
Ánh trăng trên cao rọi xuống hành lang quán trọ những tia sáng huyền ảo. Một đêm vọng nguyệt sáng ngời. Trong phòng, Hinata say ngủ từ lâu. Đế Vương dường như cũng không còn đứng đó nữa. Có lẽ anh đã quay về phòng của mình – Một căn phòng nào đấy trong dãy trọ này. Căn phòng ngẫu nhiên mà anh sai tiểu nhị quét dọn.Cửa sổ đóng chặt. Trước khi đi, Naruto đã đóng kín cửa cho cô. Thật ra khi hai người ngủ cùng nhau, anh có thói quen để cửa sổ mở. Chẳng qua muốn đón chút gió đêm cho phòng mát hơn mà thôi. Nhưng nếu là cô ngủ một mình thì anh sẽ không cho phép điều đó. Naruto sợ cô cảm lạnh. Vì anh không ôm cô vào lòng chắn gió như mọi khi.- Ưm...Đôi mày thanh tú của Hinata nhíu lại. Trên giường, trong tấm chăn dày, cả người cô đang toát mồ hôi không ngừng. Mái tóc tím dài bết dính vào chiếc cổ trắng nõn. Hinata quằn quại trong cơn mơ. Dù không biết cô đang mơ thấy gì, nhưng vẻ mặt không được tốt. Chắc chắn là ác mộng rồi.- Ưm...Trán Long Thần nhăn nhúm. Khuôn mặt cô càng lúc càng trắng bệch. Đôi vai run run, tay siết chặt lấy tấm chăn trên người.- A!Đôi mắt oải hương mở ra. Hinata bật dậy. Mái tóc cô rũ rượi xõa xuống. Làn môi vẫn còn chưa thôi run rẩy.Thế nhưng... Mâu quang tím sẫm kia lại đờ đẫn vô cùng. Không giống với vẻ tinh anh, sắc sảo thường ngày, mắt Hinata bấy giờ mơ hồ và mông lung quá. Như thể một người mộng du.Hinata bất ngờ đứng lên. Cô chập chững tiến ra giữa phòng. Ánh nến sớm đã bị dập tắt nay bỗng nhiên vụt sáng. Trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng vọt, leo lét, Hinata ngơ ngẩn đứng đó. Khung cảnh thật ma quái.Vụt...Thân thể cô phát sáng. Ánh sáng màu bạc chói chang. Hinata từ từ nhắm mắt lại. Cô vô thức khuỵu xuống. Trông giống như cô vẫn còn say ngủ, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình.Ngay khoảnh khắc chuẩn bị chạm đất thì cả người cô bỗng được nâng lên bằng một thứ sức mạnh vô hình. Hinata lơ lửng giữa phòng. Trong không gian của ánh nến và luồng hào quang màu bạc.Ánh sáng bao lấy người cô càng lúc càng sáng rỡ hơn. Đến nỗi nuốt trọn hoàn toàn thân thể mảnh khảnh. Và rồi, từ từ, từ từ, luồng sáng ấy ngày một biến hóa. Nó trở nên to hơn, cao hơn.Trong luồng sáng ấy, cơ thể Hinata ngày một biến đổi. Mái tóc tím sẫm, tung bay cuồng loạn được thay bằng những lọn tóc bạc sáng ngời. Nhan sắc khuynh diễm lạnh lùng trở thành khuôn mặt tuấn mĩ vô song. Chiếc váy tím rực rỡ hóa thành áo choàng bạc. Ngay cả cơ thể mảnh mai, mềm mại cũng biến thành thân hình cao to, vạm vỡ của đàn ông.Hinata hoàn toàn biến mất.Thay vào đó là một thiếu niên đôi mươi với mái tóc bạc vờn bay và áo choàng bạc thêu chỉ tím lấp lóa, oai hùng.Hai mắt người đó dần hé mở. Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp với đồng tử màu tím bạc. Sâu trong ánh mắt vẫn như cũ, chứa đựng mị lực hút hồn. Dung mạo của y đẹp như một tuyệt tác hoàn mĩ. Khiến tim người ta bồi hồi xao xuyến ngày từ giây phút đầu tiên.Ánh sáng bạc đã tắt. Căn phòng trở lại vẻ tối tăm như cũ. Vị thiếu niên kia cũng đáp xuống. Tà áo bạc dài, thiêu đầy những hoa văn cổ xưa chạm lên nền nhà lạnh lẽo. Y tĩnh lặng đứng trong bóng đêm. Dáng vẻ xuất thần, mê hoặc.- Hm... - Giọng y trầm ổn vang lên. Chỉ một âm thanh trầm ngâm mà khiến lòng người xao động. Y khẽ quay đầu nhìn ra ngoài. Ánh trăng theo lớp giấy cửa rọi vào phòng, hằn lên sàn những đường ngang dọc.- Cha mẹ đã hành động rồi sao? – Bạc môi tuyệt mĩ nhếch cười. Đôi mắt tím bạc sáng lên.Xem ra, y không trốn được nữa rồi.
oOo
Chỉ một chốc sau, vị thiếu niên áo bạc ấy đã bật cửa sổ, lao vút ra ngoài. Trong đêm trăng lạnh lẽo, bóng dáng xuất thần của y lướt qua những mái nhà, lướt qua những căn phòng của dãy trọ, thoát khỏi tửu quán.Chẳng biết y định đi đâu. Chỉ biết rằng hướng y đang nhắm đến là hướng Tây.Sau khi y đi được một lúc, tại căn phòng gần đó, cách phòng Hinata ba căn, Đế vương chậm rãi mở cửa sổ ra.Đôi mắt xanh âm trầm nhìn theo bóng thiếu niên tóc bạc khuất dần. Hai tay anh khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng bình thản.Dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh.- Hôm nay chúng ta lại theo dõi người đó chứ? – Cửu Vĩ lên tiếng. Kể từ lúc gã và Đế vương biết đến sự hiện diện của người đó, cả hai đã âm thầm quan sát y.Naruto gật đầu. Anh nắm lấy kiếm, khẽ nhún người. Lập tức Đế vương đã đáp lên mái nhà của quán trọ. Naruto im lặng quan sát hướng di chuyển của người tóc bạc. Anh biết người đó có sức mạnh rất đáng sợ. Vậy nên không thể tiếp cận quá được. Chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định, theo dõi từ xa.Đúng như dự đoán của anh, người đó không hề phát giác. Y vẫn tập trung lao về phía trước, chẳng mảy may chú ý đến anh và Cửu Vĩ đằng sau.Hai người cứ âm thầm đuổi theo y như vậy. Cả ba từng chút, từng chút ra khỏi hoàng thành. Vì tốc độ của người áo bạc càng lúc càng được đẩy nhanh. Đến nỗi chẳng thua kém sấm sét là bao. Vậy nên để theo kịp, Đế vương cũng phải sử dụng sức mạnh Cửu Vĩ.Cả hai đều vận dụng tốc độ cao nhất, nên việc chạm đến đích chẳng còn mất nhiều thời gian. Chỉ chớp mắt thôi họ đã dừng lại. Người tóc bạc đáp xuống bên một triền núi, còn Đế vương thì đáp xuống trên một nhành cây cách người ấy một khoảng xa.- Vẫn tiếp tục theo dõi chuyện này à? – Cửu Vĩ nhìn dáng vẻ tư lự của người tóc bạc, cất tiếng.Naruto cũng nhìn y. Mái tóc bạc đang chấp chới trong gió đêm. Kể từ lúc anh bắt đầu theo dõi người đàn ông đó, anh đã thấy y đến nơi này hơn chục lần.Dường như cứ mỗi lần y hành động là đều đến nơi này.Xào huyệt của Yêu Tôn.