm. HÌnh như lâu lắm rồi nó mới nói chuyện với Thiên Nhật mà không cãi nhau. Thiên Nhật quay lại nhìn nó rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nó:

-         Ừ. Mà Linh này, tớ … có chuyên muốn nói với cậu.

-         Tớ á???? – Mặt nó ngơ ngác. – Sao tự dưng đổi cách xưng hô thế mày?

-         Thì tao. – Thiên Nhật hơi nhăn mặt. – Tao thích mày…

Nó cười, nó đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trán Thiên Nhật, vẻ mặt trở nên nguy hiểm:

-         Không sốt, không nóng. Mày vẫn bình thường chứ? Hay mát dây rồi???

-         Này. Tao không đùa đâu nhá. – Mặt Thiên Nhật nghiêm túc. – Tao thích mày, thật đấy!

-         Hả??? – mặt nó đỏ dần lên, nó lúng túng vội vã đứng dậy. – Thôi đi về, cô mà biết tao với mày trốn ra ngoài này thì chết đấy.

Nó vụt chạy nhanh về phía trước nhưng một bàn tay đã nhanh chóng kéo nó lại:

-         Mày đừng có đánh trống lảng như thế chứ?

-         Này. – Nó hất tay Thiên Nhật ra, quả thật nó rất bối rối, nó cúi gằm mặt rồi nhấn từng tiếng một. – Có ai tỏ tình như mày không chứ?

Nó chạy vội đi để lại một thằng con trai đứng bơ vơ giữa bờ biển rộng. Thiên Nhật ngồi phịch xuống cát, mặt méo xệch:

-         Ai bảo mày cứ suốt ngày mày mày tao tao với tao chứ?

Nó bật điện phòng ngủ, Ngọc ngủ rồi. Nó mặc kệ, nó lay Ngọc dậy bằng được, nó cần một lời khuyên. Ngọc ngái ngủ nhìn nó vẻ tức giận, nó vẫn hổn hển không nói nên lời:

-         Thiên Nhật, Thiên Nhật ….

-         Nó làm sao? – Ngọc ngáp một cái rõ dài.

-         Nó vừa tỏ tình với tớ! Giờ làm thế nào đây???

-         Hả? Tỏ tình rồi hả??? – Ngọc như tỉnh ngủ ngồi bật dậy, Ngọc cười ha hả. – Biết mà, bọn này nhìn thế mà nguy hiểm kinh.

-         Này, tớ đang hỏi thật đấy. – Nó sốt sắng.

-         Thì cậu cứ làm theo những gì con tim mách bảo thôi. Nếu cậu cũng thích Thiên Nhật thì tốt. Còn nếu không thì nói rõ ra cho nó biết. Tớ chỉ nghĩ thế thôi, còn chuyện thế nào nữa là do cậu. Giờ tớ đi ngủ trước nhé.

-         Ơ…

Nó vẫn đang còn hoang mang chẳng biết làm thế nào thì tin nhắn của Thiên Nhật đến:

“ Này, đồng ý chứ?”

Nó cầm điện thoại, nhắn lại một tin nhắn đủ để người ta hiểu được:

“ Không biết. Mai trả lời. OK ?’’

Đầu dây bên kia rep lại chỉ hai chữ ‘‘OK’’. Nó bắt đầu nhắm mắt, nó không biết làm thế nào cả. Nó cũng không biết tình cảm của nó là như thế nào. Nó cãi nhau với Thiên Nhật rất nhiều, nhưng lại chính những lúc đó làm nó nhớ về Thiên Nhật nhiều hơn. Nó nhớ cái cách Thiên Nhật trêu trọc nó, dù nó tức nhưng nó vẫn cảm thấy có chút gì dó vui vui. Nó nhớ lại lúc Thiên Nhật nói ra ba từ ‘‘Tao thích mày’’, cái cách tỏ tình kì lạ nhưng nó lại thấy gần gũi kì lạ. Tim nó cũng đạp nhanh, gò má cũng ửng hồng lên thấy rõ. Và bây giờ nó bỗng nhiên nhớ về Thiên Nhật, nhớ nụ cười, nhớ giọng nói, và nhớ cả giọng hát kinh khủng của Thiên Nhật lúc trên xe. Hóa ra là vậy, có lẽ nếu như không có lời khuyên của Ngọc, nó vẫn sẽ chìm trong mớ rắc rối do chính mình tạo ra, một mớ rắc rối không tìm thấy nút thắt.

Ngày hôm sau, lớp nó vẫn cắm đầu vào những trò chơi. Nó cũng hòa mình vào đó, nhưng nó cảm nhận được đô mắt của Thiên Nhật luôn hướng về phía nó, hình như đang đợi một câu trả lời. Cuộc vui kết thúc, cũng đã đến lúc ra về. Đứa nào cũng tiếc nuối vì chuyến đi chơi quá ngắn, khi trở về sẽ lại lao đầu vào học ôn. Phải đối mặt với kì thi tốt nghiệp và kì thi đại học. Cả lớp thu dọn hết đồ đoàn rồi rồng rắn kéo nhau ra xe. Thiên Nhật đứng ngay phía sau nó, chỉ nói khe khẽ :

-         Phải giữ lời hứa chứ ?

-         Gì cơ ?

-         Cho tao ... à, cho tớ biết câu trả lời của cậu đi chứ ?

Nó mỉm cười nhìn thằng bạn cùng bàn ngây ngô.

-         Nếu tớ nắm tay cậu thì sẽ không xách được vali đâu, tớ mua về rất nhiều đồ.

-         Sao ? – Thiên Nhật ngơ ngác.

-         Nhanh lên xe đi chứ.

Nó nắm lấy tay Thiên Nhật kéo đi, Thiên Nhật như hiểu ra cũng mỉm cười, khẽ dừng lại kéo nó về phía lòng mình.

-         Để tớ xách vali cho cậu ♥

Nếu chuyện đến đó vẫn chưa dừng lại thì sao nhỉ? Tình cảm của tuổi 18 có được bền lâu không? Bạn nghĩ sao ?

8 năm sau..

- Cô dâu xong chưa? Chú rể đến rồi kìa. – Ngọc kéo tấm rèm, ló đầu hỏi.

- Rồi rồi. – Tiếng chị trang điểm lanh lảnh. – Sắp xong rồi, cứ bình tĩnh.

- Hôm nay cậu đẹp lắm. – Ngọc bước vào cười rạng rỡ.

- Hoàng Anh đâu? Đến chưa?

- Chao ơi. Anh ấy lúc nào chả lề mề. Hồi xưa toàn đi học muộn, giờ đi ăn cưới muộn là chuyện đương nhiên thôi.

- Này. Mấy đứa nói xấu gì ta đấy hả? Nhanh lên không Thiên Nhật nó sốt ruột lắm rồi kìa.

- Biết rồi mà. – Ngọc nguýt dài. – Đi ra.

Ngọc đẩy Hoàng Anh ra ngoài rồi quay lại giục Linh

- Nhanh lên đấy, ra trước nhé.

- Khoan… - Hoàng Anh cố nán lại một chút. – Hôm nay Linh đẹp lắm, Linh làm ta rung động đấy….

- Anh thích chết à??? – Ngọc nhăn mặt nhìn Hoàng Anh. – Anh có vợ rồi đấy.

- Nhưng vợ anh không ….

- Chúng mày nói ít thôi. Có cho tao lấy vợ không thì bảo??? – Thiên Nhật từ ngoài hấp tấp chạy lại, vẻ mặt bực dọc phát hài.

- Chú rể, khoannn…..

- Tao không cướp vợ mày đâu mà lo. – Ngọc dang tay ngăn Thiên Nhật lại. – Mà mày vẫn chưa trả ơn tao đâu đấy thằng chó.

- Ai kêu cậu gọi chồng tớ là chó hả? – Linh từ bên trong bước ra, vẻ mặt tươi tắn. – Mà cậu và Thiên Nhật giấu tớ chuyện gì đúng không?

- Đâu? – Thiên Nhật cười giả lả. – Có gì đâu, vợ đừng nóng nhá.

- Ha ha. – Hoàng Anh cười hoan hỉ. – Phong độ hồi cấp ba của mày đâu rồi Nhật, giờ lại sợ vợ vậy à???

- Mày. – Thiên Nhật cười hớn hở. – Sợ vợ là một nét đẹp văn hóa, mày cũng thế còn gì…

Hoàng Anh quay sang nhìn Ngọc, khẽ cười một cái. Cứ cho là như thế. Miễn sao tất cả được vui vẻ, tất cả được sống trong hạnh phúc tuyệt vời…

P/s:

- Thế rút cuộc cậu có chuyện gì dấu tớ?

- An tâm. Sau hôn lễ tớ sẽ kể với cậu >.-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz