Chương 40: Những Điều Chưa Nói
Namtan vẫn ngồi yên bên Film, ánh mắt của cô ta như bị cuốn vào cái gì đó ngoài tầm với. Hơi thở Film nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng, đôi mắt cô cứ hướng về Namtan như đang muốn đọc thấu tâm hồn của người đối diện. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng thở khẽ của họ, nhưng trong đó lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc chưa nói.Film nhìn Namtan, ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của sự phòng thủ hay nghi ngờ nữa. "Cô luôn im lặng như thế này sao?" Film lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự tò mò.Namtan không đáp, chỉ khẽ liếc qua Film, rồi nhìn xuống mặt đất. "Cô không hiểu đâu." Giọng cô trầm, nhưng cũng đầy kiên quyết.Film hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. "Có thể tôi không hiểu, nhưng ít nhất tôi muốn biết." Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Namtan. "Tôi muốn hiểu cô."Namtan khẽ nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ nhưng có gì đó đầy ẩn ý. "Cảm giác muốn hiểu một người... đôi khi lại làm tổn thương chính mình."Film nhìn cô một lúc lâu, rồi cô cúi xuống, đôi tay siết lại như muốn xua tan cảm giác lo lắng. "Tôi không sợ đau." Giọng cô mạnh mẽ hơn, đầy quyết tâm.Namtan im lặng, đôi mắt cô sắc bén như nhìn thấu tất cả. "Đôi khi, sự thật lại là điều đáng sợ nhất."Bầu không khí dần dần nặng nề hơn, nhưng giữa hai người lại có một sự kết nối mà không lời nào có thể diễn tả. Film không biết rõ lý do tại sao, nhưng cô cảm thấy cần phải hiểu Namtan hơn bao giờ hết.---Ở một nơi khác, Seon vẫn đang cố gắng giải quyết những nghi ngờ trong lòng mình.Seon ngồi một mình, đôi mắt cô không rời khỏi màn hình nhỏ hiển thị các dữ liệu từ hệ thống. Những gì cô thấy làm lòng cô chùng xuống, có cảm giác như mình đang đứng trên một ngã rẽ, không biết nên đi đâu.Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. "Cô có đang tìm kiếm gì không?" Dao bước lại gần, ánh mắt của cô như hiểu được sự lo lắng của Seon.Seon quay lại, nhìn Dao một lúc rồi lắc đầu. "Tôi không chắc nữa. Nhưng có cảm giác chúng ta đang bị theo dõi." Cô đáp, giọng đầy mệt mỏi.Dao im lặng một lúc rồi nói: "Cảm giác của cô không sai đâu." Cô ngồi xuống cạnh Seon, đôi mắt nhìn xa xăm. "Chúng ta đều là những con cờ trong trò chơi này. Nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể tìm cách thoát ra."Seon khẽ cười, dù trong lòng cô vẫn không yên. "Nếu có thể, tôi cũng không muốn cứ mãi là con cờ này."Dao vỗ nhẹ vào vai Seon. "Tôi tin rằng cô sẽ tìm được cách. Chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây."---Về phía Namtan và Film, cuộc trò chuyện giữa họ vẫn chưa đi đến hồi kết, nhưng dường như mỗi câu nói lại là một bước tiến đến sự hiểu biết sâu sắc hơn giữa hai người."Chúng ta đều có những bí mật, đúng không?" Film bất ngờ hỏi.Namtan nhìn vào mắt cô, trong đó có một chút ngập ngừng. "Đúng, nhưng không phải lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ."Film gật đầu, nhưng trong mắt cô lại có một sự kiên quyết mà Namtan không thể không nhận ra. "Tôi không biết quá khứ của cô, nhưng tôi muốn hiểu. Và tôi nghĩ cô cũng có thể hiểu tôi."Namtan không trả lời ngay, nhưng ánh mắt của cô, trong giây phút đó, như đang tìm kiếm điều gì đó trong Film. Một cái gì đó mà cô chưa từng tìm thấy trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz