[NamtanFilm] Đừng Quên Tôi (end)
Chương 4
"Namtan, Namtan, Namtan," Film vừa gọi tên vừa bước theo sau Namtan đến hậu trường, "Namtan, đứng lại!" Giọng Film cao lên, quả nhiên có hiệu quả, cô dừng chân."Đi theo làm gì?" Namtan hỏi với vẻ bực tức.Film chậm rãi tiến lại gần Namtan, chuẩn bị mở lời thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, sau đó đèn vụt tắt. Là người đã trải qua nhiều lần ám sát, Film theo phản xạ nắm lấy tay Namtan, đẩy cô vào căn phòng gần nhất, rồi khép cửa lại. Trong lúc kéo đẩy, Film có thể cảm nhận được Namtan dùng cơ thể để bảo vệ mình. Trong nguy hiểm, cả hai chẳng do dự mà chọn tin tưởng và bảo hộ đối phương.Trong bóng tối, Namtan cảm thấy bàn tay mình nắm phải thứ gì đó mềm mại. Nhịp tim dồn dập, một hương nước hoa quen thuộc lan tỏa xung quanh, nhẹ nhàng mà ngọt ngào, giống như hương hoa lan tỏa trong khu vườn mùa hè, pha chút quyến rũ làm người ta mê mẩn."Chanel No.5?" Namtan chìm đắm trong cảm giác này, khẽ lẩm bẩm, giọng như mơ màng."Chị định đè lên người tôi bao lâu nữa?" Giọng Film vang lên, lạnh lùng, kéo Namtan bừng tỉnh. Cô nhận ra trán mình đang tựa vào ngực Film, một tay thì nắm lấy phần mềm mại bên người nàng."Trời đất, đây là đâu vậy?" Namtan lập tức buông Film ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy rồi vội vàng chuyển chủ đề. Cô lấy điện thoại ra bật đèn pin, soi xung quanh, cuối cùng xác định hai người đang trốn trong phòng chứa đồ. Nhưng khi định mở cửa kiểm tra tình hình bên ngoài thì phát hiện cửa đã bị khóa! Tệ hơn nữa, trong phòng lại không có sóng điện thoại!Lúc này Film đã chỉnh lại trang phục ngay ngắn, tháo chiếc khăn choàng nhỏ của mình lót xuống đất để ngồi. Nghe Namtan than phiền, nàng bình thản trấn an: "Nếu không ra được thì cứ kiên nhẫn đợi. Mọi người phát hiện chúng ta mất tích sẽ đến tìm thôi.""Xui xẻo thật," Namtan lẩm bẩm với vẻ bất mãn."Xin lỗi," Film gần như phản xạ đáp ngay sau câu "xui xẻo" của Namtan.Điều này khiến Namtan đương nhiên nghĩ rằng Film cho rằng mình đang trách cô, nên vội vàng giải thích: "Chị không nói ở cùng em là xui xẻo. Ý chị là dạo gần đây chị gặp toàn chuyện xui, làm liên lụy đến em phải chịu khổ chung." Nói xong, Namtan lại thấy hối hận. Rõ ràng cô và Film đang giận nhau, sao mình lại giống như là người xuống nước trước vậy. Nhưng, Namtan thừa nhận rằng cô không muốn thấy Film tỏ ra bất lực hay đau lòng. Cô gái này, Namtan cảm thấy mình không thể nhìn thấu.Cô không biết Film có tình cảm gì với mình hay không. Nếu có, tại sao hôm nay lại lạnh nhạt như vậy? Nếu không, sao Film lại dành hàng giờ mỗi ngày để chăm sóc cô? Tin tức bên ngoài đã mặc định rằng quan hệ của họ rất hòa thuận, cô ấy hoàn toàn không cần phải tốn thời gian làm màu như thế."Namtan, tại sao chị luôn cố tránh mặt tôi? Có phải chị ghét tôi lắm không?" Film bất ngờ lên tiếng."Gì cơ?""Tại sao chị có thể thoải mái tán tỉnh tất cả các cô gái ở Bangkok nhưng lại phớt lờ tôi? Thật sự không có lý do gì sao?" Thấy Namtan im lặng, Film cười khẩy, tiếp lời: "Hay là tính cách của tiểu thư Namtan vốn là như vậy? Sinh ra để lả lơi, trăng hoa, ăn chơi không biết chừng mực? Ngẫm lại thì chị cũng đâu khác gì Mark nhà Sananpho, thật đáng buồn."Nghe Film không chỉ hạ thấp mình mà còn so sánh mình với Mark, Namtan giận đỏ mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, bực tức đáp trả: "Em thì biết gì mà đánh giá người khác! Đúng là người không có chút đồng cảm nào!"Film biết rằng chiến thuật khích tướng của mình đã thành công. Cuối cùng, Namtan không thể kiềm chế mà bộc lộ những bí mật trong lòng!"Được thôi, để chị nói em nghe tại sao. Em còn nhớ không? Hai năm trước, ở buổi tiệc sau lễ tốt nghiệp của Penn, chị đã chủ động đến chào hỏi em. Chị vừa mở lời tự giới thiệu thì em làm vẻ mặt như muốn nôn, sau đó lập tức gọi vệ sĩ tới dẫn em đi, không thèm nán lại lấy một giây! Trước khi đi, em còn cố ý nói bằng tiếng Thái: 'Cà phê đã ngọt lắm rồi, sao còn phải cho thêm đường? Thật ghê tởm!' Ngày hôm sau, trong buổi lễ tốt nghiệp, chị được mời lên phát biểu với tư cách cựu sinh viên xuất sắc. Khi chị đứng trên sân khấu, em ngồi ngay hàng ghế đầu, chỗ C, nhìn chị với ánh mắt khinh miệt như nhìn một kẻ ngốc. Thậm chí lúc chị nhìn về phía em, em còn cố tình lườm chị một cái. Rồi đến giữa bài phát biểu, em lại làm vẻ mặt chán ghét rồi nhanh chóng rời đi!" Namtan trút hết những bất mãn trong lòng.Film sững lại vài giây, rồi bật cười: "Không thể tin nổi, chỉ vì thế thôi sao?""Tất nhiên không chỉ vậy! Còn... còn..." Namtan lắp bắp tìm lý do, nhưng bị Film cắt ngang."Vậy tức là chị Namtan đã để ý đến em từ lâu, còn ghen tị vì thái độ thờ ơ của em? Chị cứ làm em nghĩ chị là một quý cô lạnh lùng cao ngạo, hóa ra lại là đồ trẻ con!" Film vừa nói vừa trêu chọc, giọng nói xen lẫn chút thích thú.Đây là lần đầu tiên Namtan nghe Film gọi mình một cách nghiêm túc là "chị Namtan." Tim cô bỗng đập nhanh hơn, mặt bừng đỏ, lắp bắp phản bác: "Ai ghen chứ! Đừng có nói bừa! Chị chỉ là... chỉ là... bài phát biểu hôm đó được phát sóng toàn cầu, hội trường có đến cả nghìn người. Đó là lần đầu tiên chị phải đối mặt với tình huống như vậy. Em không tưởng tượng được chị đã coi trọng nó thế nào đâu! Bài phát biểu đó chị đã chỉnh sửa suốt cả tuần lễ! Du học sinh Thái vốn đã ít, hôm đó chị nghĩ em là người Thái nên có thể an ủi chị chút nào đó. Nhưng không ngờ, chị thà không đến bắt chuyện với em còn hơn. Còn chuyện sau đó chị hay đi bar là vì chị thích thế, chứ không phải vì ghen với em đâu! Đừng có tự huyễn hoặc mình! Chị không có cảm giác gì với em cả."Ngay khi câu cuối cùng thốt ra, Namtan đã lập tức hối hận."Xin lỗi." Film đột nhiên lên tiếng."Hả?""P'Namtan, xin lỗi. Thời gian đó, mẹ em bị ám sát ở Bali. Để bảo vệ em, ba bắt em ở lại Mỹ, không được về Thái Lan. Đêm trước lễ tốt nghiệp, mẹ em được chôn cất, nhưng em thậm chí không thể nhìn mặt mẹ lần cuối. Vì vậy, khoảng thời gian đó, em gần như từ chối mọi giao tiếp xã hội, thái độ với những người đến gần em cũng rất lạnh lùng. Em xin lỗi vì sự ích kỷ của mình."Nghe Film không đề cập đến câu "Chị không có cảm giác với em," Namtan thầm thở phào nhẹ nhõm và theo lời Film tiếp tục: "Khoan đã, thông tin hơi nhiều nha. Mẹ em không phải mất vì bệnh sao?" Namtan tò mò hỏi."Đó chỉ là điều ba em muốn mọi người nghĩ. Thực ra, đó là một vụ ám sát! Mẹ em có bệnh tim, thuốc trợ tim luôn mang theo người. Sau này, ba phát hiện thuốc của mẹ bị đổi thành atropine. Mẹ đã vô tình uống nhầm." Khi kể về quá khứ đau thương, giọng Film nghẹn ngào. Cái chết của mẹ là nỗi đau nàng không bao giờ quên, và khi nhắc lại, nàng không kìm được sự xúc động.Thấy phản ứng của Film, Namtan lập tức ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. "Xin lỗi, đã khiến em nhớ lại chuyện đau lòng.""Không sao. Nhưng chị này, em không hiểu. Một người hướng ngoại, cởi mở như P'Namtan sao lại căng thẳng đến vậy vì bài phát biểu đó? Hay là tính cách vui vẻ, hoạt bát ấy chỉ là vỏ bọc?" Film hỏi sau khi bình tĩnh lại."Không hẳn là giả tạo. Chỉ là... chị không giống những gì mọi người thường nghĩ. Chị cũng biết căng thẳng chứ. Nhưng vì từ nhỏ đến lớn, bạn bè chị hầu hết là người hướng nội, nhút nhát. Để kéo mọi người hòa nhập, chị dần trở nên cởi mở hơn. Thật ra, hôm đó trước khi lên sân khấu, chị còn... mà thôi, chị nói ra, em không được cười đâu.""Ừ, em hứa không cười.""Em cũng không được kể với ai khác.""Em hứa không kể.""Hôm đó, trước khi lên sân khấu phát biểu, chị còn suýt nôn," Namtan ngại ngùng thừa nhận. Nhưng với Film, điều này lại khiến lòng nàng thắt lại."Vì căng thẳng sao?"Namtan khẽ gật đầu."Là lỗi của em rồi. Em đã khiến chị căng thẳng hơn. Xin lỗi nhé," Film lên tiếng xin lỗi và dường như nhớ ra điều gì đó, nàng vội nói thêm, "Nhưng mà, chuyện chị bảo em cố ý dùng tiếng Thái nói rằng cà phê không nên cho nhiều đường thật ra chỉ là hiểu lầm. Khi đó em chỉ nói rằng cà phê này thêm quá nhiều đường sẽ không ngon, chứ không phải vì ghét đường. Thật ra, em rất thích ngọt. Cà phê em uống lúc nào cũng phải cho thêm đường!"Nghe đến đây, Namtan cảm thấy một niềm vui nho nhỏ trong lòng nhưng cố kiềm chế không để lộ.Những tiếng sột soạt làm Namtan ngừng suy nghĩ. Cô nhận ra Film đang ôm lấy cơ thể, hai tay xoa xoa cánh tay để giữ ấm. Căn phòng chứa đồ này tuy không nhỏ, nhưng bị chiếm chỗ bởi nhiều kệ gỗ lớn, khiến không gian càng thêm chật hẹp. Namtan cảm nhận được qua cái ôm ban nãy, chiếc váy dạ hội của Film không đủ dày để làm ấm. Ban đêm ở Bangkok gần đây thay đổi nhiệt độ khá lớn, trời lạnh hơn hẳn ban ngày.Namtan bật dậy, bật đèn pin trên điện thoại, mở một chiếc hộp gỗ gần đó và tìm kiếm bên trong."Chị làm gì vậy?" Film vừa hỏi, một chiếc chăn len đã được phủ lên người cô."Cho em này, đắp vào đi," Namtan nói, vừa giúp Film quấn chiếc chăn."Chúng ta cùng đắp đi," Film nói, giọng không cho phép từ chối, "Chị cũng mới bị thương, không được để lạnh. Mau lại đây.""P'Namtan!""Hửm?""Vết thương còn đau không?""Đỡ nhiều rồi, chỉ là vẫn không thể nhấc đồ nặng." Namtan vừa nói vừa ngáp dài."Chị mệt rồi đúng không? Cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, nghỉ một chút đi. Nếu họ tìm được chúng ta, em sẽ gọi chị dậy." Film nhẹ nhàng đề nghị."Nhưng còn tiếng súng ban nãy thì sao?" Namtan hỏi nhỏ."Chắc chỉ là báo động giả. Nếu thật sự có ám sát, bên ngoài đã không yên tĩnh thế này." Film trả lời, rồi nhận ra Namtan đã khép hờ mắt, cơ thể lắc lư vì buồn ngủ. Nhìn tình hình, Film nhẹ nhàng kéo đầu Namtan tựa vào vai mình.Một lát sau, Film khẽ gọi vài tiếng, nhưng không thấy Namtan đáp lại. Nàng bật đèn pin điện thoại, ánh sáng yếu ớt rọi vào khuôn mặt Namtan.Đường nét tinh tế, lông mày thanh tú, khóe miệng khẽ cong lên toát ra nét dịu dàng mà tự tin. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh khiến cô càng thêm phần quyến rũ. Film nhìn đến mức tim mình đập nhanh hơn. Nàng không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào má Namtan, giống như khi nàng chăm sóc Namtan lúc bị thương."Khụ khụ khụ," tiếng ho ngoài cửa và tiếng bước chân đang tiến lại gần làm Film lập tức cảnh giác, ngồi thẳng người, ánh mắt đầy thận trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz