ZingTruyen.Xyz

My Own Way To Survive Orv X Oc

The countdown made everyone more anxious and impatient, among them were hesitant to act, but were afraid of that purple-haired girl.

But the desire to live is a winner through fear of Meng Bao, they sweep their eyes over the survivors in the cabin, choosing an easy target to kill.

Dokja doesn't know what the action of the Meng Bao has just done, but it has a very good effect that makes everyone hesitate, but he also knows that this repressive force will not last forever, then the fear of death will causing that group of people to move forward. He also don't know if Meng Bao intends to stop or continue to be indifferent..

"Boom! "There was a loud noise coming from the side of the connecting cabin.

Realizing this was a good opportunity, Dokja took action. It was a bit different from his original intentions, but the situation was better now.

After temporarily ' borrowing ' the brown-haired boy's box of grasshoppers, Dokja took out a grasshopper from the box and discreetly gave it to the boy. "Hold it! "

"I know you all want to survive, but killing is not the only option! "

'What did he mean by that? '

"Suppose you guys actually killed that old woman just now. And then?

Her death only gave everyone 5 more minutes to live, and that was it. "

"Then what? According to that Dokkaebi, each person will have to kill one person with their own hands. Are you planning to go out with the person standing next to you. "

"Why not?" Kim Namwoon sneered. "Isn't there a prime example in front of us. " He jerked his chin at the poor old woman's corpse on the ground.

"Kill cowards like you next. There's no need to be afraid of losing your turn. Everyone has only 2 choices, 1 is to live and 2 is to die. "

(Kim Namwoon...)

[I knew you would say that...]

"You don't need to put yourself in such a dangerous situation. There is still a way to survive without killing people. "

" ! "

' Huh!? '

'Are you telling the truth? '

"Did everyone forget? The condition to complete this scene, is not 'kill 1 person'.

It's 'taking away one or more lives'. " Dokja pulled a grasshopper out of a plastic box.

"C – Insect!!? "

'He has insects!! '

'If I can get it, I..! '

[ Desperation and aggression directed at the unlucky woman...The target has now turned to me. ]

Everyone rushes towards Dokja to get an insect.

[But I don't know why..And this heart is still beating very excitedly, no matter the situation of a thousand pounds hanging by a hair,Why do I grit my teeth and smile triumphantly. ]

[Is this the real me? ] Just when everyone was crazy, Dokja crushed the grasshopper in his hand.

At the same time, he also threw the grasshopper box to the other side.

"This madman....!! "

{You have achieved the 'first feat' }

{ The reward for achievement is 100 gold. }

'Find them quickly! '

' Bastard! You just wait! '

'Found one! Ouch..! '

(Time left...3 minutes!) Dokja panted, he was calculating his next move.

"Hey, why are you doing that? Namwoon scratched his head in disinterest. "It's fine to just let them have the problem. "

"There are only 3 bugs left in the box." Dokja's answer surprised Namwoon quite a bit.

" Huh? "

"Hahahaha!!! So you throw the bugs away because not everyone gets to live anyway? " Namwoon hugged his stomach and laughed.

"Oh. "

"It's ridiculous. " Namwoon scorned.

"....? "

"I wonder..why don't you let go of the grasshopper in your pocket? "

---

Thời gian đếm ngược làm mọi người càng lo lắng sốt ruột hơn, trong số họ đã rục rịch không được muốn hành động, nhưng lại sợ hãi cô bé tóc tím đó.

Nhưng dục vọng muốn được sống làm một số người thắng qua sự sợ hãi đối với Manh Bảo, bọn họ quét mắt qua những người còn sống trong khoang tàu, chọn một đối tượng dễ giết để ra tay.

Dokja không biết hành động Manh Bảo vừa làm có dụng ý gì, nhưng nó lại có tác dụng rất tốt làm mọi người phải lưỡng lự chần chừ, nhưng anh cũng biết lực trấn áp này chẳng kéo dài được mãi, rồi nỗi sợ chết sẽ khiến nhóm người đó phải ra tay tiếp. Anh cũng không biết Manh Bảo có định ngăn lại hoặc tiếp tục thờ ơ không..

" Uỳnh! " Có một tiếng động thật lớn phát ra từ phía bên khoang nối tiếp.

Nhận thấy đây là một cơ hội tốt, Dokja bắt đầu hành động. So với ý định ban đầu của anh có chút khác, nhưng tình hình bây giờ càng tốt hơn.

Sau khi mượn tạm cả hộp đựng châu chấu của cậu nhóc tóc nâu, Dokja móc 1 con châu chấu từ trong hộp ra kín đáo đưa cho cậu bé. " Giữ lấy nó nhé! "

" Tôi biết mấy người đều muốn sống sót, nhưng giết người đâu phải là lựa chọn duy nhất! "

' Thằng đó nói vậy là có ý gì? '

" Giả sử vừa rồi mọi người thực sự giết bà lão đó đi. Rồi sao nữa?

Cái chết của bà ta cũng chỉ giúp mọi người kéo dài thêm 5 phút sống, và chỉ có như vậy thôi. "

" Sau đó thì sao? Theo lời con Dokkaebi đó thì mỗi người sẽ phải tự tay giết 1 người. Mấy người định ra với kẻ đứng bên cạnh mấy người à. "

" Sao lại không cơ chứ? " Kim Namwoon cười nhạo. " Chả phải có 1 ví dụ điển hình trước mắt rồi sao. " Hắn hất cằm về cái xác bà lão đáng thương trên mặt đất.

" Giết mấy thằng chết nhát như mày tiếp theo là được. Không cần phải sợ mất lượt đâu. Ai cũng chỉ có 2 lựa chọn 1 là sống 2 là chết thôi. "

( Kim Namwoon...)

[ Tao biết mày sẽ nói như vậy mà...]

" Mấy người không cần phải tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy đâu. Vẫn có cách để sống sót mà không phải giết người. "

" ! "

' Hả!? '

' Cậu nói thật ư? '

" Mọi người quên rồi sao? Điều kiện để hoàn thành phân cảnh này, không phải là ' giết 1 người '.

Mà là ' tước đi 1 hoặc nhiều sinh mạng '. " Dokja lôi một con châu chấu từ trong hộp nhựa ra.

" C – Côn trùng!!? "

' Anh ta có côn trùng kìa!! '

' Nếu có được nó thì mình..! '

[ Sự tuyệt vọng và hung hãn nhắm vào người phụ nữ đen đủi...

Giờ đã chuyển mục tiêu sang tôi. ]

Mọi người lao nhanh về phía Dokja nhằm lấy được một con côn trùng.

[ Nhưng không biết tại sao..

Mà con tim này vẫn đang đập rất phấn khích, bất kể tình huống ngàn cân treo sợi tóc,

Tại sao tôi lại nghiến răng nghiến lợi cười 1 cách đắc thắng. ]

[ Liệu đây có phải con người thật của mình? ] Ngay lúc mọi người điên cùng nhào đến, Dokja bóp nát con châu chấu trên tay.

Cùng lúc đó, anh cũng ném hộp đựng côn trùng về phía khác.

" Thằng điên này....!! "

{ Bạn đã đạt được thành tựu ' chiến công đầu ' }

{ Phần thưởng khi đạt thành tựu là 100 vàng. }

' Tìm bọn nó mau! '

' Thằng khốn! Mày cứ đợi đấy! '

' Tìm thấy 1 con rồi! Oái..! '

( Thời gian còn lại là...3 phút! ) Dokja thở hồng hộc, anh đang tính toán bước tiếp theo.

" Ê, sao mày lại làm như vậy? " Namwoon gãi đầu tỏ vẻ chẳng để ý hỏi. " Đơn giản cho chúng mấy con bị là được mà. "

" Trong hộp chỉ còn 3 con bọ thôi. " Câu trả lời của Dokja làm Namwoon khá bất ngờ.

" Hả? "

" Hahahaha!!! Vậy mày quẳng lũ bọ đi bởi vì đằng nào thì không phải ai cũng được sống? " Namwoon ôm bụng cười to.

" Ờ. "

" Buồn cười vãi. " Namwoon khinh thường.

" ....? "

" Tao thắc mắc..sao mày không thả nốt con bọ trong tay mày ra nhỉ? "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz