[Myungyeon ver] Bà xã, ngoan nào!
Chương 2: Năm bằng năm trăm vạn
Ngày mai - cô tự do
Park Jiyeon cắn môi: "Ngày mai là ngày cuối của khế ước, hết ngày mai, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi."
Một năm trước, ông chủ nhà họ Kim trước lúc lâm chung giao phó, trước khi ra đi phải thấy đám cưới của Kim Myungsoo mới có thể an tâm. Vì ứng phó nên Kim Myungsoo lấy khoản nợ làm lí do cùng Park Jiyeon ký khế ước trong một năm, chỉ cần cô làm tròn bổn phận người vợ thì khoản nợ được xóa bỏ.
Ngay lập tức, Park Jiyeon bị hấp dẫn bởi đề nghị này. Chỉ cần cô bán cho Kim Myungsoo một năm thì có thể trả hết nợ, tính ra cũng không có gì thua thiệt cả.
Ánh mắt Kim Myungsoo thoáng qua một tia phức tạp, lập tức lại bình thường: "Anh hiểu rồi, không còn gì nữa thì em ra đi."
Park Jiyeon gật đầu, thấy anh vẫn như cũ bình thản, không chút biểu cảm làm đáy lòng cô nổi lên một tia mất mát.
Cũng đúng, anh không có biểu cảm bởi đây chỉ là một khoản giao dịch, hết giao dịch thì kết thúc, đây chỉ là chuyện bình thường.
Park Jiyeon lắc lắc đầu, không cho mình suy nghĩ tiếp những thứ kia. cô chỉ biết: ngày mai - cô tự do.
Sáng sớm, Park Jiyeon đã thu thập đồ xong, thật ra đồ của cô chỉ có một vali và một cái túi xách, còn những thứ khác đều không thuộc về cô.
Kim Myungsoo đứng ngoài cửa nhìn Park Jiyeon sửa sang lại đồ đạc, tâm tình hơi khó chịu, dù gì thì cô cũng ở đây một năm, xem cô thật dứt khoát giống như một chút cũng không lưu luyến. Người này thật không có lương tâm!
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Kim Myungsoo nhẹ nhàng gõ gõ đầu, nhìn cô một lần nữa rồi xoay người xuống lầu.
Trên bàn ăn, Park Jiyeon vùi đầu gặm bánh bao.
"Park Jiyeon, bẩn, làm cho anh thực lo lắng."
Kim Myungsoo không khỏi nhíu mày.
Park Jiyeon này, mỗi lần cùng anh ăn cơm trên mặt đều dính một chút bột bánh bao...
Lúng túng hướng anh cười cười, cô vội lấy tay xoa xoa.
"Lạch cạch"
Kim Myungsoo quăng một tấm thẻ tín dụng đến trước mặt Park Jiyeon: "Trong tấm thẻ này có đủ tiền cho em tiêu một đời.".
Park Jiyeon nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Mặc dù giao dịch khế ước, nhưng nhìn em một năm nay hiểu rõ thân phận và trách nhiệm nên đây là trả cho em tiền lương.".
Park Jiyeon rút rút khóe miệng: "Cảm ơn anh vì sự hào phóng, một năm nay đổi lấy khoản nợ năm trăm vạn em đã rất thỏa mãn, tiền này em không thể cầm!".
Cô là người biết chừng mực, năm trăm vạn nếu như thực sự đi làm, cô trả mấy đời cũng không xong, nên đưa thêm tiền cho cô, một chút cô cũng không cầm.
Kim Myungsoo nhíu mày: "Em ở nhà rảnh rỗi một năm, giờ đi ra ngoài lấy gì mà sống, đừng tưởng bên ngoài dễ dàng kiếm sống. không cầm số tiền này em sẽ chết đói."
Park Jiyeon cảm thấy hơi buồn cười: "Hôm nay anh có vẻ nói rất nhiều."
Cô có thể lý giải anh đang quan tâm cô hay không?!
Thấy thế, Kim Myungsoo ngậm bồ hòn, không nói nữa.
Park Jiyeon cắn môi: "Ngày mai là ngày cuối của khế ước, hết ngày mai, chúng ta không ai nợ ai nữa rồi."
Một năm trước, ông chủ nhà họ Kim trước lúc lâm chung giao phó, trước khi ra đi phải thấy đám cưới của Kim Myungsoo mới có thể an tâm. Vì ứng phó nên Kim Myungsoo lấy khoản nợ làm lí do cùng Park Jiyeon ký khế ước trong một năm, chỉ cần cô làm tròn bổn phận người vợ thì khoản nợ được xóa bỏ.
Ngay lập tức, Park Jiyeon bị hấp dẫn bởi đề nghị này. Chỉ cần cô bán cho Kim Myungsoo một năm thì có thể trả hết nợ, tính ra cũng không có gì thua thiệt cả.
Ánh mắt Kim Myungsoo thoáng qua một tia phức tạp, lập tức lại bình thường: "Anh hiểu rồi, không còn gì nữa thì em ra đi."
Park Jiyeon gật đầu, thấy anh vẫn như cũ bình thản, không chút biểu cảm làm đáy lòng cô nổi lên một tia mất mát.
Cũng đúng, anh không có biểu cảm bởi đây chỉ là một khoản giao dịch, hết giao dịch thì kết thúc, đây chỉ là chuyện bình thường.
Park Jiyeon lắc lắc đầu, không cho mình suy nghĩ tiếp những thứ kia. cô chỉ biết: ngày mai - cô tự do.
Sáng sớm, Park Jiyeon đã thu thập đồ xong, thật ra đồ của cô chỉ có một vali và một cái túi xách, còn những thứ khác đều không thuộc về cô.
Kim Myungsoo đứng ngoài cửa nhìn Park Jiyeon sửa sang lại đồ đạc, tâm tình hơi khó chịu, dù gì thì cô cũng ở đây một năm, xem cô thật dứt khoát giống như một chút cũng không lưu luyến. Người này thật không có lương tâm!
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Kim Myungsoo nhẹ nhàng gõ gõ đầu, nhìn cô một lần nữa rồi xoay người xuống lầu.
Trên bàn ăn, Park Jiyeon vùi đầu gặm bánh bao.
"Park Jiyeon, bẩn, làm cho anh thực lo lắng."
Kim Myungsoo không khỏi nhíu mày.
Park Jiyeon này, mỗi lần cùng anh ăn cơm trên mặt đều dính một chút bột bánh bao...
Lúng túng hướng anh cười cười, cô vội lấy tay xoa xoa.
"Lạch cạch"
Kim Myungsoo quăng một tấm thẻ tín dụng đến trước mặt Park Jiyeon: "Trong tấm thẻ này có đủ tiền cho em tiêu một đời.".
Park Jiyeon nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Mặc dù giao dịch khế ước, nhưng nhìn em một năm nay hiểu rõ thân phận và trách nhiệm nên đây là trả cho em tiền lương.".
Park Jiyeon rút rút khóe miệng: "Cảm ơn anh vì sự hào phóng, một năm nay đổi lấy khoản nợ năm trăm vạn em đã rất thỏa mãn, tiền này em không thể cầm!".
Cô là người biết chừng mực, năm trăm vạn nếu như thực sự đi làm, cô trả mấy đời cũng không xong, nên đưa thêm tiền cho cô, một chút cô cũng không cầm.
Kim Myungsoo nhíu mày: "Em ở nhà rảnh rỗi một năm, giờ đi ra ngoài lấy gì mà sống, đừng tưởng bên ngoài dễ dàng kiếm sống. không cầm số tiền này em sẽ chết đói."
Park Jiyeon cảm thấy hơi buồn cười: "Hôm nay anh có vẻ nói rất nhiều."
Cô có thể lý giải anh đang quan tâm cô hay không?!
Thấy thế, Kim Myungsoo ngậm bồ hòn, không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz