ZingTruyen.Xyz

Ncmvc

Chương 27: Số phòng trí mạng 7

Sau mấy vòng chơi, thể lực của bọn họ đã cạn kiệt, nhất định phải nắm lấy từng giây từng phút để phục hồi, cho nên bảy người không ai lên tiếng, người nào người nấy dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, suy nghĩ trong đầu lại càng ngày càng loạn, cô nhíu mày, cuối cùng vẫn mở mắt ra.

Trên cơ thể mấy người bên cạnh đều có vết máu loang lổ, người nhìn sạch sẽ nhất là cô và Thẩm Thanh Thu, cô thật sự không bị thương, còn Thẩm Thanh Thu, bộ đồ màu đen đã che đi vết máu trên người cô ấy, chỉ có vết máu sót lại trên tay trái nhắc nhở người ta rằng cô ấy bị thương không nhẹ.

Mà mùi máu rất nồng, mũi Tiêu Mộ Vũ ngửi thấy rõ ràng.

Cô phát hiện Thẩm Thanh Thu lại lặng lẽ cách xa bản thân một chút, giống như những khi cô ấy nghỉ ngơi trước đó. Vô tri vô giác, cô ý thức được, Thẩm Thanh Thu sợ cô ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô ấy sao?

Khứu giác của Tiêu Mộ Vũ mẫn cảm hơn người bình thường, cho nên có thể ngửi được chút mùi da người tàn dư kia, hơn nữa cô ghét, thậm chí là sợ mùi máu tanh, Thẩm Thanh Thu biết mũi cô mẫn cảm, nhưng có lẽ những chuyện khác cô không biểu hiện quá rõ ràng.

Chỉ là suy nghĩ này hiện lên, Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy bản thân không khỏi nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Thu tiếp cận bản thân chỉ là vì chơi vui mà thôi, không có lí do thay cô làm tới bước này.

Trên cơ thể những người ở đây đều nhuốm máu, đặc biệt là Trương Cường bị đứt một cánh tay, quả thật mùi rất khó chịu, đầu mũi Tiêu Mộ Vũ lại vô thức động đậy.

"Nhẫn nại chút, có lẽ sẽ kết thúc nhanh thôi." Không biết Thẩm Thanh Thu mở mắt từ lúc nào, nhỏ tiếng nói.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhìn cô ấy, mồ hôi trên trán đối phương vẫn chưa khô, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, xem ra vết thương vẫn còn đau.

"Tôi không mỏng manh tới vậy." Đối với mùi máu tanh này, tâm lí sinh lí của Tiêu Mộ Vũ đều không thích ứng, nhưng đã tới nơi này còn không thể chịu đựng thì thật yếu ớt.

"Ừm." Trong câu trả lời lộ ra ý cười dịu dàng, khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy trúc trắc một cách kì lạ.

Hai người chỉ nói đơn giản đôi câu, mãi tới khi cánh cửa thứ sáu mở ra, bọn họ mới lần lượt đứng dậy. Lần này bọn họ được nghỉ hơn 40 phút, cũng có thể nói là sợi dây thừng đỏ của Tả Điềm Điềm đã được tạo mới.

"Đạo cụ này của cô là con át chủ bài của chúng ta, nhất định phải sử dụng thận trọng." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở cô nàng.

Tả Điềm Điềm gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

Trương Cường đứng dậy cũng khó khăn, Lâm Hải không đợi người khác nhắc nhở đã tự giác đỡ hắn dậy, Trương Khải Kiệt cũng tới bên cạnh đỡ hắn. Sau khi thời gian nghỉ ngơi giữa lúc nguy hiểm qua đi, con người luôn mang theo loại cảm giác thương xót cùng chăm sóc với đồng đội, đại khái chính là đồng sinh cộng tử.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Thẩm Thanh Thu chuẩn bị tiến vào đầu tiên giống như trước đó, chỉ là bị Tiêu Mộ Vũ kéo tay lại, mặt mày Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc, nhưng sắc mặt rất kiên định: "Tôi vào trước."

Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, hai người giằng co một lúc, cuối cùng là Thẩm Thanh Thu cười lên nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi nhường đường.

Lúc này đôi mắt với con ngươi màu xám của Thẩm Thanh Thu cười lên, giống như mang theo móc câu, xinh đẹp động lòng người, Tiêu Mộ Vũ luôn nghĩ bản thân xuất phát vì tình hình chung, nhưng bị ánh mắt này của Thẩm Thanh Thu làm mất tự nhiên, vội vàng bước vào bên trong.

Sau khi đi vào, cô có chút cảnh giác đánh giá tình hình bên trong, lập tức ngây ra. Đây là một phòng khách, một khoảng sáng rõ nằm ngoài dự đoán, cũng coi như sáng sủa sạch sẽ. Trong phòng khách có treo một chiếc chuông gió hình đèn lục giác, bên trái lắp đặt một cả một mặt gương, khiến không gian căn phòng trở nên rộng hơn.

Tiêu Mộ Vũ có chút hoang mang, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Đúng vào lúc này, một cơn gió thổi tới, chuông gió treo trong phòng khách chuyển động với tốc độ cao, giống hệt như đèn kéo quân, trong khi chuông gió chuyển động phát ra âm thanh ting tang thánh thót vui tai, rất dễ nghe, khiến thần kinh người ta vô cùng thả lỏng.

"Về rồi cũng không biết giúp đỡ nấu nướng đi à, đứng đó làm gì?" Âm thanh có chút mệt mỏi mang theo mấy phần mất kiên nhẫn vang lên sau lưng Tiêu Mộ Vũ, cô quay người nhìn người phụ nữ mặc đồ ngủ tóc tai rũ rượi, toàn bộ vẻ dịu dàng thư thái trong mắt biến mất, cơ thể lập tức căng chặt tới nỗi cứng nhắc.

"Tôi nói cô không nghe thấy à? Chết rồi à? Ngày nào cũng làm mặt lạnh giống hệt như thằng bố đã chết của cô, tôi thiếu nợ nhà họ Tiêu các cô à?" Nhìn người phụ nữ gần 40 tuổi, nếp nhăn trên mặt rõ ràng, vì ngủ quá nhiều, hai mắt có chút sưng, đồ ngủ nhăn nhúm.

Người phụ nữ vừa mắng vừa đi rót nước, kết quả trong bình nước căn bản không có nước, lúc này người đó giống như con chó bị thui đuôi, hung dữ gào lên với Tiêu Mộ Vũ, "Không biết đun nước hả?"

Sau đó chiếc cốc trong tay nhanh chóng bay tới.

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, cũng không tránh, chiếc cốc cứ thế nặng nề đập lên trán cô, máu nhanh chóng chảy từ trên trán xuống.

Cô đưa tay sờ một cái, dính dính, mang theo mùi máu tanh, vô cùng chân thực, thế là tay phải đang thõng một bên nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run lên.

"Mẹ." Cô gọi một tiếng, mù mịt lại hoang mang.

Nhìn thấy bản thân đập Tiêu Mộ Vũ chảy máu, ánh mắt người phụ nữ hoảng loạn giây lát, sau đó lại là vẻ ghét cay ghét đắng ngập trong mắt: "Quả nhiên là giống của lão, cô thật sự là người à, cô không biết đau à? Mau dọn dẹp đi!"

Người phụ nữ quay đầu mắng mỏ rồi rời đi, Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống nhặt lấy mảnh vỡ đặt lên tay rồi hung hăng nắm chặt, máu từ kẽ tay chầm chậm chảy xuống, khiến ánh mắt cô càng ngày càng tối tăm.

"Cạch." Âm thanh chìa khóa chuyển động, nhưng chưa vẫn chưa mở ra, mà thay vào đó là tiếng đập cửa cực lớn, một người đàn ông say xỉn ở bên ngoài quát lên vài tiếng mơ hồ: "Hoàng Tiểu Nga, mở cửa ra cho tao! Nhanh lên!"

Biểu cảm của người phụ nữ với khí thế bức người lập tức biến đổi, trong mắt có chút sợ sệt, người phụ nữ nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, giống như bị bỏng, nhanh chóng chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã bị người đàn ông đẩy mạnh đập vào tường, người đàn ông vung một cái bạt tai, nặng nề rơi lên mặt người phụ nữ.

"Mày chết rồi à? Tao gọi mày bao lâu rồi mới ra mở cửa, con... điếm... này... mày đi giấu đàn ông à, không dám mở cửa chứ gì, ông đây đánh chết mày!"

Sức lực của người đàn ông rất lớn, Hoàng Tiểu Nga chịu một cái bạt tai đã loạng choạng một bước ngồi ngã xuống đất, rầm một tiếng đập phải sàn gạch men. Còn chưa đợi Hoàng Tiểu Nga kêu đau, chân người đàn ông đã đá tới, mỗi một động tác đều không chút nể nang không hề có chừng mực, đá lên bụng lên lưng người phụ nữ, người phụ nữ co ro ôm đầu mặc cho người đàn ông đánh mình.

Tiêu Mộ Vũ nhìn cảnh tượng giống như một cảnh hài kịch trước mắt, khó chịu lại khiến người ta buồn nôn, cả cơ thể đều đang run rẩy.

Cô nhìn chằm chằm, không ngăn cản người đàn ông, lạnh lùng nhìn người đàn ông.

Người đàn ông trút giận xong, đi mấy bước tới bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, mùi rượu trộn lẫn với mùi thuốc lá nồng nặc trên người luồn vào mũi Tiêu Mộ Vũ, ngửi vào mà khiến người ta buồn nôn.

Đôi mắt bị men rượu xông đục ngầu của người đàn ông nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, hi hi cười lên.

"Tiểu Vũ à, con càng lớn càng xinh nhỉ, quyến rũ hơn con mẹ ti tiện của con nhiều. Hai ngày nữa theo bố ra ngoài ăn cơm, bố giới thiệu cho con một người bạn, chắc chắn con sẽ vui. Nuôi con nhiều năm như thế, đừng không biết tốt xấu như mẹ con, báo đáp bố cho tử tế." Người đàn ông nghĩ tới chuyện gì đó, trong mắt ngập tràn ánh sáng hưng phấn.

"Nhưng tươi ngon mọng nước thế này thì tiếc quá, phải để bố nếm thử một lần trước, như thế mới đáng giá." Âm thanh của người đàn ông chỉ khiến cho người ta có cảm giác nôn mửa.

Người phụ nữ nằm trên sàn vốn đang rên rỉ, lúc này lại giống như hồi quang phản chiếu giãy giụa đứng dậy xông tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ mở miệng quát lớn: "Thứ giẻ rách này, mày mới bao nhiêu tuổi đã đi quyến rũ đàn ông, quyến rũ người khác thì thôi, còn quyến rũ người đàn ông của mẹ mày, mày có liêm sỉ không?"

Người đàn ông vốn dĩ đang kéo cà-vạt đi về phía Tiêu Mộ Vũ, nghe thấy tiếng chửi điêu ngoa của người phụ nữ, lại quay người bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người phụ nữ, thậm chí còn rút cả thắt lưng ra.

Người phụ nữ gào thét lăn lộn trên sàn, cuối cùng co rúm lại không động đậy, Tiêu Mộ Vũ chỉ đứng đó quan sát, trong con ngươi đen láy giăng đầy mây mù không có lấy một tia sáng.

Cuối cùng người đàn ông đánh mệt rồi, cũng quên mất bản thân muốn làm gì, loạng choạng vào phòng nằm xuống giường, giây phút tiếp theo đã ngáy to như sấm.

Tiêu Mộ Vũ nhìn cách bố trí quen thuộc trong kí ức, chỉ có cảm giác như rơi vào hố băng, cô không thể chạy trốn, không thoát ra được, vẫn phải quay lại nơi này, sao có thể như thế?

Đúng vào lúc Tiêu Mộ Vũ hồn bay phách lạc, người phụ nữ bị đánh tới mặt mày tím tái trên sàn nhà không biết lấy đâu ra sức lực bò dậy, ra sức bóp cổ Tiêu Mộ Vũ.

Mặt mày của người phụ nữ vặn vẹo thay đổi hoàn toàn, trong miệng ác độc nói: "Tất cả đau khổ của tao đều là nhờ phước của mày, nếu không sao tao lại phải sống khổ sở thế này. Trong xương trong tủy mày giống thằng bố mày, máu lạnh vô tình, không có nhân tính, mẹ đẻ mày bị người ta đánh tới sắp chết, bị người ta đánh chết rồi, mày vẫn dửng dưng. Loại quái vật như mày nên cùng lão già biến thái kia, đi chết, đi chết đi!"

Tiêu Mộ Vũ đã thở không ra rơi, đôi tay giống như vuốt đại bàng bóp chặt lấy cổ họng, sắc mặt cô chuyển từ đỏ sang tím rồi bắt đầu tái xanh, nhưng cô lại không muốn giãy giụa. Cuối cùng vì thiếu dưỡng khí, hai chân cô vô lực quỳ xuống, đầu óc cũng trở nên hỗn độn, cảm giác sắp nhanh chóng được giải thoát.

Trong mơ hồ, cô nghe thấy âm thanh chuông gió, cảm giác nóng bỏng trên eo khiến đầu óc hỗn độn của bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại, không đúng, mẹ cô đã chết, người đàn ông kia cũng đã chết.

Tiêu Mộ Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, thình lình mở mắt ra mới phát hiện bản thân không ở trong phòng khách nào hết, lúc này cô đang quỳ trước gương, hai tay đang sống chết bóp lấy cổ mình.

Ý thức quay lại, sức lực trong tay lập tức thả lỏng, không khí lạnh lẽo luồn vào trong phổi, Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, sau đó bò ra sàn ho tới xé gan xé phổi, hai mắt trở nên đỏ ửng vì ứ máu, không nhịn được chảy ra nước mắt sinh lí.

Tay còn lại sờ vào trong túi rút tấm bùa bản thân mang vào phó bản ra, vẫn còn nóng, cô không ngừng sặc sụa, trong lòng không nhịn được cảm khái, thật sự vô cùng may mắn.

Không có thời gian triệt để dịu lại, Tiêu Mộ Vũ giãy giụa chống người dậy, đúng vào lúc này một cánh tay đưa tới vững vàng đỡ cô dậy.

Sống lưng Tiêu Mộ Vũ căng lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt của người tới qua tầm mắt bị nước mắt làm mờ, là Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu đỡ cô dậy, vuốt lưng cho cô, biểu cảm trên mặt rất quan tâm: "Cô không sao chứ, xảy ra chuyện gì thế?"

Tiêu Mộ Vũ thở phào một hơi: "Không có gì, là do tôi sơ suất, vòng chơi này vượt ngoài dự đoán của chúng ta. Chiếc gương này có chút kì quái, bên cô thì sao? Có nhìn thấy những người khác không?" Cô sờ trán không để lại vết tích, sau đó nhìn tay, không có vết máu, nhưng cơn đau vẫn còn sót lại.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Không, tôi cũng vừa thoát khỏi ảo cảnh, rồi nghe thấy động tĩnh bên này, nên đi tới xem thử."

"Xem ra chúng ta đã bị tách ra." Đầu mũi Tiêu Mộ Vũ khẽ động đậy, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, vẫn có thể nhìn thấy băng gạc băng bó trên vai trái.

"Đúng thế, ở nơi này phải cẩn thận, sẽ không đơn giản như vậy." Nói xong Thẩm Thanh Thu rút con dao găm ra, Tiêu Mộ Vũ nhìn rất rõ ràng, mí mắt rũ xuống.

"Thanh Thu, có thể cho tôi mượn con dao găm dùng một lát không? Áo tôi bung chỉ mất rồi." Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó chần chừ giây lát rồi đưa dao găm cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy dao, cúi đầu cắt sợi chỉ trên áo, sau đó ngẩng đầu lên, con dao găm trong tay nhanh như tia chớp đâm thẳng vào tim Thẩm Thanh Thu, cũng vào lúc này lại có một cánh tay thon dài thò tới, mạnh mẽ dứt khoát cắt qua cổ họng Thẩm Thanh Thu.

Khi thân thể Thẩm Thanh Thu ngã xuống, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một Thẩm Thanh Thu khác.

Người kia lau dao, nhìn Thẩm Thanh Thu này kêu thảm một tiếng, hóa thành tro tàn rồi biến mất, sau đó ngẩng đầu có chút oán thán nói với Tiêu Mộ Vũ: "Nhẫn tâm với tôi thế sao? Nhát dao này đâm quyết đoán quá."

Tiêu Mộ Vũ nuốt nước bọt giải tỏa cơn đau ở cổ họng, âm thanh khàn khàn nói: "Cô tự cắt cổ mình còn nhẫn tâm hơn tôi."

Thẩm Thanh Thu nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộ Vũ có chút không ổn, vừa định hỏi, ánh mắt liền nhìn thấy dấu vết trên cổ Tiêu Mộ Vũ, là dấu tay, đã đỏ tía, có thể nhìn ra bóp mạnh nhường nào.

Lồng ngực đột ngột co rút, sắc mặt Thẩm Thanh Thu nhanh chóng biến đổi, đi một bước tới nâng cằm Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra cẩn thận sờ lên: "Sao lại thế này?"

Trên mặt Thẩm Thanh Thu không có ý cười, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ hỗn loạn, lùi sau một bước, có chút mất tự nhiên di chuyển ánh mắt đi chỗ khác: "Vào trong bị trúng chiêu, tôi tự bóp."

Thẩm Thanh Thu mím môi, biểu cảm vẫn rất tệ, "Xem ra lợi cho nó rồi."

"Cô lại bị thương à?" Tiêu Mộ Vũ ngửi thấy mùi máu tanh trên người Thẩm Thanh Thu nồng hơn rất nhiều, tỉ mỉ quan sát, vết thương trên vai trái đã rách, eo trái cùng cánh tay trái có thêm một vết thương mới.

Thẩm Thanh Thu hít một hơi: "Có lẽ chúng ra đều bị chia tới từng phòng đơn, vừa vào trong đã bị gương mê hoặc, nó có thể chiếu ra cảnh tượng một người không muốn nhìn thấy nhất trong lòng người đó, tôi cũng trúng chiêu, chịu chút tổn thương."

"Giết người vô hình, quả thật còn dữ tợn hơn mấy vòng trước, tôi xử lí qua vết thương cho cô rồi nhanh chóng đi tìm bọn họ." Cửa ải này còn chưa đưa ra điều kiện vượt ải, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm thấy bất an.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ băng bó vết thương cho mình, nổi hứng thú hỏi: "Sao cô biết Thẩm Thanh Thu đó là giả?"

Con ngươi Tiêu Mộ Vũ ngẩng lên rồi lại cúi xuống thắt nút vết thương, nhàn nhạt nói: "Không biết, tâm trạng không tốt nên ra tay."

*********

Chương 28: Số phòng trí mạng 8

Thẩm Thanh Thu bật cười, tay phải đưa dao găm cho Tiêu Mộ Vũ: "Hiện tại tôi ở đây, tâm trạng vẫn ổn chứ?"

Tiêu Mộ Vũ không nhận, đứng dậy trợn mắt với cô ấy, tìm thấy cửa bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi gọi nó là Thanh Thu, nó nghe xong không có phản ứng gì. Nếu là cô, tôi nghĩ chuyện như được nước lấn tới cô làm rất thuận tay. Còn nữa, tôi ngửi được mùi mục rữa rất thoảng trên người nó, vì muốn giảm thấp sự phòng bị của tôi nên nó lấy dao găm chứng minh bản thân là thật, nhưng không biết lúc lấy dao găm cô thường có một động tác nhỏ."

Lúc này Thẩm Thanh Thu đã ngẩn ra, ý cười ngưng trệ, hiếu kì hỏi: "Động tác nhỏ gì?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn tay phải của cô ấy, "Khi cô rút dao găm, ngón cái tay phải sẽ vô thức lướt dao một cái rồi mới nắm chặt."

Thẩm Thanh Thu thu dao về, sau đó lại rút ra, quả nhiên là có động tác ấy.

Cô ấy cười lên, "Tôi cũng không biết bản thân lại có thói quen này, Mộ Vũ, liệu điều này có phải chứng minh cô vẫn luôn chú ý tới tôi không?"

Biểu cảm này có chút đắc ý cùng vui vẻ, nhìn không đáng ghét, nhưng cũng không thể nói là vui vẻ, lại tới rồi. Tiêu Mộ Vũ không muốn để ý tới Thẩm Thanh Thu, nhưng trái tim có chút khác thường, hai người không phải chỗ thân quen, tại sao cô lại để ý tới động tác nhỏ bé ấy chứ? Bản thân cũng không nói được là vì sao, chỉ là nhìn rồi nên nhớ.

Rõ ràng Thẩm Thanh Thu rất vui vẻ, nhưng quay đầu nhìn vào trong gương, trong mắt cô ấy có chút âm u, lên tiếng: "Nếu có hai Thẩm Thanh Thu, thì cũng không có gì đảm bảo sẽ không có hai Tiêu Mộ Vũ."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, vậy thì càng phải ưu tiên việc đi tìm những người khác.

Vừa mở cửa ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ liền ngẩn ra một cái, lại là một con đường hành lang dài dằng dặc, uốn lượn quanh co, còn có thể mang máng nhìn thấy hai cánh cửa phòng đang mở phía sau lưng.

"Tôi thoát ra từ đó, mở cánh cửa đầu tiên ra liền nhìn thấy Tô Cẩn, tôi gọi cô ta tỉnh lại rồi chia ra đi tìm người. Cũng may, vừa mở cửa ra liền phát hiện được cô." Dường như trong ngữ điệu có chút yên lòng.

"Tô Cẩn cũng tỉnh rồi à?" Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên.

"Ừm, chúng ta đi tìm những người khác trước đã."

Vừa nói xong, một cánh cửa ầm một tiếng mở ra, Tô Cẩn có chút hoang mang xông ra, sau đó Tả Điềm Điềm cầm chiếc rìu trong tay đuổi theo ra ngoài, bám sát muốn chém Tô Cẩn.

"Cô Tiêu, cô Thẩm, cứu mạng!"

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, khi Tô Cẩn chạy tới, dao găm không chút nể nang đâm tới, biểu cảm của Tô Cẩn này cứng đờ, sau đó hét lên một tiếng, rồi lại hóa thành tro bụi.

Tả Điềm Điềm đang cầm rìu ngớ ra, sau đó quăng rìu đi, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: "Sao cô biết bọn họ là giả?"

Thẩm Thanh Thu nhướng mày: "Bản sao này có vẻ ngoài giống hệt chính chủ, nhưng tiếc là kĩ năng diễn xuất tệ quá. Tô Cẩn này, cũng ẻo lả làm màu quá."

Tiêu Mộ Vũ đi tới nhặt chiếc rìu Tả Điềm Điềm quăng trên mặt đất khi bị Thẩm Thanh Thu dọa sợ, thế mà thứ này lại không biến mất, có lẽ là đồ trong phó bản.

Sau khi nghe thấy lời của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ không mặn không nhạt nói: "Cô cũng hiểu Tô Cẩn quá nhỉ, tôi còn tưởng không ai lọt được vào mắt cô chứ."

Hàm ý trong câu nói này khiến người ta có chút suy ngẫm, Thẩm Thanh Thu nhanh chân đi tới, nghiêng đầu cười nói: "Sao có thể thế chứ, chỉ một ánh mắt Mộ Vũ đã lọt vào trong mắt tôi. Còn về những người khác, yêu cầu vượt ải, tôi nên chú ý thì chắc chắn không bỏ qua, nhưng không so được với cô."

Tiêu Mộ Vũ mím môi lại, không muốn để ý Thẩm Thanh Thu, tiếp tục đi về phía trước.

Liên quan tới chính sự, đương nhiên Thẩm Thanh Thu sẽ không không đứng đắn như thế, cô ấy thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Đồng đội gặp được trong cửa ải không chắc sẽ là đồng đội, nếu không ý thức được vấn đề này, chỉ sợ không có mấy ai có thể sống sót ra ngoài." Ngay cả hai người, nếu không phải gặp được một bản sao y hệt Thẩm Thanh Thu, chỉ sợ ban nãy gặp Tô Cẩn kia cũng không nghĩ nhiều, kiên cường chống đỡ chẳng qua cũng chỉ là rơi vào âm mưu.

Trên đường đi, gặp được cánh cửa có thể mở ra, hai người liền vào trong tìm kiếm một lượt, mở liên tiếp hai cánh cửa, một phòng trống rỗng, phòng còn lại bọn họ nhìn thấy Trương Cường.

Hắn yên tĩnh nằm phía trước tấm gương chạm sàn lớn, biểu cảm trên mặt rất an lành, trên bụng bị thủng một lỗ lớn, đã ngừng thở.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ im lặng quan sát, giây lát sau, Thẩm Thanh Thu đi tới trước mặt hắn tìm kiếm, đạo cụ là cuộn băng gạc kia vẫn trên người hắn, xác thực người khác có thể lấy đi.

Thẩm Thanh Thu đứng dậy, lên tiếng: "Ít nhất cũng không chết đau đớn, đi thôi."

Trương Cường bị đứt một cánh tay, trạng thái của hắn cũng khó lòng vượt qua tình huống gặp phải tiếp sau đây, hết cách.

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, gật đầu, cô đã sớm mất đi năng lực đau lòng với người chết.

Vừa ra cửa, hai người liền chạm mặt với ba người Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm.

Trên người Trần Khải Kiệt cũng có thêm mấy vết thương, có chút chật vật, khi nhìn thấy hai người, ánh mắt liền sáng lên.

"Cô Tiêu, cô Thẩm."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng liếc Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó lên tiếng: "Anh Trần, cũng coi như tìm được mọi người rồi, sao ba người lại ở cùng nhau?"

"Cô Thẩm và tôi chia nhau ra tìm, tôi mở cửa căn phòng đầu tiên thì nhìn thấy Trương Cường... Trương Cường chết rồi." Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tô Cẩn lại tái đi.

"Tôi tiếp tục đi về phía sau, lại mở được một cánh cửa nữa thì gặp Trần Khải Kiệt, anh ấy bị gương mê hoặc, suýt chút nữa bị kéo vào trong gương, tôi đập vỡ gương anh ấy mới tỉnh lại. Vốn dĩ chúng tôi muốn ra ngoài tìm mọi người, kết quả trên đường gặp được Điềm Điềm."

Tô Cẩn không có vấn đề, Thẩm Thanh Thu gật đầu, sau đó nhìn Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm.

Mặt mày Trần Khải Kiệt vẫn còn sợ hãi sau cơn nguy, ánh mắt nhìn Tô Cẩn ngập tràn cảm kích: "May nhờ có Tô Cẩn, tấm gương kia thật sự rất tà ma, tôi vừa vào trong liền mụ mẫm hết cả người, tôi tưởng bản thân... bản thân đã về nhà." Nhắc tới đây, đôi mắt anh ta đột nhiên đỏ lên, bên trong là cảm giác hụt hẫng cùng buồn bã.

Tả Điềm Điềm nghe xong cũng chảy nước mắt: "Tôi nhìn thấy mẹ tôi, suýt chút nữa tôi đã chạy tới ôm mẹ. Kết quả nghe thấy một âm thanh, tôi mới tỉnh lại, kết quả đó... đó là một người phụ nữ tóc tai rũ rượi."

Cả cơ thể cô nàng co lại, nhìn có vẻ đã bị dọa sợ.

"Mọi người không sao là tốt rồi, còn chưa tìm thấy Lâm Hải, lần này cũng chưa thông báo cách vượt ải, chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác, tiếp tục đi thôi."

Tiêu Mộ Vũ nói xong liền cùng Thẩm Thanh Thu đi tới.

Sau khi năm người tụ lại, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đi ở phía trước, sau đó là Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm.

Thẩm Thanh Thu như thể đang nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn cô ấy mấy cái, tay đặt ở phía trước rõ ràng đang đếm.

3, 2, 1!

Thẩm Thanh Thu lập tức quay đầu, chỉ thấy Tả Điềm Điềm không biết đã lùi lại sau cùng từ lúc nào, lúc này khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười u ám, da dẻ trên mặt toác ra từng mảnh, hiện lên đầy vết máu, năm ngón tay từ hai bàn tay thò dài ra, treo trên đỉnh đầu Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt, đang muốn ụp xuống.

Con dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu phi tới, găm trúng giữa ấn đường cô ta, một cú đạp đá bay cô ta đi. Tả Điềm Điềm hét thảm một tiếng, sau đó cũng hóa thành tro bụi.

Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt giương mắt ếch quan sát, rất lâu sau mới hoàn hồn: "Cô ta không phải Tả Điềm Điềm?"

"Cửa ải này cũng có bản sao, nhưng lần này chúng không trực tiếp tấn công, mà giả vờ hóa trang thành dáng vẻ của chính chủ trà trộn vào đội ngũ, tận dụng thời cơ ra tay." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói, bốn người vẫn tiếp tục đi.

"Sao hai người lại biết cô ta là giả, chúng tôi là thật?" Trần Khải Kiệt có chút sợ hãi sau cơn hoảng loạn.

Thẩm Thanh Thu ghét người ta hỏi này hỏi nọ vào những lúc như thế này, lạnh lùng nói: "Có phải thật hay không, đâm một nhát là biết, có muốn thử không?"

Trần Khải Kiệt lập tức ngậm miệng, người phụ nữ này quá hung dữ.

"Một mình Tả Điềm Điềm muốn thoát ra cũng không đơn giản như thế, càng không nói tới lí do vụng về như bị âm thanh làm giật mình." Thẩm Thanh Thu không chút nể nang vạch trần, dây thừng đỏ của Tả Điềm Điềm chỉ có thể trói người, không có tác dụng thức tỉnh, ngay tới cả Tiêu Mộ Vũ cũng suýt chút nữa trúng chiêu thì sao cô nàng có thể tự tỉnh lại được.

Trần Khải Kiệt há miệng, cuối cùng lại ngậm lại. Cho nên Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã tự tỉnh lại sao?

Đang cẩn thận tiến về phía trước, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ bỗng dừng lại, hơn nữa còn làm động tác tay bảo bọn họ yên lặng.

Thật ra không cần hai người nói, Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đã im lặng không nói một lời.

Cách mười mét về phía trước, một người đàn ông mặc áo khoác xám quỳ trên đất quay lưng với bọn họ. Quần áo này, còn cả mái tóc được vuốt gọn gàng khiến bọn họ dễ dàng nhận ra đó là Lâm Hải.

Nhưng rất không ổn, chỉ một bóng lưng ấy cũng khiến Trần Khải Kiệt cảm thấy hơi lạnh xông thẳng từ lưng lên đầu, quái dị không nói thành lời.

Nhất thời anh ta không hình dung được kì quái ở điểm nào, quan sát rất lâu cuối cùng mới phản ứng lại, cơ thịt trên mặt lập tức co rút lại.

Thì ra bóng lưng đang quỳ của Lâm Hải không thẳng, vai hắn sụp xuống, nhìn tư thế có lẽ là đang cúi đầu quỳ ở đó, nhưng nhìn đầu và cổ hắn, rõ ràng là dựng rất thẳng, loại tư thế này không phù hợp với cấu tạo sinh lí của con người khiến Lâm Hải trở nên vô cùng quái dị.

Chính vào lúc này, Lâm Hải động đậy, chuẩn xác mà nói là cổ hắn động đậy, sau đó đầu hắn rất máy móc quay lại, chầm chậm chầm chậm giống như người máy, đáng sợ hơn là cơ thể hắn không hề động đậy, chỉ có đầu vặn ngược lại nhìn nhóm Tiêu Mộ Vũ.

Cảm giác tim gan sợ hãi, chẳng qua cũng chỉ đến thế này.

"Mọi người, tới rồi à." Khuôn mặt âm u chết chóc ấy không có cảm xúc, nhưng đột nhiên há miệng thốt ra năm chữ.

Không ai trả lời, cũng không ai có hành động. Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ cũng chỉ nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt cảnh giác.

Dường như Lâm Hải có chút nghi hoặc tại sao bọn họ không để ý tới bản thân, cúi đầu nhìn lưng mình, nhanh chóng phản ứng lại.

Giây tiếp theo, hắn giữ nguyên tư thế quay đầu ra sau lưng rồi đứng dậy, khớp xương vô cùng cứng nhắc như máy móc gỉ sét, đầu gối, bàn chân đều biến dạng, như thể giây tiếp theo sẽ rã rời.

Hơn nữa, lúc này trong tay hắn còn cầm quả bóng, càng khiến đám người Trần Khải Kiệt tê dại da đầu.

"Đây... đây là Lâm Hải sao? Trong tay hắn đang cầm..." Trên trán Trần Khải Kiệt đã đổ mồ hôi.

"Phải, cũng không phải." Tiêu Mộ Vũ nặng nề cất lên một câu.

Cơ thể là của Lâm Hải, nhưng ý thức này đã không còn là Lâm Hải. Mà điều này cũng chứng thực suy đoán của Tiêu Mộ Vũ, Lâm Hải đã lấy quả bóng của Nghê Đức, hơn nữa đã dùng nó, tiếc là vẫn không thể thoát thân.

Giây tiếp theo, nhìn Lâm Hải có vẻ không thể đứng vững kia ném quả bóng trong tay đi rồi nhanh chóng nhào tới giống như một đầu đạn, nhanh tới mức dọa người.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nghiêng người tránh đi, nhưng Lâm Hải này nhanh nhẹn một cách khác thường, cánh tay cứng nhắc như móng vuốt túm lấy yết hầu của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.

Con dao găm trong tay phải Thẩm Thanh Thu chuẩn xác đâm vào kẽ tay của hắn, sau đó bẻ ngược, mạnh mẽ ngăn cản cánh tay kia tiến lại gần.

Chiếc rìu trong tay Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng bổ tới, ép Lâm Hải thu tay lại.

Vào lúc này hai người vô cùng ăn ý, mỗi người nhấc một chân đạp lên bụng Lâm Hải, đá hắn lùi đi hai ba mét.

Hai người cũng nhìn rõ Lâm Hải này có chuyện gì, hắn mọc ra hai chiếc đầu, một chiếc đầu với đôi mắt nhắm lại gục xuống ngực, xem ra đã không còn ý thức, một chiếc đầu cứng nhắc khác mọc trên cổ hắn, chiếm quyền khống chế cơ thể này.

Động tác vồ hụt này rõ ràng đã kích thích Lâm Hải, hắn há miệng gầm một tiếng, trèo lên trần hành lang rồi xông tới.

Trần Khải Kiệt lập tức lấy chảo của anh ta ra, sẵn sàng chiến đấu, nhìn có chút hài hước, nhưng cũng tốt hơn dáng vẻ bị động tay không tấc sắt của Tô Cẩn.

"Hai người đi trước, nhanh chạy đi, có lẽ cửa ải này vẫn là mở khóa, mau tìm cửa đi!" Tiêu Mộ Vũ ý thức được thử thách thực sự đã bắt đầu, Lâm Hải đã chết, có lẽ Tả Điềm Điềm cũng xong đời, lối thoát hiện tại chính là tìm cửa ra.

"Vòng chơi thứ sáu chỉ có một điều kiện vượt ải, là thành công thoát ra. Hậu quả của việc thất bại, là mãi mãi ở lại nơi này." Âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Hay lắm, hệ thống rất kịp thời thông báo điều kiện vượt ải, không có bất kì sự giúp đỡ nào, nhưng cũng chứng thực suy đoán của Tiêu Mộ Vũ.

Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt hiểu rất rõ tình hình trước mắt, lập tức co giò bỏ chạy, chỉ là tuyệt vọng phát hiện, không chỉ có một Lâm Hải, một Tiêu Mộ Vũ khác cũng đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ.

Mà Tả Điềm Điềm loạng choạng chạy tới, toàn thân đều là máu, khi nhìn thấy bọn họ liền gào khóc.

Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn sợ hãi giật nảy mình, Trần Khải Kiệt lớn tiếng quát: "Đứng lại, cô đừng giả vờ, tôi biết cô căn bản không phải Tả Điềm Điềm."

Nói xong anh ta vung chảo lên, Tả Điềm Điềm không kịp tránh liền bị anh ta đập ngã xuống đất, cô nàng bị dọa sợ, khóc lóc ra sức lắc đầu xin tha.

Tiêu Mộ Vũ chặn một đòn của Lâm Hải, dành ra thời gian nói: "Có lẽ cô ta là thật, bọn họ bắt đầu vụng về chứng bản thân bị mê hoặc đã không còn ý nghĩa gì nữa, hoặc là sống sót chạy thoát, hoặc là đã chết!"

Lúc này Trần Khải Kiệt mới thở phào một hơi, đưa tay vội vàng kéo Tả Điềm Điềm, vung chảo ngăn chặn sự tấn công của chúng.

Tình hình hiện tại là năm người đối mặt với sự tấn công của ba bản sao, hơn nữa mạnh hơn cả vòng thứ tư.

"Ở đây không có cửa, chúng ta phải qua đó!" Dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu bay lượn khiến Lâm Hải tạm thời không dám tới gần, nhưng trên cơ thể cô ấy có rất nhiều vết thương, đã bắt đầu toác ra theo động tác mạnh, rõ ràng tốc độ cũng chậm lại, không thể kiên trì quá lâu.

Chiếc rìu trong tay Tiêu Mộ Vũ không nhẹ, cánh tay hướng về phía Lâm Hải đã run rẩy.

Thế là hai người ép Lâm Hải lùi đi thêm lần nữa rồi nhanh chóng lùi về sau, thuận tiện chặn "Trần Khải Kiệt" và "Tiêu Mộ Vũ" lại, đá văng lên tường.

Thậm chí Thẩm Thanh Thu không chút khách sáo vén tay áo của chúng lên nhìn xem có chữ số hay không, sau khi không phát hiện được gì, dao găm không chút tình nghĩa cứa qua cổ "Trần Khải Kiệt", mà Tiêu Mộ Vũ không chớp mắt bổ rìu lên đầu bản sao của bản thân.+

Trần Khải Kiệt nhìn cảnh này liền cảm thấy cổ mình lạnh theo, sắc mặt đã trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz