ZingTruyen.Xyz

Nắng Bên Đồi

Chương 5: Một Mình và Hành Trình Phía Trước

sanjujan

Những ngày sau đó, Nhã sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà mình. Cô vẫn đi học, vẫn làm việc nhà, nhưng ánh mắt cô giờ đây mang một vẻ u buồn khó giấu. Cô tránh gặp Bảo, không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh. Mỗi lần nhìn thấy con đường dẫn đến cánh đồng cỏ lau, tim cô lại nhói đau, như bị ai đó bóp chặt. Cô tự nhủ phải tập trung vào bản thân và đứa bé, nhưng nỗi đau từ sự từ chối của Bảo vẫn không thể xóa nhòa.

Triệu Thanh Chi, người bạn thân duy nhất biết bí mật của Nhã, trở thành điểm tựa tinh thần lớn nhất của cô. Chi thường xuyên qua nhà, mang theo những món ăn mà Nhã thích, hoặc kéo cô đi dạo để khuấy động tâm trạng. "Nhã, bà không thể cứ mãi giam mình thế này được," Chi nói, ánh mắt đầy lo lắng. "Tui biết bà đau, nhưng bà còn phải nghĩ cho con bé trong bụng. Tui sẽ ở đây, giúp bà vượt qua."

Nhã mỉm cười yếu ớt, cảm động trước sự chân thành của bạn. "Cảm ơn bà, Chi. Nếu không có bà, tui nh không biết phải làm sao." Nhưng dù có Chi bên cạnh, Nhã vẫn cảm thấy cô đơn. Cô thường xuyên đặt tay lên bụng, cảm nhận sự sống nhỏ bé đang lớn lên từng ngày. Đứa bé là nguồn động lực duy nhất giúp cô tiếp tục, nhưng cũng là lời nhắc nhở về những khó khăn phía trước.

Trong khi đó, Nhã Bảo vật lộn với chính mình. Anh không liên lạc với Nhã sau ngày hôm ấy, nhưng hình ảnh cô khóc chạy khỏi cánh đồng cỏ lau cứ ám ảnh anh. Anh tự nhủ rằng mình đã làm điều đúng anh còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, chưa sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm làm cha. Nhưng mỗi đêm, khi ngồi một mình trong phòng, anh lại thấy lòng mình trống rỗng. Anh nhớ nụ cười của Nhã, nhớ những khoảnh khắc họ bên nhau, và cả nỗi đau trong mắt cô khi anh quay lưng.

Một buổi chiều, Bảo đến nhà Chi, hy vọng có thể hỏi về Nhã. Chi mở cửa, ánh mắt lạnh lùng. "Anh đến đây làm gì?" Cô hỏi, giọng sắc bén. Bảo cúi đầu, giọng nhỏ: "Anh muốn biết Nhã thế nào... Anh... anh lo cho cô ấy." Chi cười khẩy, ánh mắt đầy thất vọng. "Lo? Nếu lo thật, anh đã không để cô ấy một mình. Nhã đang cố gắng mạnh mẽ, vì đứa bé, còn anh thì sao? Anh nghĩ chỉ xin lỗi là đủ à?"

Lời nói của Chi như tát vào mặt Bảo. Anh đứng im, không biết đáp lại thế nào. Chi thở dài, giọng nhẹ nhàng hơn: "Nhã không muốn gặp anh, và tui tôn trọng điều đó. Nếu anh thật sự yêu cô ấy, anh phải chứng minh bằng hành động, không phải mấy lời nói suông." Chi đóng cửa, để lại Bảo đứng đó, lòng đầy day dứt.

Nhã, không biết về cuộc gặp của Bảo và Chi, tiếp tục hành trình của mình. Cô bắt đầu tìm hiểu về việc chăm sóc sức khỏe khi mang thai, lén đọc sách ở thư viện hoặc hỏi ý kiến bác sĩ ở huyện khi có dịp đi chợ. Cô biết mình cần ăn uống đầy đủ, cần nghỉ ngơi, nhưng điều khó nhất là giữ tinh thần lạc quan. Mỗi lần thấy mẹ lo lắng về vẻ ngoài mệt mỏi của mình, cô lại viện cớ học hành căng thẳng để mẹ không nghi ngờ.

Dưới ánh trăng bạc lấp lánh, Nhã ngồi bên bờ sông, ôm lấy mình, nước mắt lặng lẽ rơi. Hơi lạnh của đêm thấm qua lớp áo mỏng, nhưng không lạnh bằng nỗi đau trong tim cô. Ánh trăng, từng là chứng nhân cho tình yêu mãnh liệt giữa cô và Bảo, giờ đây chỉ gợi lên ký ức đau lòng về sự từ chối của anh. "Con ơi... mẹ xin lỗi vì để con lớn lên mà không có cha," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào, bàn tay khẽ đặt lên bụng, nơi sự sống nhỏ bé đang lớn lên từng ngày. "Nhưng mẹ hứa sẽ làm tất cả để con có một cuộc sống tốt đẹp." Cô lau nước mắt, đứng dậy, ánh mắt kiên định hơn. Cô biết mình không thể để nỗi đau định nghĩa cuộc đời mình. Quyết tâm tìm một công việc bán thời gian để chuẩn bị tài chính và tiếp tục học để không bỏ lỡ tương lai, Nhã bước đi, bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy nghị lực dưới ánh trăng.

Những tuần tiếp theo, Nhã bắt đầu hành trình tự lập. Cô tìm được một công việc tại tiệm may nhỏ của cô Sáu, một người phụ nữ trung niên hiền hậu trong làng. Với đôi tay khéo léo từng học thêu thùa từ mẹ, Nhã nhanh chóng làm quen với việc may vá. Cô Sáu quý cô vì sự chăm chỉ và ít nói, thường xuyên động viên: "Con nhóc này, làm tốt lắm. Có gì khó khăn thì nói với cô, đừng ngại." Nhã mỉm cười, gật đầu, nhưng ánh mắt cô luôn mang một nét u buồn khó giấu. Công việc mỗi chiều sau giờ học giúp cô kiếm được một khoản tiền nhỏ, đủ để mua vitamin và thực phẩm bổ sung cho thai kỳ. Cô cẩn thận chi tiêu, tiết kiệm từng đồng, với hy vọng tích lũy một khoản dự phòng cho đứa bé.

Mỗi đêm, khi trở về căn phòng nhỏ, Nhã ngồi bên bàn học, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô mở sách, cố gắng tập trung vào bài vở, nhưng tâm trí cô thường lạc về những ký ức với Bảo, nụ cười của anh, những lời hứa dưới ánh trăng, và cả ánh mắt lạnh lùng khi anh từ chối đứa bé. Cô ôm lấy bụng, thì thầm: "Mẹ sẽ không để con thiếu thốn, con yên tâm." Những lời nói ấy như một lời tự an ủi, giúp cô vượt qua những khoảnh khắc cô đơn.

Triệu Thanh Chi vẫn là điểm tựa tinh thần lớn nhất của Nhã. Chi thường xuyên ghé qua, mang theo trái cây hoặc bánh ngọt, cố gắng làm cô cười. Một ngày, Chi cầm theo một cuốn sách về chăm sóc trẻ sơ sinh, cười toe toét: "Tui mượn ở thư viện huyện, bà đọc đi để chuẩn bị. Sau này con bé ra đời, bà sẽ bận lắm đó!" Nhã bật cười, lần đầu tiên sau nhiều tuần, nụ cười của cô thật sự rạng rỡ. "Cảm ơn bà, Chi. Tui... tui thấy đỡ hơn khi có bà bên." Chi nắm tay cô, ánh mắt ấm áp: "Bà không được gục ngã đâu, nghe chưa? Tui luôn ở đây."

Khi thai kỳ bước sang tháng thứ tư, Nhã bắt đầu nhận thấy những thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Bụng cô hơi nhô lên, dù vẫn có thể giấu dưới những chiếc áo rộng. Cô cẩn thận hơn trong cách ăn mặc, tránh để mẹ, bà Lan, nhận ra điều bất thường. Nhưng cô biết mình không thể ở lại làng mãi. Những ánh mắt tò mò từ hàng xóm, những câu hỏi vô tình của mẹ về sức khỏe của cô, khiến cô cảm thấy áp lực ngày càng lớn. Cô quyết định phải rời đi, không chỉ để bảo vệ bí mật mà còn để chuẩn bị cho tương lai của đứa bé.

Một buổi tối, Nhã ngồi đối diện mẹ trong căn bếp nhỏ, ánh đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt lo lắng của bà Lan. Cô hít sâu, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: "Mẹ, con muốn lên huyện học. Năm học mới sắp bắt đầu, trường huyện có chương trình tốt hơn, con nghĩ... con nghĩ sẽ tốt cho tương lai của con." Bà Lan nhìn cô, ánh mắt thoáng nghi ngờ nhưng rồi dịu lại. "Nhã, con lớn rồi, mẹ tin con. Nhưng lên đó, con phải tự lo cho mình, mẹ không thể ở bên con mãi được." Nhã gật đầu, cố kìm nước mắt. "Dạ, con hứa sẽ chăm chỉ, mẹ đừng lo."

Bà Lan đồng ý, dù không hoàn toàn yên tâm. Bà giúp Nhã tìm một căn trọ nhỏ gần trường huyện, một căn phòng đơn sơ với giường gỗ, bàn học nhỏ và một cửa sổ nhìn ra con đường rợp bóng cây. Hàng tháng, bà gửi cho Nhã một khoản tiền sinh hoạt, không nhiều nhưng đủ để cô trang trải. Nhã cảm thấy nhẹ nhõm khi rời khỏi làng, thoát khỏi những ánh mắt dò xét, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự cô đơn sâu sắc hơn. Cô biết mình đang bước vào một hành trình mới, một mình, với đứa bé là nguồn động lực duy nhất.

Trong khi đó, Bảo đã lên thành phố, bắt đầu cuộc sống sinh viên tại một trường đại học danh tiếng. Anh hòa mình vào nhịp sống sôi động của đô thị, những buổi học, những cuộc gặp gỡ bạn bè mới, và những giấc mơ lớn về tương lai. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, anh vẫn không thể xóa Nhã khỏi tâm trí. Những lá thư anh viết cho cô, đầy những lời xin lỗi và nỗi nhớ, vẫn nằm im trong hộp gỗ dưới gầm giường. Anh tự nhủ rằng mình đã chọn đúng – rằng anh còn trẻ, chưa sẵn sàng cho trách nhiệm làm cha – nhưng mỗi đêm, khi ánh đèn thành phố lấp lánh ngoài cửa sổ, anh lại thấy lòng mình trống rỗng. Anh không tìm cách liên lạc với Nhã, không hỏi thăm về cô, như thể muốn chôn vùi quá khứ để tập trung vào giấc mơ của mình. Nhưng sâu thẳm, anh biết mình đang chạy trốn khỏi một phần quan trọng của trái tim.

Nhã, ở huyện, bắt đầu năm học mới với một tâm thế khác. Cô vẫn chăm chỉ học, dù những cơn mệt mỏi của thai kỳ khiến cô phải cố gắng gấp đôi. Cô làm thêm tại một tiệm may khác gần trường, nơi bà chủ, cô Hoa, cũng đối xử với cô như con. Công việc giúp cô có thêm thu nhập, nhưng quan trọng hơn, nó khiến cô bận rộn, không còn thời gian để chìm trong nỗi đau. Mỗi tối, cô ngồi bên cửa sổ căn trọ, nhìn ánh trăng và nghĩ về đứa bé. "Con à, mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt. Mẹ hứa," cô thì thầm, ánh mắt kiên định nhưng đượm buồn.

Chi vẫn thường xuyên ghé thăm, mang theo những món quà nhỏ và những câu chuyện vui để khuấy động tinh thần Nhã. "Bà lên huyện mà vẫn xinh thế này, coi chừng bọn con trai ở trường mê nhé!" Chi trêu, khiến Nhã bật cười. Nhưng khi Chi hỏi về Bảo, Nhã chỉ lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn. "Tui không muốn nghĩ về anh ấy nữa. Tui chỉ muốn tập trung cho con và tương lai." Chi không ép, chỉ nắm tay cô, như muốn truyền thêm sức mạnh.

Những tháng tiếp theo, Nhã hòa mình vào nhịp sống bận rộn ở huyện. Năm học mới bắt đầu với những bài giảng mới, những cơn mệt mỏi từ thai kỳ, và công việc bán thời gian tại tiệm may của cô Hoa. Cô chăm chỉ ghi chép, tham gia các buổi học nhóm, dù đôi lúc phải dừng lại để hít thở sâu khi cảm giác nặng nề trong cơ thể khiến cô kiệt sức. Cô Hoa, bà chủ tiệm may, thường xuyên mang đến cho cô những ly nước ép trái cây, giọng trìu mến: "Con bé, nghỉ ngơi chút đi, đừng làm quá sức." Nhã mỉm cười cảm ơn, nhưng ánh mắt cô luôn lộ ra sự kiên cường, như thể cô đang chiến đấu với cả thế giới để bảo vệ đứa bé trong bụng.

Khi kỳ thi cuối học kỳ một đến gần, Nhã cảm nhận rõ hơn áp lực từ cả việc học và thai kỳ. Bụng cô giờ đã tròn trịa, dù cô cố che giấu bằng những chiếc áo phom rộng. Cô dành những đêm dài ôn bài, ngón tay lướt trên từng trang sách, ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Cô tự nhủ phải hoàn thành tốt kỳ thi này, không chỉ vì tương lai của mình mà còn để chứng minh rằng cô có thể vượt qua mọi khó khăn, dù không có Bảo bên cạnh.

Kỳ thi diễn ra trong ba ngày liên tiếp, với những phòng thi im lặng chỉ nghe tiếng bút sột soạt. Nhã làm bài cẩn thận, từng câu trả lời được viết bằng tất cả sự tập trung. Khi bài thi cuối cùng kết thúc, cô bước ra khỏi phòng thi, ánh nắng mùa đông nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt cô. Cô đặt tay lên bụng, cảm nhận một cú đạp nhẹ từ đứa bé, và mỉm cười. "Con giỏi lắm, cùng mẹ vượt qua kỳ thi rồi nhé," cô thì thầm, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng xen lẫn lo âu, vì ngày dự sinh đang đến gần.

Nhã quyết định nghỉ học hai tháng để chuẩn bị cho việc sinh con. Cô biết mình cần thời gian để ổn định tâm lý, sắp xếp mọi thứ cho đứa bé, và đảm bảo sức khỏe của bản thân. Cô đến gặp cô giáo chủ nhiệm, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định: "Thưa cô, em xin phép nghỉ hai tháng để... giải quyết việc gia đình." Cô giáo nhìn cô, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng rồi gật đầu: "Nhã, em là học sinh giỏi, cô tin em sẽ quay lại. Có gì khó khăn, cứ nói với cô." Nhã gật đầu, lòng biết ơn nhưng vẫn giữ bí mật về đứa bé.

Cô bắt đầu chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Cô dùng số tiền tiết kiệm từ công việc may vá để mua một chiếc nôi nhỏ, vài bộ quần áo sơ sinh, và một số vật dụng cần thiết. Cô Hoa, dù không biết rõ hoàn cảnh của Nhã, vẫn tặng cô một chiếc chăn nhỏ xinh xắn, dặn dò: "Con giữ sức khỏe nhé, mùa đông lạnh lắm." Nhã ôm chiếc chăn, nước mắt lặng lẽ rơi, cảm động trước sự tử tế của những người xung quanh.

Một buổi chiều, khi Nhã đang gấp lại những bộ quần áo sơ sinh trong căn trọ, Triệu Thanh Chi bất ngờ xuất hiện. Chi cầm theo một túi trái cây và một cuốn sổ tay, cười rạng rỡ: "Tui lên thăm bà đây! Nhìn bà tròn tròn thế này, chắc con bé sắp ra rồi nhỉ?" Nhã bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt khi một cơn đau nhói bất ngờ quặn thắt ở bụng. Cô ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp. "Chi... tui... tui đau quá..." Cô thì thầm, giọng run rẩy.

Chi hoảng hốt, vội đỡ Nhã ngồi xuống. "Nhã, bình tĩnh, để tui xem!" Nhưng khi Nhã cảm thấy một dòng chất lỏng ấm chảy xuống chân, cả hai đều nhận ra điều gì đang xảy ra – cô đã vỡ ối. "Trời ơi, Nhã, phải vào viện ngay!" Chi hét lên, vội vàng đỡ Nhã đứng dậy, gọi xe ôm gần đó. Nhã nắm chặt tay Chi, cơn đau mỗi lúc một dữ dội, như những con sóng mạnh mẽ đánh vào cơ thể cô. Cô cắn răng, mồ hôi lấm tấm trên trán, cố gắng hít thở đều để giữ bình tĩnh.

Trên đường đến bệnh viện huyện, Nhã ngồi sau xe, ôm bụng, mỗi cơn co bóp tử cung khiến cô rên lên khe khẽ. Cô nắm tay Chi thật chặt, như thể đó là điểm tựa duy nhất của cô lúc này. "Chi... tui sợ... tui sợ lắm..." Cô thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. Chi siết tay cô, giọng run nhưng cố trấn an: "Không sao đâu, Nhã. Bà mạnh mẽ lắm, tui biết mà. Cố lên, con sắp ra rồi!"

Tại bệnh viện, Nhã được đưa vào phòng sinh ngay lập tức. Các cơn đau đẻ đến dồn dập, mỗi cơn như xé toạc cơ thể cô. Cô nằm trên giường bệnh, bàn tay siết chặt thành giường, hơi thở hổn hển. "Tui... tui không chịu nổi nữa..." Cô rên rỉ, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nữ hộ sinh đứng bên, giọng trấn an: "Cô gái, bình tĩnh, hít thở sâu, sắp xong rồi!" Nhã cắn môi, cố gắng làm theo, nhưng cảm giác như cả cơ thể đang bị xé ra. Cô nghĩ đến đứa bé, đến những ngày cô đã kiên cường vì con, và điều đó giúp cô tìm lại sức mạnh. Cô hét lên, dùng hết sức để rặn, nước mắt hòa lẫn mồ hôi chảy dài trên má.

Sau những phút giây căng thẳng, một tiếng khóc oe oe vang lên, phá tan sự im lặng của phòng sinh. Nhã thở hổn hển, cơ thể kiệt sức, nhưng khi nữ hộ sinh đặt đứa bé vào lòng cô, mọi đau đớn dường như tan biến. Đứa bé là một cậu con trai, làn da hồng hào, đôi mắt nhắm chặt, miệng nhỏ xíu khóc to như muốn khẳng định sự tồn tại của mình. Nhã ôm con, nước mắt rơi, nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc. "Con... con là Trần Gia An, con trai của mẹ," cô thì thầm, đặt tên cho con với ý nghĩa về một cuộc sống bình yên mà cô mong con sẽ có.

Chi đứng bên, mắt cũng đỏ hoe, nắm tay Nhã. "Nhã, bà làm được rồi! Nhìn thằng bé kìa, đẹp y như mẹ nó!" Nhã cười yếu ớt, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nhỏ bé của Gia An. Cô vuốt nhẹ má con, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bé bỏng, như thể đó là cả thế giới của cô. Dù không có Bảo bên cạnh, dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng giây phút này, Nhã biết rằng Gia An là hạnh phúc lớn nhất của cô.

Sau khi sinh, Nhã ở lại bệnh viện vài ngày để hồi phục. Cô yếu đi nhiều, nhưng ánh mắt cô sáng lên mỗi khi nhìn Thanh Nhàn. Cô học cách cho con bú, thay tã, và ôm con ngủ, dù những việc này đều mới mẻ và đầy thử thách. Chi ở lại giúp cô, mang đồ ăn từ nhà và kể những câu chuyện vui để cô khuây khỏa. "Bà là mẹ rồi, mạnh mẽ hơn tui tưởng nhiều," Chi nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Nhã nhìn con trai, lòng tràn đầy yêu thương nhưng cũng xen chút lo lắng. Cô biết mình phải quay lại trường sau hai tháng, phải tiếp tục làm việc để nuôi con, và phải đối mặt với những ánh mắt dò xét khi trở về làng. Nhưng cô tự nhủ rằng, với Thanh Nhàn bên cạnh, cô có thể làm được tất cả. Cô hôn lên trán con, thì thầm: "Mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt, Gia An ơi. Mẹ hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz