Nalu Love
Chạy... tìm kiếm... một bóng hình... Em ở đâu?Natsu đứng dậy, bắt đầu tìm cô khắp nơi. Một lúc sau cậu quay về chỗ ngồi lúc nãy, đấm mạnh vào thân cây rồi bật cười thật lớn. Cậu cười bản thân sao lại ngu ngốc đến vậy, vốn đã biết cô ấy không yêu mình nhưng vẫn nhớ vẫn thương, vẫn cố níu giữ thứ tình cảm không có thực nàyNatsu: mình đúng là khờ mà, cô ấy sẽ không bao giờ đến đây. Sắp tới giờ rồi, mình cũng nên chuẩn bị thôi.Nói rồi cậu chậm rãi đi về nhà, bóng dáng buồn bã cô độc bước đi trong nắng chiều, bỏ lại phía sau ánh nhìn đau buồn của người con gái cậu yêu thương.Lucy đi lang thang lên đỉnh núi, nơi này ngày trước cô đã từng một lần cùng Natsu ngắm hoàng hôn, nhưng sao bây giờ cảnh hoàng hôn lại buồn đến thế, cũng là cùng một chỗ, cũng là cùng một người nhưng tâm trạng thì khác hẳn. Cô ngồi đó thật lâu, mặt trời cũng đã lặn mà cô vẫn chưa về nhà. Cô có sợ mọi người lo lắng không? Có chứ, nhưng cô vẫn không muốn về vì sợ phải đối mặt với mọi người, đối mặt với cuộc sống không có Natsu...Levy *gọi to*: Lu-chan...Lucy quay người lại nhìn Levy đang hớt hải chạy tới, cô vẫy tay chào người bạn thân đáng yêu của mình. Khác với Lucy, Levy nước mắt giàn giụa, quần áo lấm lem, vừa chạy vừa gọi tên cô, giọng nói lạc đi.Levy: cậu phải trốn đi... chúng ta... mọi người... đang bị tấn công... bởi loài rồng.Bị tấn công sao? Loài rồng sao? Lucy to mắt nhìn Levy, chuyện này... cô đã đoán được từ lâu nhưng không hiểu sao nó lại gây cho cô cảm giác này, một cảm giác đau buồn, thất vọng... *đừng khóc, dù tương lai có như thế nào đi nữa, anh vẫn luôn ở bên em.*Câu nói ngày trước của Natsu lại hiện lên trong đầu cô, cậu nói sẽ ở bên cô... nhưng giờ không còn nữa, cô không hề trách cậu bởi vì cậu hoàn toàn không có lỗi, người có lỗi là cô, là cô đã vứt bỏ tình cảm này, cô không có tư cách trách cậu, hoàn toàn không có tư cách...Levy: đi thôi Lu-chan, cô Layla ... bảo tớ phải dẫn cậu đi.Lucy kinh ngạc nhìn Levy. Tại sao mẹ cô không cùng Levy đi tìm cô? Tại sao mẹ phải nhờ Levy dẫn cô đi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mẹ của cô... Lucy vụt chạy về phía lâu đài, trong lòng thấp thỏm không yên. Levy cũng đuổi theo Lucy, chuyện của Layla... chắc là không thể giấu được rồi.Lucy: mẹ ơi, mẹ không được có chuyện gìLucy chạy thật nhanh về nhà, trước mắt cô... là cảnh khói lửa bừng bừng... chiến tranh, thương vong... mẹ ơi. Lucy nhìn thấy Layla đang nằm trên một khoảng đất cách xa khu vực lâu đài, xung quanh là những gương mặt quen thuộc Erza, Juvia, Gray, Jellal, Loki. Thấy cô chạy đến, mọi người đều tránh sang một bên. Lucy nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng, cô chầm chậm tiến đến bên mẹ mình. Mẹ cô mất rồi, bà đang ốm yếu nên không chịu được đòn tấn công đó, bà trong lúc nguy cấp vẫn còn nhờ Levy dẫn cô đi trốn. Một người mẹ tốt như vậy, tại sao ông trời lại mang bà ấy đi mất? Vậy là từ nay cô không còn được mẹ ôm ấp thương yêu, không còn được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của mẹ nữa rồi. Lucy ôm lấy thi thể mẹ mình, cố truyền chút hơi ấm trên cơ thể mình cho mẹ, cố níu kéo lấy sự sống không còn tồn tại của mẹ mình. Cô đã chính tay đẩy Natsu ra khỏi đời mình, rồi lại tận tay cảm nhận cơ thể mẹ mình đang lạnh dần theo từng phút. Cay đắng. Đau khổ. Lucy ngồi thừ ra bên cạnh mẹ mình, đôi mắt thẩn thờ đẫm lệ, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, rồi cô phải sống thế nào đây?Loki: em không sao chứ Lucy?Lucy không trả lời, tay vẫn ôm chặt lấy Layla không buông.Loki: mọi người à, chúng ta đưa Lucy về lâu đài thôi.Erza và Juvia nhẹ nhàng kéo Lucy đứng dậy, dìu cô đi từng bước về phía trước về phía trước. Bọn họ đang đi bỗng đâu từ xa một đoàn người tiến tới, vẻ mặt phẫn nộ, bọn họ vừa nhìn thấy Lucy liền xông lên chĩa vũ khí vào cô. Gray, Jellal và Loki liền đứng ra che chở cho các cô gái.Erza: các người làm gì vậy?Người dân: gia tộc Hearfilia xấu xa. Chính là do Jude Hearfilia đã gây ra cuộc chiến này làm chúng tôi phải chịu khổ, gia tộc các người không có tư cách lãnh đạo vương quốc này.Juvia: vậy thì tại sao các người không đi tìm Jude mà hỏi tội, tấn công Lucy làm gì. Cô ấy là nữ hoàng tương lai của các người đấy.Người dân: Jude trốn mất rồi. Cô ta cũng mang họ Hearfilia, cô ta không có tư cách làm nữ hoàng, chúng tôi không thể tha cho cô ta.Nói rồi đám đông giơ cao vũ khí trên tay truy đuổi Lucy. Nhờ có mọi người, Lucy an toàn chạy thoát. Từ trên cao, một con rồng to lớn đã quan sát tất cả mọi chuyện. Cảm giác trong lòng cậu thật ra là thế nào? Rõ ràng là cậu hận cô, hận cô đã lừa dối cậu nhưng tại sao cậu lại đau lòng khi nhìn thấy cô chịu khổ? Đã lâu lắm rồi cậu không được gặp cô, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy cô trong tình cảnh này. Lúc nãy nếu không kiềm chế được, rất có thể cậu sẽ lao vào ôm chặt lấy cô, nhưng dù cho trái tim có muốn thế nào thì lý trí vẫn không cho phép cậu, cô ấy... đã là quá khứ rồi, chấm dứt rồi...Binh lính: Ngài làm sao vậy Hoàng tử?Natsu: không, không có gì. Đã giải quyết khu vực lâu đài chưa?Binh lính: thưa đã xong rồi ạ.Natsu: tốt, chuyển qua khu phía nam và cố gắng... đừng làm tổn thương người vô tội.Binh lính: nhưng...Natsu: chúng ta chỉ cảnh cáo thôi, không nên gây ra thương vong. Đó là lệnh.Binh lính: đã rõ ạ.Natsu nhìn theo hướng Lucy và mọi người chạy đi, cảm thấy đau xót vô cùng. Ước gì... cậu có thể ở bên cạnh cô vào lúc này, ước gì cậu có thể cùng cô gánh chịu những nỗi đau.Natsu: em phải cố lên Lucy...Lucy đang chạy bỗng có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, cô vội vã quay đầu và bắt gặp ánh mắt của Natsu. Cô biết đó là cậu, dù cậu trong hình dạng rồng nhưng cô vẫn nhận ra, ánh mắt đó không thể sai được. Hai người đứng cách một khoảng khá xa nhưng dường như là gần ngay trước mắt. Trong lòng cô quặn đau trước cái nhìn ấy, chắc hẳn cậu đang trách cô, trách cô lừa gạt tình cảm của cậu, chắc là vậy... cô quay đầu dứt khoát bước đi. Lại một lần nữa, cô quay lưng với cậu, lại một lần nữa cô làm trái với lòng mình. Khoảng cách giữa hai người bây giờ là quá lớn, cô không thể tiếp tục khiến cậu khó xử với long tộc cũng như cậu không đủ can đảm để đối mặt với tình cảm của mình dành cho cô. Lucy tiếp tục bước đi, mỗi bước đi như dẫm trên gai nhọn, chân cô không còn sức lực nữa, cô ngã nhào về phía trước rồi ngất đi. Natsu như điên lên bay phía cô, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, mặc kệ cho mọi người xử phạt hay trách móc, cậu chỉ muốn được ở bên cô, chỉ muốn nói với cô rằng cậu vẫn yêu cô, vẫn yêu cô rất nhiều. Loki: Lucy à, em làm sao vậy? Tỉnh dậy đi Lucy.Loki vội vàng bế Lucy lên tay rồi cùng mọi người chạy vào rừng sâu. Natsu đứng đó, cánh tay chưng hửng giữa không trung, cậu chậm một bước rồi, cô đã không cần cậu che chở bảo vệ nữa, đã có người con trai khác thay thế vị trí của cậu rồi.Gajeel: đuổi theo đi.Natsu: gì cơ?Gajeel: đi tìm cô ấy đi.Natsu: cậu đang nhảm cái gì vậy.Gajeel: cậu tỏ ra như vậy thì giải quyết được gì, sao cậu không nói ra tình cảm của mình.Natsu: thế thì được gì? Nhìn đi, cô ấy có người khác rồi, cô ấy đang hạnh phúc, tớ nói ra thì có ý nghĩa gì?Gajeel: làm sao cậu biết là cô ấy hạnh phúc? Có người khác thì sao? Cô ấy có thể vẫn yêu cậu.Natsu *cười nhạt*: yêu? Chính cô ấy đã lừa tớ, yêu cái nỗi gì?Gajeel: tớ nghĩ mọi chuyện không đơn giản thế đâu, rõ ràng là cô ấy rất yêu cậu. Có thể là do một nguyên nhân nào đó.Natsu: sự thật là sự thật. Tùy cậu nghĩ, tớ đi đây.Natsu quay lưng bay đi, bỏ lại Gajeel đang gọi cậu. Natsu: mình không nên ảo tưởng về cô ấy nữa, chấm dứt rồi. Chúc em hạnh phúc Lucy.Gajeel *lắc đầu*: cả hai người đúng là đồ ngốc mà. Chán thật đấy.Gajeel nhìn theo Natsu rồi lại quay sang nhìn về phía Lucy, trong lòng cảm thấy thắc mắc.Gajeel: tôi cũng muốn biết lí do của cô đấy Lucy.Liệu sự thật rồi có được sáng tỏ? ————————————————————Up chap vui thiệt. Cảm ơn mọi người đã đọc, có gì sai sót cứ nói với mình nha.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz