Namtanfilm Me Cung Sinh Tu
Khi mặt trời từ từ lặn xuống, khu rừng trở nên tĩnh lặng, bóng tối bao phủ mọi thứ. Ánh sáng dần nhạt đi, nhưng cảm giác trong lòng mỗi người lại như đang sôi sục. Những bước chân tiếp tục vang lên, âm thanh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quyết tâm.NamTan đi đầu, dường như không hề bận tâm đến điều gì xung quanh. Ánh mắt của cô hướng về phía trước, đôi chân vững vàng nhưng cũng có chút gì đó mệt mỏi, không phải vì cơ thể, mà là vì những suy nghĩ trong lòng. Đó là sự lạnh lùng quen thuộc mà cô luôn mang trong mình, nhưng khi nhìn vào mắt cô, có ai đó cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt, một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời.Film đi gần NamTan, nhưng không cố gắng rút ngắn khoảng cách. Cô vẫn lặng lẽ theo sau, đôi mắt của cô không thể rời khỏi bóng dáng mạnh mẽ ấy. Mỗi bước đi của NamTan như thể đang dẫn cô qua những giông bão trong lòng. Dù không nói, nhưng sự hiện diện của cô ấy đủ để khiến Film cảm thấy an tâm.Film không thể không lên tiếng, dường như cảm giác ấy đã quá đậm sâu trong lòng mình.Film: "Tôi không hiểu, NamTan. Tại sao cô lại luôn giữ khoảng cách với mọi người, ngay cả khi tất cả chúng ta đều ở trong cùng một tình huống như nhau?"NamTan không quay lại, chỉ là một khoảnh khắc tĩnh lặng, rồi cô trả lời, giọng nói nhẹ nhưng có vẻ gì đó xa vắng, như thể lời nói ấy không dành riêng cho Film, mà cho chính bản thân cô.NamTan: "Không phải lúc nào cũng cần phải gần gũi mới có thể hiểu nhau, Film. Cũng có lúc sự im lặng sẽ giúp ta hiểu nhau rõ hơn."Film khẽ mỉm cười, cảm giác một sự ấm áp lạ kỳ dâng lên trong lòng. Cô không cần phải nói thêm, chỉ cần đứng cạnh NamTan, cảm nhận được sự mạnh mẽ ấy, là đủ.---Ở phía sau, Lia và Seon đi cùng nhau. Không khí giữa họ vẫn còn hơi ngượng ngùng, dù họ đã quen thuộc với nhau qua những ngày dài đồng hành. Lia là người ít nói, nhưng mỗi lời nói của cô đều chứa đựng sự sắc sảo và tinh tế. Seon thì có phần đơn giản hơn, nhưng trong lòng lại đầy những lo lắng, và đặc biệt là luôn cảm thấy có chút bất an khi bên cạnh Lia.Trong lúc đi, Lia bất chợt liếc nhìn Nicha phía trước. Đôi mắt của Nicha không hề lay động, nhưng trong lòng Lia, có một sự tò mò khó tả. Mối quan hệ giữa họ không phải là sự gắn kết mạnh mẽ như giữa cô và Seon, nhưng trong ánh mắt Nicha có một sự khác biệt mà Lia không thể giải thích được. Cô hơi bối rối, một cảm giác gì đó xộc thẳng vào trái tim.Seon để ý thấy ánh mắt của Lia, cô khẽ cau mày, không nói gì nhưng cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác ấy không thể dễ dàng nhận ra, nhưng giữa hai người, sự yên lặng càng lúc càng dày đặc.Seon: "Sao nhìn cô ấy lâu vậy? Cô cũng không phải kiểu người hay tò mò như thế."Lia mỉm cười nhẹ, không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ liếc qua một lần nữa về phía Nicha, nhưng lần này, có một cái gì đó trong mắt cô, khiến Seon cảm thấy khó chịu. Mối quan hệ giữa Nicha và Lia không rõ ràng, nhưng có gì đó khiến Seon cảm thấy như không gian xung quanh đột ngột trở nên nặng nề hơn.Lia: "Tôi chỉ... đang nghĩ về cô ấy."Seon không biết phải nói gì, chỉ im lặng đi theo sau. Cô không hiểu rõ mối quan hệ giữa Nicha và Lia, nhưng có một điều chắc chắn, đó là mỗi lần Lia nhìn về phía Nicha, mọi thứ trong lòng Seon đều trở nên bối rối.---Nicha đi phía sau, bước chân không vội vã, ánh mắt luôn dõi theo những người khác trong nhóm. Cô là người khó tính, luôn thấy thiếu tin tưởng vào những điều xung quanh mình, nhưng lại có một sự kiên định rất mạnh mẽ. Mun, người luôn vui vẻ, luôn ở bên cạnh cô, giống như một làn gió nhẹ nhàng thổi bay đi những điều u ám trong lòng Nicha.Nicha liếc nhìn Mun, không nói gì nhưng sự quan tâm trong ánh mắt cô khiến Mun cảm thấy ấm lòng. Họ không phải là những người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt ấy đủ để hiểu nhau.Mun: "Cô đang lo lắng về gì vậy? Cứ yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn."Nicha không trả lời ngay, cô chỉ khẽ nhún vai, nhưng trong giọng nói có một sự nhẹ nhõm không thể phủ nhận.Nicha: "Không phải lúc nào cũng cần lo lắng, nhưng đôi khi... chỉ cần có người hiểu mình là đủ."Mun không nói gì thêm, cô chỉ mỉm cười, và bước đi cạnh Nicha, không cần phải nói thêm điều gì.---Dao đi một mình, nhưng không hề cảm thấy cô đơn. Sự im lặng đối với cô không phải là điều gì đó đáng sợ. Cô thích những lúc chỉ có mình, để lắng nghe tiếng nói của trái tim, để cảm nhận từng nhịp thở của cuộc sống.Dao nhìn về phía nhóm, đôi mắt lướt qua từng người, rồi khẽ cất lời.Dao: "Có những lúc chúng ta phải đi một mình, nhưng biết rằng mình không đơn độc, là điều quan trọng nhất."---Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Sự đồng cảm không phải lúc nào cũng thể hiện qua lời nói, đôi khi chỉ là những khoảnh khắc nhỏ, những ánh mắt thoáng qua, là đủ để họ hiểu rằng dù có khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz