Mộng Hồi Viên [2]
3.KonohaTrong đại trạch Senju, mùi thảo dược nồng nặc lan tỏa. Tobirama bưng một chén thuốc đen sì bước vào, sắc mặt đã sớm u ám đến mức khiến người khác không khỏi lo lắng.“Đại ca!”Vốn định trách vài câu, nhưng vừa thấy huynh trưởng ho ra máu, hắn lập tức biến sắc. Vội đưa chén thuốc cho đại tẩu là Uzumaki Mito.“Đại ca rốt cuộc bị sao vậy? Uống thuốc bao năm nay rồi, sao bệnh tình càng lúc càng nặng?” Thật sự thế nào cũng không hiểu nổi.Uzumaki Mito dường như đã quen với cảnh này, chỉ lặng lẽ đỡ Hashirama uống thuốc. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của chồng, trong lòng nàng dâng lên niềm xót xa. Dù hai người đã kết tóc nhiều năm mà vẫn giữ tương kính như tân, nhưng khi trông thấy nam nhân từng rực rỡ như mặt trời ấy giờ lại tiều tụy thế này, nàng vẫn không kìm được tiếng thở dài.Sau khi để Hashirama nằm xuống nghỉ, nhìn hắn cau mày giữa cơn mệt mỏi, Mito bưng chén thuốc, ra hiệu cho Tobirama ra ngoài.Ngoài sân, một bé gái nhỏ đang được cha dắt tay đi đến. Thấy hai người đi ra, gương mặt đều nặng nề, người cha vội bế con gái lên, khẽ dỗ: “Ông nội đang nghỉ, chúng ta nói nhỏ thôi nhé, Tsunako?”Cô bé nhoẻn miệng cười, học theo cha đặt ngón tay lên môi, ngoan ngoãn gật đầu.Người thanh niên hạ giọng: “Phụ thân thế nào rồi?”Uzumaki Mito thở dài, dẫu không muốn nói ra cũng chỉ có thể khẽ đáp: “Không tốt lắm, chúng ta…” Câu nói còn dang dở đã nghẹn lại.Cả ba rơi vào im lặng, chỉ có Tsunako vẫn vui vẻ, chẳng hiểu chuyện gì.Từ sau trận chiến ở Thung lũng Tận cùng, bệnh tình của Hashirama vẫn không hề khá lên. Ban đầu, anh không chịu uống thuốc, thân thể trông vẫn ổn, nhưng rồi năm tháng trôi qua… giờ thì, trông đã chẳng còn hy vọng.“Chẳng lẽ…” con trai ông, Senju Moya, nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng không dám nói ra.Tobirama khẽ nói, như muốn tìm một lối cứu vãn: “Không còn cách nào khác sao?”Câu nói này, họ đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, chẳng ai ở Konoha mong Hashirama phải chịu cảnh này.Mito nhìn họ, ánh mắt mềm xuống: “Thực ra… ta vẫn luôn nghĩ, nếu chỉ là bệnh tật, sau từng ấy năm uống thuốc hẳn cũng phải có chuyển biến. Nhưng Hashirama thì không. Ta chỉ đoán thôi…”Tobirama nghe vậy, bỗng nhớ đến một người, Uchiha Madara.“Ta hiểu rồi. Cảm ơn đại tẩu vì những năm qua.”Mito khẽ gật đầu, xem như nhận lời cảm tạ ấy. Nhiều năm nay, giữa nàng và Hashirama vốn hiếm khi thật sự gần gũi. Câu nói của Tobirama xem như một lời an ủi. Nàng không nói thêm gì, chỉ chào họ rồi đi chăm sóc cho Hashirama.“Nhị thúc, người cũng nên nghỉ ngơi. Con và Tsunako ở đây trông phụ thân là được.” Moya nói, thấy rõ trong mắt Tobirama ánh lên sự mệt mỏi.Tobirama hiện giờ không chỉ phải gánh vác việc điều hành Konoha mà còn chăm sóc anh trai, là người bận rộn và kiệt sức nhất trong nhà. Gần như chẳng có đêm nào ngủ yên, mà vẻ trầm lặng của hắn đã che đi biết bao mệt mỏi.Tobirama khẽ lắc đầu, đưa tay trêu đùa Tsunako, hai bác cháu cùng bật cười, xem như một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.“Ngươi cũng nghỉ đi.” Hắn nói. Dù Moya không phải con ruột Hashirama, nhưng đứa trẻ ấy hiểu chuyện và tận tâm, giúp đỡ không ít.“Nhị thúc, con…”“Được rồi, Moya. Còn phải chăm sóc Tsunako nữa.”Sau khi cánh cửa phòng khép lại, những người khác lui ra ngoài, chỉ còn lại Hashirama nằm đó, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, trông như người sắp lìa đời.Tobirama biết, nếu không vì còn lo lắng cho Konoha, có lẽ huynh ấy đã sớm buông tay. Từ sau khi Madara ngã xuống, Hashirama dường như chẳng còn gì để níu giữ.Tobirama cảm thấy nghẹn trong lòng. Khi Hashirama còn khỏe, lúc nào cũng gánh mọi trách nhiệm thay hắn. Huynh trưởng vốn không giỏi xử lý chính sự, vậy mà vẫn cố ôm hết gánh nặng của làng. Nếu là Madara, chắc hẳn hắn sẽ không để huynh tự làm khổ bản thân như thế. Thật nực cười, cuối cùng Hashirama lại gục ngã vì chính con người đó.Căn bệnh kéo dài bao năm là một hình phạt tàn nhẫn. Từ khi Hashirama truyền lại vị trí Hokage cho Tobirama, chỉ sau một đêm, anh liền đổ bệnh nặng. Suốt mấy năm trời, Tobirama vừa phải lo cho Hashirama, vừa phải chèo chống cả Konoha, lại còn phải đề phòng các làng khác, chưa bao giờ được yên ổn.Đêm đó, Tobirama gục xuống cạnh giường, trằn trọc mãi nhìn lên trần nhà, chẳng thể chợp mắt.Khi Hashirama tỉnh lại, Moya đã thay Tobirama trông anh. Thấy phụ thân chống người ngồi dậy, Moya giật mình: “Phụ thân!”“Khụ… khụ… Tobirama đâu?” Hashirama hỏi, giọng yếu ớt.“Nhị thúc đang họp, chắc trưa sẽ về.”Hashirama cười, nhưng nụ cười ấy chẳng còn chút sức sống nào. Anh lại cố muốn đứng dậy, khiến Moya hoảng hốt: “Phụ thân, ngài không nên ngồi dậy! Mito-sama nói ngài phải tĩnh dưỡng, nhị thúc cũng căn dặn như vậy.”Hashirama vẫn cố gượng dậy, buộc Moya phải đỡ anh ra cửa. Trong nhà quá lâu, đôi mắt anh gần như không chịu nổi ánh sáng. Anh ngồi dựa vào cột, thở hổn hển, ánh mắt dõi về phía cổng.“Đừng lo lắng… khụ… người đã mất thì không thể cưỡng cầu. Ta chỉ muốn… khụ khụ… lặng lẽ ngủ một giấc ở nơi này.”Nơi ấy, năm xưa Madara từng bước vào.Từ nơi đó, họ từng cùng nhau rời đi.Thật là hoài niệm.“Phụ thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Tsunako còn chờ ngài dạy nó nhẫn thuật mà.”“Con bé Tsunako…” Hashirama khẽ cười.“Phụ thân, nếu ngài cứ như vậy, Uchiha Madara cũng sẽ không đồng ý đâu.”Tobirama đã kết thúc cuộc họp, đứng ngay ngưỡng cửa, nghe trọn những lời Hashirama nói.Hashirama khẽ mỉm cười, nụ cười yên lặng ấy là câu đáp duy nhất.Tobirama hiểu, anh trai vẫn chưa thể quên người đó.Và hắn, vẫn không thể tha thứ cho Uchiha.4.Bên Nara xử lý thế nào rồi? Nghe nói họ có ý định…?” Hashirama ho nhẹ, muốn hỏi.“Không cần huynh bận tâm, ta đã giải quyết xong.” Tobirama ngồi xuống bên cạnh anh trai, giọng nhỏ lại: “Đại ca…”“Thế nào? Khụ khụ… chỉ là cái bệnh quái quỷ này, nói chuyện cũng không trôi chảy nữa rồi… ha ha ha…”“Đại ca, ta có chuyện phải nói. Mong huynh đừng trách vì ta đã không nói sớm hơn.” Tobirama nghiêm mặt.Moya đứng bên cạnh, hiểu ý liền lặng lẽ lui ra.Hashirama nhìn em trai, cảm thấy biểu cảm ấy thật quen thuộc, dường như chỉ khi còn nhỏ, Tobirama mới có vẻ như thế.“Uchiha Madara… vẫn còn sống.”“Tobi, ngươi đừng trêu ta kiểu đó, ít nhất cũng bịa ra lý do hợp lý chút chứ… khụ khụ…”“Là thật, hắn vẫn sống.”
Tobirama nói, giọng dứt khoát: “Dù ta không có thiện cảm gì với Uchiha Madara, thậm chí muốn hắn không được chết tử tế, nhưng… hắn thật sự chưa chết.”“Mười mấy năm trước, khi ta đến thăm mộ Uchiha Izuna, chính mắt ta thấy Madara xuất hiện ở đó. Hắn dựng cho mình một ngôi mộ giả, chôn vài di vật, ngay bên cạnh Izuna.”Tobirama nhìn thẳng Hashirama, nói tiếp: “Ta tuyệt đối không lừa đại ca. Ta cũng mong huynh có thể bình phục.”Nhìn nét mặt nghiêm nghị của em trai, Hashirama bỗng thấy tim mình run lên. Anh tin. Dù sao, anh hiểu rất rõ con người Tobirama là thế nào. Anh vỗ vai em trai mình, bật cười: “Madara à… tốt quá rồi… khụ khụ khụ…”“Đại ca!”“Phụ thân!”Nhưng niềm vui ấy khiến cơ thể suy yếu của ông chịu không nổi. Nghe tin Madara còn sống, xúc động quá mức khiến Hashirama khạc ra một ngụm máu tươi, bắn cả lên lá cây ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, người trong phủ Senju nháo nhào, các y ninja trong làng đều được gọi đến, một cảnh hỗn loạn.Không ai ngờ rằng bệnh của Hokage đệ nhất lại phát tác đột ngột đến vậy, thậm chí tưởng ngài sắp qua đời. Tin tức lan nhanh như lửa cháy, chỉ trong chốc lát, cả Konoha đều biết Hashirama đang nguy kịch.Những ninja ẩn nấp trong bóng tối nhân lúc cảnh vệ tập trung liền rời đi, tin tức này còn truyền nhanh hơn cả vĩ thú ngọc.“Đại ca!” Tobirama sốt ruột hơn bất cứ ai, hối hận vì lời nói chính mình.“Khụ khụ… Tobi…” Hashirama nhìn đám đông vây quanh giường, gắng vận chakra: “Ta… không sao… Tobi, bảo bọn họ ra ngoài hết đi.”Thấy Đệ nhất vẫn có thể nói chuyện, dù yếu ớt, đám ninja y nhẫn cũng cúi đầu theo lệnh Tobirama lui ra, đứng chờ ngoài sân.Hashirama tập trung chakra trị thương cho chính mình.Thật lòng mà nói, anh vốn đã muốn buông xuôi, nhưng nếu Madara còn sống, chẳng phải nên đi gặp một lần sao?Làn chakra tràn đầy sức sống lan tỏa quanh cơ thể, hơi thở yếu ớt dần ổn định, sắc mặt Hashirama cũng hồng hào hơn đôi chút.Tobirama nhìn cảnh ấy, mặt càng sầm lại.“Ra là Mito nói đúng… tất cả lại vì tên Uchiha ấy.”“Đại ca.”Hashirama thấy mình khá hơn, nhìn vẻ mặt đen kịt của Tobirama liền cười khẽ: “Thôi nào…”“Ta hiểu rồi.”“Ngươi định đi tìm hắn?”“Phải.”“Vậy thì đi đi. Nếu không tìm được, đừng trở về. Dù sao hiện giờ, ta là Hokage.”“Tobirama…” Hashirama nhìn em trai, xúc động.“Yên tâm. Đại ca tin ngươi. Ta đi đây.”Anh vừa định trèo ra cửa sổ, phía sau Tobirama gọi lại: “Đồ của huynh.”
Trên tay hắn là một cuộn trục phong ấn: “Mặc thêm áo rồi hãy đi.”“Tobi… đệ”“Đi đi!”Không khí trong phòng vừa nặng nề giờ đã rộn lên kỳ lạ.Bên ngoài, mọi người nhìn nhau khó hiểu.Uzumaki Mito đang bưng chén canh vào, thấy vậy liền dừng lại, đổ luôn chén thuốc, đặt xuống rồi xoay người rời đi, dắt tay Tsunako, ra hiệu cho người khác khỏi cần đến nữa.Tin “Senju Hashirama đột nhiên bình phục” lan nhanh hơn cả tin bệnh nặng.Quả nhiên, người vĩ đại, chỉ khi tưởng như sắp chết, mới khiến thiên hạ khắc ghi thêm lần nữa.Tại một ngôi chợ thuộc Tuyết Quốc, Uchiha Madara đang cùng một đoàn thương nhân đi qua.
Thấy hắn có thân thủ không tệ, họ mời hắn tạm thời làm vệ sĩ cho đoàn. Đoàn buôn nhỏ, không đủ sức thuê ninja chính thức, nên đành mươn tay những người bình thường.Khi tin Senju Hashirama lâm nguy truyền đến, Madara lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.Hắn sớm đoán được ngày đó sẽ tới, Hashirama đã quá yếu từ lâu, chỉ là đời này mới nghe lại.Họ đã không gặp nhau hơn mười năm. Ai cũng tưởng Madara đã quên, hoặc ít nhất có thể thản nhiên đón nhận tin ấy. Nhưng thật ra… không.Ký ức cũ ùa về, rõ ràng như mới hôm qua. Phải, Hashirama là người duy nhất hắn từng thừa nhận, vừa là đối thủ, vừa là tri kỷ.“Senju Hashirama chết rồi? Không ngờ thật đấy.”“Cũng đến lúc thôi, ai có thể sống mãi được chứ?”“Ta đoán hắn đã trọng thương từ trận Thung lũng Tận cùng rồi.”“Không còn ‘Thần’, liệu làng họ còn vững được không?”“Sao lại không? Lôi Ảnh của chúng ta cũng đủ bảo vệ mình mà.”Đám thương nhân vừa nói vừa cười, chẳng nhận ra gương mặt trầm lặng của người đi cùng.“Hashirama…” Madara khẽ gọi, ánh mắt phải ánh lên nỗi u tối.Khi họ còn đang tán gẫu, hắn bỗng nhảy xuống xe, chỉ ném lại một câu:“Ta đi đây.”Rồi biến mất khỏi tầm mắt.“Hắn, hắn biến mất rồi?”“Cái gì? Mất tiêu à?”“Hắn là ninja!”Cả đoàn người chỉ biết nhìn nhau, sững sờ.
Không ai nhận ra rằng, kẻ vừa rời đi, chính là Uchiha Madara, người mà cả thế giới tưởng đã chết từ lâu.Senju Hashirama rời khỏi tộc Senju trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Chỉ có Senju Tobirama vui vẻ tiễn đại ca mình đi.“Madara, ta đến rồi.”Bóng dáng Senju Hashirama lướt qua khu rừng, có thể thấy rõ rằng anh thật sự rất vội, thậm chí còn không kìm được lòng mình.“Cho nên…” Những người còn lại trong đại trạch nhà Senju vẫn còn ngây người, chưa từng thấy ai vừa sắp chết mà giờ lại khỏe mạnh như thế.“Còn không mau làm việc đi, chẳng lẽ cần ta giúp các ngươi chắc?”Bộ dạng nghiêm khắc của Senju Tobirama khiến mọi người sợ đến mức vội vã tản đi lo công việc. Hokage Đệ Nhất sống lại, giờ đến cả Hokage Đệ Nhị cũng như sống lại theo.“…”Việc đầu tiên Senju Hashirama làm khi rời khỏi là xác nhận mộ phần của Uchiha Madara, sau đó lại lập tức lên đường đi tìm tung tích của hắn. Nhưng không có bất cứ manh mối nào, một người đã biến mất hơn mười năm, đâu dễ gì mà tìm được.Tìm Madara giữa biển người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.“Phải làm sao mới tìm được Madara đây?” Senju Hashirama than thở, ngồi xổm xuống đất tự hỏi. Đã là ngày thứ ba rồi.“Giá mà có ai nói cho ta biết thì tốt quá…”“Ngài kia, có chuyện gì sao?” Một giọng lạ vang lên.Senju Hashirama ngẩng đầu, thấy một người đàn ông bình thường, có lẽ vì lao động vất vả nên gương mặt lộ vẻ thô ráp, hằn lên vài nếp nhăn. Hashirama mỉm cười đáp: “Ngươi có việc gì sao?”Người đàn ông hơi ngại ngùng: “Ta thấy ngài ngồi xổm ở đây, nên hỏi xem có chuyện gì cần giúp không.”“À, ta đang tìm một người.”“Bằng hữu của ngài à?”“Đúng vậy, ha ha ha…”Có lẽ người đàn ông này khá tốt bụng nên trò chuyện thêm vài câu. Anh ta rất nhiệt tình.“Ta từng gặp một người như thế, hắn cũng hỏi ta đường đi, hình như là về phía Thổ Quốc.”“A”“Cảm ơn ngươi, thật cảm ơn!” Tạm biệt người kia, Senju Hashirama vẫn nhìn theo một lát rồi lao ngay về hướng Thổ Quốc.Tuy hắn không chắc Uchiha Madara thật sự ở đó, nhưng còn hơn là chẳng có chút tin tức nào. Cùng lắm thì đi khắp thế giới tìm, chỉ cần Madara chưa bay sang hành tinh khác thì nhất định có thể gặp được. Nghĩ vậy, hắn lại tăng tốc.Người đàn ông kia đột nhiên rùng mình, nhìn quanh. Hắn nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ…Rời khỏi Tuyết Quốc, Uchiha Madara quả thực đã đi qua Thổ Quốc. Dù được sống lại, hắn cũng chẳng muốn sống nốt quãng đời còn lại trong nỗi nhớ Hashirama, nên chọn tiếp tục con đường dang dở.Là ninja, tốc độ của họ vốn nhanh như gió. Chưa đầy một ngày, Senju Hashirama đã đến Thảo Quốc, vừa ăn qua loa vừa tiếp tục lên đường. Còn Uchiha Madara, hắn cũng chẳng dừng lại quá lâu, con đường đã đi bao năm nay vốn đã quen thuộc, có khi hắn còn muốn rẽ sang nơi khác để xem thử.Ba ngày sau, Senju Hashirama đến một vùng núi ở Thổ Quốc, nơi hắn cảm nhận được một nguồn chakra quen thuộc đang tiến lại gần. Niềm vui sướng cuộn trào khiến bao mệt mỏi tan biến. Hắn đã tìm thấy hy vọng, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để Madara rời đi nữa.“Madara!”Không ai ngờ rằng người mà vài ngày trước còn lan truyền tin bệnh nặng sắp chết, giờ lại đang khỏe mạnh, hối hả chạy tới.“Hashirama?”Hai người dừng lại bên một dòng suối nhỏ, Uchiha Madara ngạc nhiên, còn Senju Hashirama thì mừng rỡ.“Madara, ngươi thật sự còn sống… Thật tốt quá.”Hashirama xúc động đến suýt bật khóc, hận không thể nhào đến ôm lấy hắn, nhưng rồi lại cố giữ phong thái của một Hokage, không muốn mất mặt trước Madara.“Ngươi… chưa chết?”“Hả?” Thì ra Madara tưởng rằng hắn đã chết rồi sao? Niềm vui của Senju Hashirama như bị dội một gáo nước lạnh, khuôn mặt lập tức trầm xuống, thất thần đến mức gần như hóa đá.Không phải là ta tưởng ngươi chết, mà là ngươi lại mong ta chết sao…“Madara, thì ra ngươi muốn ta chết…”“…” Uchiha Madara không đáp: “Cái tật suy diễn vớ vẩn của ngươi vẫn chưa bỏ được à?”Senju Hashirama cười khờ khạo: “Trời sinh đã thế.”“…”“Madara, hãy về cùng ta đi. Nếu ngươi vẫn còn sống, chúng ta có thể cùng nhau lãnh đạo Konoha thêm lần nữa.”“Đó là làng của ngươi, Hashirama.” Hắn chẳng muốn nghe đến cái tên đó. Cả hai từng đánh nhau vì chính nơi ấy.“Madara, ta…”Senju Hashirama nhớ lại khoảnh khắc chính tay mình đâm vào ngực Madara, toàn thân lạnh toát. Khi ấy hắn thực sự đã nói: “Đây là làng của ta.”Còn lúc này, Uchiha Madara không còn cho rằng đó chỉ là một trò đùa. Konoha, đó là một vết sẹo trong lòng hắn. Dòng suối nhỏ trước mặt khẽ gợi lại ký ức xưa.“Hashirama, ngươi còn nhớ giấc mơ của chúng ta không?”“Đương nhiên là nhớ. Madara, khi ấy ngươi là ánh sáng soi đường cho ta, ta mãi không quên.”“Ánh sáng sao? Thôi được… ít nhất ngươi còn sống, vậy ta cũng nên nói lại chuyện năm xưa…”“Madara là muốn nói ta đã đảo lộn đúng sai à?”Đúng vậy.“Có lẽ giấc mơ của chúng ta khi ấy không hoàn mỹ, nhưng ta tin rằng chỉ cần cố gắng, chúng ta vẫn có thể vun đắp lại nó…”Những lời này nghe sao quen thuộc, trước khi chết, Senju Hashirama cũng từng nói như thế.“Nhưng ta không muốn nữa.”“Madara…”Nhìn người đối diện, vừa quen thuộc, vừa xa lạ, Senju Hashirama trầm mặc. Dù sao thì giờ hắn đã tìm thấy Madara. Hắn ngồi xuống bên bờ suối, chìm vào suy nghĩ.Thấy Hashirama ngồi xuống, Uchiha Madara cũng ngồi đối diện. Dòng suối giữa họ như một ranh giới, nhưng có lẽ, họ cần thời gian để suy nghĩ cho rõ.Mười mấy năm xa cách, tình cảm của họ chẳng vì thời gian mà phai nhạt. Hai người ngồi đối diện qua dòng suối, Hashirama ngoài chút suy yếu thì vẫn như xưa, còn Madara thì khác hẳn, không còn khí sát phạt, mái tóc dài che khuất trụ nhãn trái, không còn là Uchiha của năm ấy.Mặt trời dần lặn phía chân núi, ánh sáng đỏ phủ xuống dòng nước. Cả hai vẫn ngồi nhìn nhau, thậm chí Uchiha Madara còn ngủ quên lúc nào không hay. Những ngày qua vốn là để đi đưa tang, giờ xem ra cũng chẳng cần nữa.Thấy Senju Hashirama vẫn cúi đầu, Uchiha Madara bất đắc dĩ bước lại gần.“Hashirama?”“Hả, Madara?”“Ngươi… vẫn còn đang ngủ à?”“Không phải, ta đang suy nghĩ thật mà…”
Tobirama nói, giọng dứt khoát: “Dù ta không có thiện cảm gì với Uchiha Madara, thậm chí muốn hắn không được chết tử tế, nhưng… hắn thật sự chưa chết.”“Mười mấy năm trước, khi ta đến thăm mộ Uchiha Izuna, chính mắt ta thấy Madara xuất hiện ở đó. Hắn dựng cho mình một ngôi mộ giả, chôn vài di vật, ngay bên cạnh Izuna.”Tobirama nhìn thẳng Hashirama, nói tiếp: “Ta tuyệt đối không lừa đại ca. Ta cũng mong huynh có thể bình phục.”Nhìn nét mặt nghiêm nghị của em trai, Hashirama bỗng thấy tim mình run lên. Anh tin. Dù sao, anh hiểu rất rõ con người Tobirama là thế nào. Anh vỗ vai em trai mình, bật cười: “Madara à… tốt quá rồi… khụ khụ khụ…”“Đại ca!”“Phụ thân!”Nhưng niềm vui ấy khiến cơ thể suy yếu của ông chịu không nổi. Nghe tin Madara còn sống, xúc động quá mức khiến Hashirama khạc ra một ngụm máu tươi, bắn cả lên lá cây ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, người trong phủ Senju nháo nhào, các y ninja trong làng đều được gọi đến, một cảnh hỗn loạn.Không ai ngờ rằng bệnh của Hokage đệ nhất lại phát tác đột ngột đến vậy, thậm chí tưởng ngài sắp qua đời. Tin tức lan nhanh như lửa cháy, chỉ trong chốc lát, cả Konoha đều biết Hashirama đang nguy kịch.Những ninja ẩn nấp trong bóng tối nhân lúc cảnh vệ tập trung liền rời đi, tin tức này còn truyền nhanh hơn cả vĩ thú ngọc.“Đại ca!” Tobirama sốt ruột hơn bất cứ ai, hối hận vì lời nói chính mình.“Khụ khụ… Tobi…” Hashirama nhìn đám đông vây quanh giường, gắng vận chakra: “Ta… không sao… Tobi, bảo bọn họ ra ngoài hết đi.”Thấy Đệ nhất vẫn có thể nói chuyện, dù yếu ớt, đám ninja y nhẫn cũng cúi đầu theo lệnh Tobirama lui ra, đứng chờ ngoài sân.Hashirama tập trung chakra trị thương cho chính mình.Thật lòng mà nói, anh vốn đã muốn buông xuôi, nhưng nếu Madara còn sống, chẳng phải nên đi gặp một lần sao?Làn chakra tràn đầy sức sống lan tỏa quanh cơ thể, hơi thở yếu ớt dần ổn định, sắc mặt Hashirama cũng hồng hào hơn đôi chút.Tobirama nhìn cảnh ấy, mặt càng sầm lại.“Ra là Mito nói đúng… tất cả lại vì tên Uchiha ấy.”“Đại ca.”Hashirama thấy mình khá hơn, nhìn vẻ mặt đen kịt của Tobirama liền cười khẽ: “Thôi nào…”“Ta hiểu rồi.”“Ngươi định đi tìm hắn?”“Phải.”“Vậy thì đi đi. Nếu không tìm được, đừng trở về. Dù sao hiện giờ, ta là Hokage.”“Tobirama…” Hashirama nhìn em trai, xúc động.“Yên tâm. Đại ca tin ngươi. Ta đi đây.”Anh vừa định trèo ra cửa sổ, phía sau Tobirama gọi lại: “Đồ của huynh.”
Trên tay hắn là một cuộn trục phong ấn: “Mặc thêm áo rồi hãy đi.”“Tobi… đệ”“Đi đi!”Không khí trong phòng vừa nặng nề giờ đã rộn lên kỳ lạ.Bên ngoài, mọi người nhìn nhau khó hiểu.Uzumaki Mito đang bưng chén canh vào, thấy vậy liền dừng lại, đổ luôn chén thuốc, đặt xuống rồi xoay người rời đi, dắt tay Tsunako, ra hiệu cho người khác khỏi cần đến nữa.Tin “Senju Hashirama đột nhiên bình phục” lan nhanh hơn cả tin bệnh nặng.Quả nhiên, người vĩ đại, chỉ khi tưởng như sắp chết, mới khiến thiên hạ khắc ghi thêm lần nữa.Tại một ngôi chợ thuộc Tuyết Quốc, Uchiha Madara đang cùng một đoàn thương nhân đi qua.
Thấy hắn có thân thủ không tệ, họ mời hắn tạm thời làm vệ sĩ cho đoàn. Đoàn buôn nhỏ, không đủ sức thuê ninja chính thức, nên đành mươn tay những người bình thường.Khi tin Senju Hashirama lâm nguy truyền đến, Madara lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.Hắn sớm đoán được ngày đó sẽ tới, Hashirama đã quá yếu từ lâu, chỉ là đời này mới nghe lại.Họ đã không gặp nhau hơn mười năm. Ai cũng tưởng Madara đã quên, hoặc ít nhất có thể thản nhiên đón nhận tin ấy. Nhưng thật ra… không.Ký ức cũ ùa về, rõ ràng như mới hôm qua. Phải, Hashirama là người duy nhất hắn từng thừa nhận, vừa là đối thủ, vừa là tri kỷ.“Senju Hashirama chết rồi? Không ngờ thật đấy.”“Cũng đến lúc thôi, ai có thể sống mãi được chứ?”“Ta đoán hắn đã trọng thương từ trận Thung lũng Tận cùng rồi.”“Không còn ‘Thần’, liệu làng họ còn vững được không?”“Sao lại không? Lôi Ảnh của chúng ta cũng đủ bảo vệ mình mà.”Đám thương nhân vừa nói vừa cười, chẳng nhận ra gương mặt trầm lặng của người đi cùng.“Hashirama…” Madara khẽ gọi, ánh mắt phải ánh lên nỗi u tối.Khi họ còn đang tán gẫu, hắn bỗng nhảy xuống xe, chỉ ném lại một câu:“Ta đi đây.”Rồi biến mất khỏi tầm mắt.“Hắn, hắn biến mất rồi?”“Cái gì? Mất tiêu à?”“Hắn là ninja!”Cả đoàn người chỉ biết nhìn nhau, sững sờ.
Không ai nhận ra rằng, kẻ vừa rời đi, chính là Uchiha Madara, người mà cả thế giới tưởng đã chết từ lâu.Senju Hashirama rời khỏi tộc Senju trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Chỉ có Senju Tobirama vui vẻ tiễn đại ca mình đi.“Madara, ta đến rồi.”Bóng dáng Senju Hashirama lướt qua khu rừng, có thể thấy rõ rằng anh thật sự rất vội, thậm chí còn không kìm được lòng mình.“Cho nên…” Những người còn lại trong đại trạch nhà Senju vẫn còn ngây người, chưa từng thấy ai vừa sắp chết mà giờ lại khỏe mạnh như thế.“Còn không mau làm việc đi, chẳng lẽ cần ta giúp các ngươi chắc?”Bộ dạng nghiêm khắc của Senju Tobirama khiến mọi người sợ đến mức vội vã tản đi lo công việc. Hokage Đệ Nhất sống lại, giờ đến cả Hokage Đệ Nhị cũng như sống lại theo.“…”Việc đầu tiên Senju Hashirama làm khi rời khỏi là xác nhận mộ phần của Uchiha Madara, sau đó lại lập tức lên đường đi tìm tung tích của hắn. Nhưng không có bất cứ manh mối nào, một người đã biến mất hơn mười năm, đâu dễ gì mà tìm được.Tìm Madara giữa biển người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.“Phải làm sao mới tìm được Madara đây?” Senju Hashirama than thở, ngồi xổm xuống đất tự hỏi. Đã là ngày thứ ba rồi.“Giá mà có ai nói cho ta biết thì tốt quá…”“Ngài kia, có chuyện gì sao?” Một giọng lạ vang lên.Senju Hashirama ngẩng đầu, thấy một người đàn ông bình thường, có lẽ vì lao động vất vả nên gương mặt lộ vẻ thô ráp, hằn lên vài nếp nhăn. Hashirama mỉm cười đáp: “Ngươi có việc gì sao?”Người đàn ông hơi ngại ngùng: “Ta thấy ngài ngồi xổm ở đây, nên hỏi xem có chuyện gì cần giúp không.”“À, ta đang tìm một người.”“Bằng hữu của ngài à?”“Đúng vậy, ha ha ha…”Có lẽ người đàn ông này khá tốt bụng nên trò chuyện thêm vài câu. Anh ta rất nhiệt tình.“Ta từng gặp một người như thế, hắn cũng hỏi ta đường đi, hình như là về phía Thổ Quốc.”“A”“Cảm ơn ngươi, thật cảm ơn!” Tạm biệt người kia, Senju Hashirama vẫn nhìn theo một lát rồi lao ngay về hướng Thổ Quốc.Tuy hắn không chắc Uchiha Madara thật sự ở đó, nhưng còn hơn là chẳng có chút tin tức nào. Cùng lắm thì đi khắp thế giới tìm, chỉ cần Madara chưa bay sang hành tinh khác thì nhất định có thể gặp được. Nghĩ vậy, hắn lại tăng tốc.Người đàn ông kia đột nhiên rùng mình, nhìn quanh. Hắn nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ…Rời khỏi Tuyết Quốc, Uchiha Madara quả thực đã đi qua Thổ Quốc. Dù được sống lại, hắn cũng chẳng muốn sống nốt quãng đời còn lại trong nỗi nhớ Hashirama, nên chọn tiếp tục con đường dang dở.Là ninja, tốc độ của họ vốn nhanh như gió. Chưa đầy một ngày, Senju Hashirama đã đến Thảo Quốc, vừa ăn qua loa vừa tiếp tục lên đường. Còn Uchiha Madara, hắn cũng chẳng dừng lại quá lâu, con đường đã đi bao năm nay vốn đã quen thuộc, có khi hắn còn muốn rẽ sang nơi khác để xem thử.Ba ngày sau, Senju Hashirama đến một vùng núi ở Thổ Quốc, nơi hắn cảm nhận được một nguồn chakra quen thuộc đang tiến lại gần. Niềm vui sướng cuộn trào khiến bao mệt mỏi tan biến. Hắn đã tìm thấy hy vọng, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để Madara rời đi nữa.“Madara!”Không ai ngờ rằng người mà vài ngày trước còn lan truyền tin bệnh nặng sắp chết, giờ lại đang khỏe mạnh, hối hả chạy tới.“Hashirama?”Hai người dừng lại bên một dòng suối nhỏ, Uchiha Madara ngạc nhiên, còn Senju Hashirama thì mừng rỡ.“Madara, ngươi thật sự còn sống… Thật tốt quá.”Hashirama xúc động đến suýt bật khóc, hận không thể nhào đến ôm lấy hắn, nhưng rồi lại cố giữ phong thái của một Hokage, không muốn mất mặt trước Madara.“Ngươi… chưa chết?”“Hả?” Thì ra Madara tưởng rằng hắn đã chết rồi sao? Niềm vui của Senju Hashirama như bị dội một gáo nước lạnh, khuôn mặt lập tức trầm xuống, thất thần đến mức gần như hóa đá.Không phải là ta tưởng ngươi chết, mà là ngươi lại mong ta chết sao…“Madara, thì ra ngươi muốn ta chết…”“…” Uchiha Madara không đáp: “Cái tật suy diễn vớ vẩn của ngươi vẫn chưa bỏ được à?”Senju Hashirama cười khờ khạo: “Trời sinh đã thế.”“…”“Madara, hãy về cùng ta đi. Nếu ngươi vẫn còn sống, chúng ta có thể cùng nhau lãnh đạo Konoha thêm lần nữa.”“Đó là làng của ngươi, Hashirama.” Hắn chẳng muốn nghe đến cái tên đó. Cả hai từng đánh nhau vì chính nơi ấy.“Madara, ta…”Senju Hashirama nhớ lại khoảnh khắc chính tay mình đâm vào ngực Madara, toàn thân lạnh toát. Khi ấy hắn thực sự đã nói: “Đây là làng của ta.”Còn lúc này, Uchiha Madara không còn cho rằng đó chỉ là một trò đùa. Konoha, đó là một vết sẹo trong lòng hắn. Dòng suối nhỏ trước mặt khẽ gợi lại ký ức xưa.“Hashirama, ngươi còn nhớ giấc mơ của chúng ta không?”“Đương nhiên là nhớ. Madara, khi ấy ngươi là ánh sáng soi đường cho ta, ta mãi không quên.”“Ánh sáng sao? Thôi được… ít nhất ngươi còn sống, vậy ta cũng nên nói lại chuyện năm xưa…”“Madara là muốn nói ta đã đảo lộn đúng sai à?”Đúng vậy.“Có lẽ giấc mơ của chúng ta khi ấy không hoàn mỹ, nhưng ta tin rằng chỉ cần cố gắng, chúng ta vẫn có thể vun đắp lại nó…”Những lời này nghe sao quen thuộc, trước khi chết, Senju Hashirama cũng từng nói như thế.“Nhưng ta không muốn nữa.”“Madara…”Nhìn người đối diện, vừa quen thuộc, vừa xa lạ, Senju Hashirama trầm mặc. Dù sao thì giờ hắn đã tìm thấy Madara. Hắn ngồi xuống bên bờ suối, chìm vào suy nghĩ.Thấy Hashirama ngồi xuống, Uchiha Madara cũng ngồi đối diện. Dòng suối giữa họ như một ranh giới, nhưng có lẽ, họ cần thời gian để suy nghĩ cho rõ.Mười mấy năm xa cách, tình cảm của họ chẳng vì thời gian mà phai nhạt. Hai người ngồi đối diện qua dòng suối, Hashirama ngoài chút suy yếu thì vẫn như xưa, còn Madara thì khác hẳn, không còn khí sát phạt, mái tóc dài che khuất trụ nhãn trái, không còn là Uchiha của năm ấy.Mặt trời dần lặn phía chân núi, ánh sáng đỏ phủ xuống dòng nước. Cả hai vẫn ngồi nhìn nhau, thậm chí Uchiha Madara còn ngủ quên lúc nào không hay. Những ngày qua vốn là để đi đưa tang, giờ xem ra cũng chẳng cần nữa.Thấy Senju Hashirama vẫn cúi đầu, Uchiha Madara bất đắc dĩ bước lại gần.“Hashirama?”“Hả, Madara?”“Ngươi… vẫn còn đang ngủ à?”“Không phải, ta đang suy nghĩ thật mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz