My Dear Dictator
"À, có một vài việc cần sắp xếp."Eberhard bước vào nhà và ngồi xuống phòng khách. Karl Heinrich, người đã đến trước một ngày, tự nhiên mang nước đến và đưa cho anh như thể đó là nhà của mình.Trong khi uống nước, Eberhard liếc mắt nhìn trộm Karl Heinrich. Như trước đây, anh ngạc nhiên khi thấy Karl Heinrich mặc chiếc quần yếm phổ thông mà các công nhân lao động thường mặc. Tóc anh ta để tự nhiên và đeo kính, vẻ bề ngoài không khác gì một công nhân bình thường nếu đi làm ở nhà máy ngay bây giờ.'Có lẽ do gương mặt chăng?'Dù ăn mặc tuềnh toàng, Karl Heinrich vẫn toát ra một khí chất không thể giải thích được."Sao lại nhìn tôi như vậy?""À, không... Chỉ là... Không ngờ anh lại mặc bộ quần áo như thế này?"Có lẽ điều này quá giống với Eberhard. Nhưng bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng Karl Heinrich là một người có quyền thế, kiêu kỳ và ngạo mạn.Và sự thật thì vẫn là sự thật. Karl Heinrich dù không còn là quý tộc, anh ta vẫn thuộc tầng lớp tư bản được gọi là Bergent.Thế giới của Kang Woo Jin không tồn tại giai cấp quý tộc, nhưng tư bản gần như chẳng khác gì quý tộc.Gia tộc Stein là một trong những gia tộc đại diện của Bergent, và Karl Heinrich cũng là con trai của một gia đình giàu có. Việc anh mặc đồ công nhân thật là kỳ lạ.Karl Heinrich đến gần Eberhard và cười lớn."Cậu đúng là quý tộc đấy.""...""Trước khi vào học tại Học viện quân sự, tôi thường làm việc ở nhà máy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là những bộ quần áo không thể mặc."Giọng nói cứng nhắc của anh ta khiến Eberhard đột nhiên nhận ra mình đã phạm sai lầm. Đồng thời, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh.Eberhard đã từng đến nhà máy lần nào chưa?Trong ký ức của Eberhard, kể cả sau khi biết được tương lai, anh đều không hiểu được khó khăn của tầng lớp lao động.Dù cuộc sống của Kang Woo Jin có khó khăn, nhưng nếu so với công nhân của Eisenwald thì chẳng thấm vào đâu.Mức sống của Hàn Quốc thế kỷ 21 mà anh sống không hề tệ.Ban đầu, anh đã tận hưởng mọi đặc quyền mà quý tộc mang lại. Eberhard chưa từng suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau cuộc nổi dậy trong tương lai hoặc về Karl Heinrich.Anh nghĩ rằng mình hiểu rõ Karl Heinrich vì đã biết trước nguyên tác, nhưng đó hoàn toàn là một sự nhầm lẫn.Không chỉ riêng Karl Heinrich, còn nhiều điều khác mà Eberhard cần phải học hỏi và bổ sung.Bận rộn với việc tốt nghiệp Học viện quân sự hay bất cứ điều gì khác, tất cả chỉ là cái cớ. Nếu có ý thức, anh có thể đã suy nghĩ và tìm hiểu ít nhất một lần."Tôi vô ý quá."Karl Heinrich làm ngơ trước lời thì thầm của Eberhard."Hãy chuẩn bị đi.""À, ừ."Eberhard cùng Karl Heinrich lên kế hoạch. Họ kiểm tra danh thiếp và giấy tờ giả mạo của Terraforce Echo rồi học thuộc lòng những thông tin đó.Mặc dù đã tập sơ qua ở pháo đài Feldberg trong thời gian rảnh, nhưng việc chuẩn bị kỹ lưỡng như thế này làm Eberhard rất căng thẳng."Mọi thứ đều ổn, nhưng sao tôi lại là thư ký của anh?"Eberhard càu nhàu. Ban đầu, người đảm nhận vai trò CEO là anh, nhưng khi Eric nhìn thấy diễn xuất của Eberhard, anh ta lắc đầu."Cách nói chuyện của cậu làm ai nghe cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu là quý tộc."Karl Heinrich xen vào và chọc ghẹo rằng Eberhard vẫn còn chấp nhặt chuyện đó. Eberhard uống một ngụm cà phê.Anh nghĩ rằng mình đã bắt chước khá tốt, nhưng có vẻ như người nghe thì không nghĩ vậy. Họ nói rằng giọng của anh khác biệt? Đó không phải là giọng địa phương.Eberhard, người đã thừa hưởng ký ức của Kang Woo Jin, thấy việc đánh giá ai đó là quý tộc chỉ bằng giọng nói thật kỳ lạ.Vì ngữ điệu là thứ không thể thay đổi ngay lập tức, Eberhard quyết định đi cùng Karl Heinrich với vai trò là thư ký của anh ta.Nếu một người bình thường sử dụng ngữ điệu của quý tộc Nord, người khác chỉ cho rằng anh ta đang cố gắng thể hiện bản thân giống như một quý tộcCả hai người ở lại nhà vài ngày để hoàn tất chuẩn bị. Eberhard nhuộm mái tóc vàng sáng của mình thành màu nâu. Ban đầu anh định nhuộm đen, nhưng tóc vàng quá cứng khiến màu phai chỉ sau một ngày, Eberhard đành phải thoả hiệp với màu nâu.Sau đó, Eberhard vuốt tóc và đeo kính lớn. Anh cũng đã mua một bộ vest phù hợp từ cửa hàng quần áo gần đó.Eberhard đứng trước gương toàn thân, thử quần áo và ngắm nhìn mình từ mọi góc độ.'Ah, thật sự kỳ quặc.'Có lẽ Kang Woo Jin đã hoàn toàn thích nghi với vai trò Eberhard, nên dù sao anh cũng không cảm thấy thoải mái.Khi Eberhard đang ngắm mình với vẻ mặt khó chịu, Karl Heinrich trở về nhà."Quý ông khờ khạo.""Gì cơ!"Eberhard giận dữ quay phắt người lại. Karl Heinrich đặt thực phẩm mua được để chuẩn bị cho bữa ăn tối lên bàn.Anh chớp mắt nhìn Eberhard đang cằn nhằn trước gương."Cái gì, anh vừa nói gì đó?""Cậu gọi thứ đó là tóc sao?""Sao? Không ổn à?"Eberhard làm theo kiểu tóc mà Kang Woo Jin từng làm, nhưng anh không hiểu vậy thì có vấn đề gì. Karl Heinrich tiến tới, giật hộp sáp từ tay Eberhard.Anh ta dùng tay còn lại làm rối tung mái tóc mà Eberhard đã cẩn thận chỉnh sửa. Không để ý đến Eberhard đang há hốc mồm vì ngạc nhiên, Karl Heinrich lạnh lùng cảnh báo."Ngồi yên đó."Ngay sau đó, Karl Heinrich khéo léo vuốt tóc Eberhard ra sau bằng bàn tay đầy sáp.Eberhard không nói nên lời khi nhìn thấy mái tóc vuốt keo bóng lưỡng của mình. Cộng thêm cặp kính lỗi thời làm Eberhard trông như già thêm năm tuổi."Rốt cuộc có thư ký nào mà lại để kiểu tóc thế này chứ!"Eberhard thở dài, cố gắng kiềm chế đôi môi đang run rẩy của mình.Trong khi đó, Karl Heinrich rửa bàn tay dính lớp sáp với khuôn mặt thích thú kỳ lạ."Dù sao thì chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ bí mật, ngoại hình không quan trọng. Chỉ cần không quá khả nghi là được."Eberhard bỏ mái tóc vuốt ngược xuống và tháo kính không độ ra."Vậy anh mua gì về thế?"Trên bàn phòng khách chất đầy những chiếc túi màu nâu."Chợ ở gần đây nên tôi đi mua ít đồ.""Nếu là đồ ăn thì chúng ta có rồi mà."Eberhard nhìn về phía tủ bếp. Lần này, Karl Heinrich cau mày tỏ vẻ không hài lòng."Cậu ăn mấy hộp đồ ăn vô vị đó giỏi thật. Lúc đó tôi tự hỏi liệu cậu có phải là quý tộc không.""Không..."Lúc thì bảo giống quý tộc, lúc thì bảo không giống, Eberhard thực sự không biết phải làm thế nào mới được.Nhưng nếu khẩu vị kén chọn là đặc điểm của quý tộc thì chẳng phải chính anh mới là người kỳ lạ sao?K-Eberhard chỉ là một người đàn ông ngoan ngoãn ăn những gì được cho thôi."Vậy thì sao? Anh sẽ nấu à?"Eberhard không biết nấu ăn. Từ nhỏ, anh đã ăn cơm do đầu bếp nấu, ra ngoài thì ăn ở nhà hàng. Lúc còn học tại Học viện quân sự, anh cũng chỉ ăn những gì được phát, nên chẳng có cơ hội để thử nấu ăn.Vậy còn Kang Woo Jin, người trở thành Eberhard thì sao? Cuộc sống của anh cũng chẳng khác Eberhard là bao.Ở cô nhi viện và trường học đều cung cấp ba bữa ăn trong một ngày. Đến khi nhập học vào trường quân sự, anh ăn cơm trong căn tin, vào quân đội thì ăn cơm lính, còn khi ra ngoài vào kì nghỉ phép thì ăn ngoài hoặc gọi đồ ăn giao tận nơi.Về mặt ẩm thực, Eberhard và Kang Woo Jin thực sự chẳng khác gì nhau."Nếu không nấu thì tôi đã không mua về."Karl Heinrich quay lưng lại với Eberhard và lấy ra các nguyên liệu rau củ. Cảm thấy hơi ngượng, anh lượn lờ xung quanh Karl Heinrich.Không chịu nổi cái đuôi phiền phức, Karl Heinrich ném cho anh củ khoai tây để gọt vỏ, nhưng chẳng mấy chốc, Eberhard không chỉ cắt trúng tay mà còn cắt lát khoai tây to bằng nắm đấm, thế là Karl Heinrich phải lấy lại."Ngồi yên cũng là một loại giúp đỡ.""Nếu làm lại, tôi có thể làm tốt hơn... À, đừng cầm dao!"Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén, Eberhard liền giơ hai tay lên và lùi lại. Nếu là người khác thì không sao, nhưng Karl Heinrich cầm dao thì thật đáng sợ.Sau khi dọn dẹp hành lý và kiểm tra lại kế hoạch lần nữa, Eberhard ngửi thấy mùi thức ăn ngon đúng nghĩa sau một thời gian dài.Eberhard không tự chủ được ló đầu ra, ánh mắt anh chạm phải Karl Heinrich. Karl Heinrich đã hoàn tất chuẩn bị, nhìn thấy điều này liền nhớ đến một loài động vật.'Trông như một con chồn đang tìm kiếm....'Karl Heinrich nghĩ thầm và ra hiệu bằng cách gật đầu.Eberhard giả vờ ho khan để che giấu tiếng bụng reo, anh ngồi xuống trước mặt Karl Heinrich."Tôi sẽ ăn ngon...?"Anh cầm đũa lên và cẩn thận nếm thử một món ăn. Ngạc nhiên thay, món anh ta nấu ngon hơn tưởng tượng.'Mọi thứ... từ đầu đến cuối đều thật bất ngờ.'Gần đây, Kang Woo Jin nhận ra rằng anh mới chỉ thấy một phần rất nhỏ về Karl Heinrich qua nguyên tác.Có lẽ chính anh mới là người đã nhìn nhận Karl Heinrich một cách đầy định kiến. Eberhard ăn món rau xào với dầu và thầm cảm thán.Kết thúc bữa ăn, Eberhard nhận ra mình đã ăn một cách vô ý thức và đưa ra đánh giá về món ăn."Ngon hơn đồ hộp nhiều.""Nếu cậu nấu ăn, thì thà ăn đồ hộp còn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz