ZingTruyen.Xyz

Nếp Gấp Thời Gian Của An Tường

✦ Chương 41 - Mặt Đối Mặt: Lâm Khê Giữa Tâm Xoáy Và Lựa Chọn Chia Đôi ✦

creativethreads

Ánh sáng trung tâm thời gian tan dần, để lộ một mặt đất trong suốt như thủy tinh lơ lửng giữa khoảng không vô tận.

Trên bề mặt ấy, vô số dòng ánh sáng như những con suối chảy ngang dọc — mỗi dòng là một nhánh thời gian.

Ở giữa bề mặt ấy, một người đứng lặng.

Áo đen dài phất nhẹ.
Mái tóc đen vờn theo những sợi ánh tím.
Tấm lưng thon dài, lạnh lẽo như được khắc từ bóng tối.

Kẻ phá thời gian.

Hắn không quay đầu.
Nhưng khi An Tường bước thêm một bước, hắn lên tiếng:

"Ngươi đến rồi."

Giọng nói ấy—
trầm, sắc, nhưng pha chút u buồn như đang nhớ lại một điều xa xôi.

Hàn Kính lập tức đứng chắn trước:

"Tránh xa Minh Tường."

Hắn cười khẽ:

"Lúc nào cũng như vậy...
Dù ở nhánh nào, ngươi cũng bảo vệ hắn như thế."

Hàn Kính gầm lên:

"Câm miệng!"

Lộ Dương khoát tay ngăn Hàn Kính:

"Hắn muốn đối thoại. Cứ để hắn nói."

Kẻ phá thời gian lúc này mới quay lại.
Đôi mắt tím xoáy sáng như hai cơn lốc lặng.

Hắn nhìn An Tường —
không phải như nhìn kẻ địch,
mà như nhìn người quen đã xa cách hàng thế kỷ.

✦ 1. Mục tiêu thật sự – vì sao hắn muốn phá thời gian?

"Minh Tường."
Hắn bước lại gần, giọng rất khẽ.
"Ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không?"

An Tường bình tĩnh:

"Vì ta giống thầy ngươi."

Hắn thoáng ngạc nhiên.

"Vậy ngươi đã biết."

"Ta biết ngươi từng là người tốt."
"Ta biết ngươi muốn sửa chữa tương lai."

An Tường nói chậm, ánh mắt không né tránh:

"Nhưng ngươi đã đi sai hướng khi tin chỉ mình ngươi có quyền viết lại lịch sử."

Kẻ phá thời gian im lặng vài giây, rồi hỏi:

"Ngươi nghĩ ta muốn viết lại lịch sử... vì tham vọng ư?"

Ánh mắt hắn lóe lên tia đau:

"Không."
"Ta muốn viết lại lịch sử... vì giải cứu một người."

An Tường cau mày:

"Giải cứu... ai?"

Hắn đưa tay, chạm vào một dòng thời gian đang chảy.

Dòng sáng lập tức hiện cảnh tượng:

Một thành phố tương lai đầy sương đen.

Một cô gái ngã xuống giữa đường.

Hắn chạy đến, ôm lấy cô trong mưa độc.

Nhưng cô tan vào không khí như tro.

Giọng hắn khẽ run:

"Người ta yêu... bị thời gian xóa mất."
"Không phải chết.
Là không còn trong bất cứ dòng lịch sử nào."

Hàn Kính nghẹn:

"Xóa... luôn cả sự tồn tại?"

Hắn gật nhẹ:

"Cô ấy chưa từng được sinh ra.
Tất cả vì một nhánh thời gian bị sai lệch..."

Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào An Tường, giọng trầm xuống, chứa đầy tuyệt vọng:

"Minh Tường...
ta muốn cứu một người duy nhất."

"Vậy... ta sai sao?"

Một câu hỏi không dễ trả lời.

Hàn Kính nắm chặt tay An Tường, như muốn giữ anh đứng vững.

Lộ Dương khẽ cúi đầu:

"...Ta hiểu cảm giác đó."

✦ 2. Tâm xoáy mở ra – Lâm Khê xuất hiện

Đột nhiên, một tiếng thở yếu ớt vang lên từ trung tâm sàn thời gian.

"Minh... Tường..."

An Tường giật mình:

"Lâm Khê?!"

Từ giữa một dòng ánh sáng xoắn sâu, bóng dáng một cô gái hiện ra.
Mái tóc đen mềm bay theo xoáy thời gian, áo cổ đại vương đầy vệt tím.

Lâm Khê đang bị nhốt trong một vòng xoáy thời gian — nơi mỗi giây trôi qua đều không thuộc về bất kỳ thời đại nào.

Cô nhìn thấy An Tường, đôi mắt lóe sáng:

"Ta... biết ngươi sẽ đến."

Hàn Kính đỡ lấy An Tường khi anh khụy xuống một nhịp.

"Lâm Khê... nàng bị thương?!"

Cô lắc đầu khẽ:

"Không phải quái thú làm ta bị thương."
"Là... thời gian đang cố giữ ta lại."

An Tường nghẹn giọng:

"Vì sao?!"

Kẻ phá thời gian mỉm cười yếu ớt:

"Vì ta cần nàng ở đây."

Hàn Kính lao lên:

"NGƯƠI DÙNG NÀNG LÀM CON TIN?!!!"

Kẻ phá thời gian không phủ nhận.

"Minh Tường sẽ không dám để nàng tan vào xoáy."
"Và ta cần ngươi ấy đứng trước ta với trái tim... không thể chạy trốn."

An Tường siết bàn tay run run:

"Ngươi muốn gì ở ta?"

Kẻ phá thời gian đáp:

"Ta muốn ngươi chọn."

Ánh tím phản chiếu trong mắt hắn, như đáy vực.

"Chọn cứu nàng — và để thế giới nguyên thủy sụp đổ."
"Hoặc chọn cứu thế giới — và để nàng biến mất mãi mãi."

Hàn Kính sững người, mặt trắng bệch.

Lâm Khê lắc đầu nhanh:

"Không!
Minh Tường—
đừng nghe hắn!"

Nhưng kẻ phá thời gian giơ tay, xoáy tím bóp chặt vòng xoáy quanh Lâm Khê khiến cô hít vào đau đớn.

Hàn Kính hét:

"DỪNG LẠI!!! TA GIẾT NGƯƠI!!!"

Nhưng An Tường giơ tay ngăn Hàn Kính.

Giọng anh trầm lại —
nhưng trong đó có điều chưa ai từng nghe thấy:

Một niềm đau sâu,
một xung đột dữ dội,
một quyết tâm không cho phép bản thân run sợ.

✦ 3. Lựa chọn chia đôi – tiếng gọi của trái tim hay tiếng gọi của trách nhiệm?

Trung tâm thời gian im bặt.

Lâm Khê đang bị xoắn vào một vòng sáng:
Nếu cứu cô, toàn bộ rừng nguyên thủy — và cả bộ lạc — sẽ bị rạn nuốt.

Nếu cứu thế giới, cô sẽ biến mất khỏi mọi dòng thời gian, giống như người mà kẻ phá thời gian từng mất.

Kẻ phá thời gian nhìn An Tường, giọng nhẹ nhưng sắc đến mức cứa tim:

"Ngươi hiểu cảm giác của ta rồi chứ?"
"Cảm giác đứng giữa hai sinh mệnh... mà chỉ cứu được một."

An Tường nhắm mắt.

Anh thấy:

Gương mặt Lâm Khê cười khi đưa anh nắm cơm đầu tiên ở An Thành.

Cậu bé bộ lạc được anh cứu khỏi Tử Sangu.

Hàn Kính siết tay anh trong tuyệt vọng.

Vị tăng nhân đặt tràng hạt trong tay anh và nói: "Trái tim thí chủ là gốc."

Hơi thở anh run nhẹ.

Hàn Kính gọi:

"An Tường..."

Lâm Khê gọi:

"Tường ca..."

Kẻ phá thời gian gọi:

"Chọn đi."

Cả trung tâm như nín thở.

✦ 4. An Tường đưa ra lựa chọn – nhưng không theo cách ai nghĩ

An Tường mở mắt.

Ánh vàng trong mắt anh sáng lên — mạnh hơn cả ánh tím vũ trụ bao quanh.

Anh nói chậm rãi:

"Ta không chọn một trong hai."

Cả ba người còn lại đều sững sờ.

Kẻ phá thời gian cau mày:

"Không chọn... nghĩa là sao?"

An Tường siết chặt tràng hạt:

"Nếu ta chọn một, ta sẽ phản bội trái tim ta."
"Nếu ta chọn hai, ta sẽ phản bội lời thề ta."

Ánh sáng tràng hạt xoáy quanh anh như vòng hào quang.

"Ta đã thề bảo vệ sinh mệnh trước mắt..."
"Nhưng ta cũng thề không để thời gian điều khiển trái tim ta."

"Vậy ta chọn—"

Anh nhìn lên, giọng như gió gầm:

"...đập nát lựa chọn mà ngươi ép ta."

Không gian rung chuyển.

Kẻ phá thời gian mở to mắt:

"Ngươi... muốn phá luật?!"

An Tường đáp:

"Không."
"Ta muốn tạo ra một con đường thứ ba."

Hàn Kính thở dốc; Lộ Dương giật mình;
Lâm Khê nhìn anh, đôi mắt ướt nhưng sáng lên một tia hy vọng.

Kẻ phá thời gian bật cười — nhưng nụ cười đầy đau khổ:

"Con đường thứ ba...?"
"Ngươi nghĩ thời gian cho phép sao?"

An Tường nói:

"Không phải thời gian cho phép."
"Là trái tim con người mạnh hơn luật của thời gian."

Ánh vàng nổ tung từ tràng hạt.

Cả trung tâm bừng sáng.

Kẻ phá thời gian che mắt, giọng run:

"Minh Tường!!!
Ngươi không hiểu hậu quả đâu!!!"

An Tường hét:

"Ta hiểu."
"Nhưng để ta tự chọn."
"Không phải ngươi."

✦ Kết chương ✦

Ánh sáng vàng đẩy lùi vòng xoáy tím đang giữ Lâm Khê.
Cô được kéo lại một bước khỏi vực xoắn.

Tử Sangu tối cấp – vốn đã tan – hiện lại thành bóng mờ, như chứng kiến sự kiện chưa từng có.

Trung tâm thời gian rung chuyển.

Kẻ phá thời gian nhìn An Tường, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa... nể phục:

"...Ngươi đúng là người ông ấy đã chọn."

Và câu nói cuối cùng hắn thốt ra trước khi vòng xoáy bùng nổ:

"Vậy thì để xem trái tim ngươi... mạnh đến đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz