
Rốt cuộc thì đến khi trời tờ mờ sáng, Naruto đã bế Hinata – Lúc này đang ngủ say sưa lên giường. Vì mãi chìm trong nỗi xót thương, anh cứ vậy ôm cô, quên mất cả thời gian. Đến khi giật mình sực tỉnh, thiếu nữ trong lòng đã ngủ mất rồi.Cuộc chiến với Sasuke, quãng đường dài... Khiến Naruto có hơi mệt mỏi. Thế nên sau khi đặt Hinata ngay ngắn trên giường, anh cũng khẽ khàng nằm xuống bên cạnh nghỉ ngơi. Naruto cố nhẹ nhàng hết sức để có thể ôm cô mà không khiến Hinata tỉnh giấc. Anh sẽ chẳng cam lòng nếu cô không nằm trong vòng tay anh.Họ ngủ đến khi mặt trời lên cao. Đó là lần đầu tiên cả hai dậy muộn đến thế. Bù lại một giấc ngủ dài khiến tâm hồn thư thái hẳn, Naruto vươn vai. Những chùm nho bên cửa sổ hấp háy tia nắng.- Chàng dậy rồi à? – Hinata đã rời khỏi giường sớm hơn anh một chút. Cô chuẩn bị chậu nước và đang vắt khăn mặt đưa cho anh. Cô nâng chiếc khăn bằng hai tay.Đôi mắt xanh rơi lên đôi tay đang chìa khăn ấy.Trông giống như... Nương tử đang hầu hạ phu quân vậy...Điều này khiến tim anh đập mạnh.- Sao thế? – Hinata chớp mắt nhìn anh – Chàng mau cầm lấy đi, ta còn phải chuẩn bị điểm tâm và trà nữa. – Cô nói.Lúc này, Naruto mới vội vàng đón lấy.Trong lúc Naruto thay áo và chuẩn bị cá nhân, Hinata xuống bếp bê điểm tâm lên. Ngoài vườn có một bộ bàn ghế bằng bạch ngọc – Cách đây vài tuần cô đã sai Kyuta mang đến.- Trà thơm thật. – Naruto vừa hít hà mùi hương thơm lừng vừa nói. Anh chưa ra đến nơi nhưng mùi trà đã quấn quýt trên đầu mũi.Hinata khẽ nghiên đầu nhìn anh, đôi mắt oải hương chất chứa ý cười dịu dàng. Cô đẩy tách trà vừa rót về phía anh.Trà và điểm tâm do cô tự tay làm thật là một sự kết hợp hoàn hảo. Nhiều năm qua Naruto chưa từng cảm thấy ngon miệng như vậy. Dùng xong bữa sáng rồi, hai người bắt đầu bàn bạc về chuyến du ngoạn sắp tới. Tuy nhiên, trước đó, Hinata có khá nhiều điều muốn hỏi rõ.- Tại sao chàng lại đến đây? – Cô vẫn chưa có dịp nhắc đến chuyện này từ hôm qua. Chẳng phải trước khi rời đi, cả hai đã thỏa thuận sẽ giữ đúng chức trách của mình sao? Sự xuất hiện của anh khiến cô rất bất ngờ.Naruto nhìn cô thật lâu. Anh bỗng nhiên nhếch mép.- Chuyện này phải hỏi nàng mới đúng.Hinata ngớ ra – Sao lại hỏi ta chứ?Đôi mắt xanh chậm rãi chạm lên mâu quang tím sẫm, giọng anh đầy nghi ngờ- Rõ ràng nàng đã biết cái thai trong bụng Saya là giả. Tại sao không nói với ta? - ...Hinata lặng im.Lúc này, Cửu Vĩ trong người Naruto mới chậm rãi thều thào- Ta đã nói cho hắn biết rồi...Đôi mắt oải hương nhắm lại.Tại sao ư? Tại sao cô không nói cho anh biết ư? Hinata cười không thành tiếng. - Cho dù cái thai trong bụng Saya không tồn tại đi nữa, ta và chàng cũng không thể bên nhau. – Cô buồn rầu. – Ta không bao giờ được phép rời khỏi Hồ Thiên.Rõ ràng là... Cô đã nhận ra. Naruto đồng ý rời xa cô bởi vì anh nghĩ mình không còn cho cô hạnh phúc được nữa... Vậy nên nếu anh biết rằng Saya không mang thai, mọi chuyện chỉ là màn kịch của Cửu Vĩ... Thì anh sẽ không bao giờ để cô ra đi.Nhưng cô lại không còn lựa chọn khác...Lúc đó Hinata đã nghĩ, giao anh cho Saya... Thật đau đớn nhưng rất đáng. Bởi cô chỉ mang lại cho anh đau khổ... Cô chẳng thể làm gì cho anh cả.Chẳng thể cùng anh đi đến bạc đầu... Hoàn thành mong ước của anh...- Đồ ngốc! – Naruto xoa đầu cô, khẽ mắng. Hinata ngẩn lên, anh đang nhíu mày. Khuôn mặt vừa giận vừa thương đó khiến hai má cô đỏ bừng. Bàn tay to lớn đang đặt trên đầu cô... Rất ấm.Naruto thở dài – Vậy nên ta đã tính rồi.Trước khuôn mặt ngớ ngẩn của Hinata, anh bật cười- Ta sẽ đến đây ở với nàng!Nếu nàng không thể ra khỏi Đông Lâm thì ta sẽ rời khỏi Hoàng Cung. Chỉ cần được sống bên nhau mà thôi.Cô sửng sốt – Sao có thể như thế?Chàng là bậc Đế Vương. Hoàng vị và Cửu Vĩ đều đã nằm trong tay chàng. Tiền đồ của chàng sáng lạn như thế, sao có thể vì cô mà hủy hoại hết được. Naruto đặt tay lên môi cô – Đừng nói nữa. – Anh mỉm cười – Với ta, nàng là duy nhất.- Hơn nữa... - Anh trầm giọng nói tiếp – Hoàng huynh Neji thích hợp với hoàng vị hơn ta. Cửu Vĩ chỉ là công cụ để bảo vệ đất nước, không phải năng lực của đế vương cần có. Khi Tịnh Quốc bị xâm hại, ta vẫn đứng ra chống lại kẻ thù.- Naruto... - Hinata không biết nói gì với anh nữa.Đế Vương chỉ chậm rãi nắm lấy tay cô, siết chặt. Sau cùng Hinata chỉ đành chuyển câu chuyện sang hướng khác. - Thế còn chuyến du ngoạn?- Chúng ta sẽ đi khắp Tịnh Quốc. Có rất nhiều nơi ta muốn đưa nàng đến. – Anh nói.- Được. – Cô gật đầu. - Chúng ta sẽ lên đường vào ngày mai, hay ngày kia?- Hừm... Ngày kia vậy. – Anh vừa nói vừa bước đến bế cô lên. Hinata ngạc nhiên, đến khi định thần lại, cô đã nằm gọn trong vòng tay của đế vương mất rồi. Đôi môi bỡn cợt kia chậm rãi vờn qua tai cô, anh thì thầm- Ta muốn cùng nàng ở đây thêm một chút.