La thiếu gia cố ý trêu chọc cô: “Sao vậy? Ăn uống no say rồi thì không nhận người nữa sao?”
Ma nữ nhỏ không nói lời nào mà đẩy anh ra tới ngoài cửa, trước khi đóng cửa lại, vừa ủy khuất lại nén giận mà tuyên bố: “Mấy ngày tới, anh không được phép chạm vào em.”
“Phanh.”
La thiếu bị người ta ném ra khỏi cửa lại nở nụ cười tươi mát như gió xuân, tựa như đang nhớ lại chút hình ảnh dâm đãng mê người nào đó, dường như chưa thỏa mãn mà sờ sờ môi.
Khi trời gần rạng sáng, ma nữ nhỏ liên tục bị kích thích bởi sự ra vào điên cuồng mà đạt đến cao trào, yếu ớt ngã xuống người anh.
Người đàn ông ổn định hơi thở, rút ra khỏi cơ thể cô, “ba” một tiếng, một lượng lớn chất dịch nóng, sền sệt lại hơi tanh tràn ra khỏi tiểu huyệt sưng đỏ.
Anh tìm đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn sâu nóng bỏng, hôn đến cô ý loạn tình mê, tùy ý để anh ôm đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm rửa thơm tho trở về giường lớn, cô mệt đến mức có thể ngủ ngay lập tức.
Trong lúc mờ hồ, cho vết thương sưng đỏ đau rát ở thân dưới bị xé rách được thuốc mỡ lành lạnh bôi lên một cách vụng về.
Người đang chìm trong giấc ngủ say vô thức mà hừ nhẹ hai tiếng, hơi thở đều đều, xoay người cho thoải mái ngủ say.
Công việc chất đống thành núi, bận bịu đến mức không thể ngừng lại được.
Các cuộc họp qua điện thoại, hội nghị trực tuyến liên tục kéo đến, ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống một ngụm trà thôi anh cũng không có.
Trong một ngày, ma nữ nhỏ đi vào trong thư phòng tổng cộng ba lần, lần nào cũng khiến anh tâm phiền ý loạn.
Lần đầu tiên, cô ngồi trên đùi anh cọ tới cọ lui, anh nhịn không được muốn hôn cô, cô bật cười rồi bỏ trốn mất dạng.
Lần thứ hai, cô thay một bộ đồ ngủ gợi cảm, cơ thể hoàn hảo như ẩn như hiện, lại chọn ngay lúc anh đang tiến hành hội nghị trực tuyến. Cô quyến rũ leo lên bàn làm việc của anh, cổ họng người đàn ông khô khốc lại khó chịu, dùng hai ba câu kết thúc hội nghị. Đôi mắt anh đỏ ngầu, đè bàn tay nhỏ xấu xa của cô lại, định ôm cô đặt lên trên đùi mà mây mưa một lúc, nhưng ma nữ nhỏ đáng thương lại nói rất đau, anh theo bản năng liền buông tay, người nào đó lập tức nhanh chóng chạy như bay ra khỏi phòng.
Đến lần thứ ba, ma nữ nhỏ nhẹ tay nhẹ xông vào gây rối, vừa mở cửa ra, người đàn ông đã sớm mài dao xoèn xoẹt chờ đợi, giam người vào giữa lồng ngực và bức tường, lần này dù cô nói cái gì đi nữa, cô nũng nịu nhẹ giọng xin tha, anh nhướng mày tỏ vẻ vô dụng. Ma nữ nhỏ biết mình muốn trốn cũng trốn không được, khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dưới người anh, bàn tay nhỏ kéo khóa quần xuống, khóe miệng ửng hồng khẽ nhếch lên, cái miệng nhỏ nhắn lập tức áp lên. Người đàn ông hơi ngẩng đầu, bàn tay to của anh đặt ở mái tóc dài quấn lấy hai vòng, thẳng eo thúc vào, sảng thở hổn hển.
Buổi hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, La Dực thở phào một hơi, nhìn đồng hồ đã qua giờ ăn tối.
Anh kéo lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi thư phòng, người vừa đi đến phòng khách đã ngửi thấy mùi cháy khét xộc vào, anh nhíu nhíu mày, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Trong làn khói đen mịt mù, ma nữ nhỏ đeo tạp dề màu lam nhạt, mái tóc dài cột lỏng lẻo ở sau đầu, một tay che miệng ho sặc sụa, một tay kia thì cứng nhắc mà cầm sạn đảo thức ăn trong chảo.
Một màn khói lửa ngút trời này quả thực không khác gì với việc phá hủy cả căn nhà.
Cả ngày hôm nay không dành nhiều thời gian cho cô, không nghĩ rằng một căn phòng bếp không có thứ gì lại chứa đầy đủ các loại vật dụng làm bếp và nguyên liệu nấu ăn. Anh thậm chí còn nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt của ma nữ nhỏ nào đó khi đối mặt với phòng bếp mà chưa từng dính dáng đến dầu mỡ.
Nghĩ đến đây, anh cụp mắt cười.
Anh nhẹ nhàng đi đến, liếc mắt nhìn chiếc chảo đen thui, cúi người ôm lấy cô từ phía sau, thuật tay tắt bếp, Bạch Mộng Nghiên không có chút kinh ngạc nào, nghiêng đầu bất mãn nói: “Đồ ăn còn chưa nấu chín, ai cho anh tắt bếp.”
La Dực chôn vào cổ cô, cọ cọ, cất tiếng trêu chọc: “Em xác định thứ này có thể ăn?”
Vừa nghe thấy lời này cô lập tức nổi giận, giả vờ đẩy tay anh ta ra.
Tâm trạng của anh cực kỳ tốt, dính người mà cắn vành tai của cô: “Yêu nữ hạ phạm, giờ lại học làm hiền thê lương mẫu sao, hửm?”
Đôi môi ấm nóng liếm láp vành tai mẫn cảm của cô, Bạch Mộng Nghiên co rụt cổ, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn đối xử tốt với anh một chút…”
Người đàn ông bật cười, xoay người cô lại, hai tay nắm lấy eo cô, đặt cô lên trên bàn bếp.
Một tay men theo vạt áo luồn vào trong, vòng ra sau lưng, linh hoạt cởi khóa áo lót ra, cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to đã trượt đến trước ngực cô, năm ngón tay trắng bệch dùng sức nắm lấy, nhào nặn da thịt trắng mịn, đầu ngón tay không nhanh không chậm mà vẽ vòng tròn trên đỉnh.
“Anh thích ăn cái gì, không phải em biết rõ nhất sao?”
Ma nữ ngẩng đầu lên, hơi thở có chút nóng bỏng khi bị anh nhào nặn, đôi chân thon dài buông thõng chậm rãi cọ xát chân anh mà đi lên, ánh mắt mơ hồ không rõ.
Anh chậm rãi móc lấy sợi dây nhỏ bên hông cô xuống, ánh mắt càng ngày càng sâu, hận không thể đem cô nhập vào trong cơ thể mình.
Âm thanh vang dội của tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc giữa bầu không khí nóng bỏng.
Người đàn ông dừng động tác trên tay, không vui nhíu mày lại.
"La Dực.” Đôi mắt ma nữ mông lung, gọi anh.
“Ừm, không sao.”
La Dực thong thả sửa sang lại quần áo cho cô, ôm cô xuống.
Người biết đến nơi này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nghĩ một chút liền biết người đến là ai.
Người đàn ông nắm tay cô đi tới phòng khách, thấp giọng dặn dò: “Em về phòng trước đi.”
Ánh mắt anh nhìn về phía cửa chính dò xét.
“Anh đi xem xem.”
Cửa nhà mở ra, đúng như anh dự đoán, đứng bên ngoài nhà là một nam một nữ.
Khuôn mặt của người đàn ông mười năm như một lạnh như một khối băng, người phụ nữ một tay chống lên tường, trên khuôn mặt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
La Dực lễ phép gọi bọn họ: “Chị, anh Tiểu Hùng.”
“Ừm.”
La Linh Tê đáp lại một cách qua loa, đẩy anh ra, tùy tiện đi thẳng vào trong phòng khách. La Dực không ngăn được, dè dặt đi theo phía sau, bộ dạng nịnh nọt còn hèn mọn hơn bộ dạng hầu hạ lão Phật gia.
Người phụ nữ đi ở phía trước đột nhiên quay người lại, La Dực dừng bước, nhận lấy anh mắt như muốn hỏi tội của cô.
“Em không nghe điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn? Sao, muốn tạo phản hả?”
Lúc này La Dực mới sực nhớ ra cả ngày bận rộn công việc, điện thoại cá nhân sớm đã ném ở chỗ nào đó không biết.
La Linh Tê lườm anh một cái: “Chị thấy là em có vợ liền quên mẹ, tiện thể ném luôn chị của mình đến Thái Bình Dương luôn rồi.”
Giọng điệu lần này hạ xuống, ngay cả Chung Diễn luôn nghiêm túc thận trọng đứng đằng sau cũng không nhịn được giật giật khóe môi, cúi đầu cười.
La Dực vô cùng ngoan ngoãn: “Em sao lại có cái gan đó, hai người phụ nữ ánh sáng chói lọi mãi mãi là vị trí số một, không ai có thể chiếm được vị trí đó.”
La Quả Quả hừ lạnh: “Bớt nói nhảm.”
Cô nghiêng đầu về phía phòng ngủ tìm kiếm, La Dực khéo léo che khuất tầm mắt của cô, khuôn mặt tươi cười nói: “Tìm cái gì vậy?”
“Tìm người được em kim ốc tàng kiều nha…”
La Dực tiếp tục cười đáp lại: “Người còn đang ngủ, có chuyện gì thì nói với em là được.”
La Quả Quả quả thật không thể nhìn nổi cái bộ dạng vì yêu mà điên cuồng này của anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng anh nửa ngày, cuối cùng anh vẫn không cho, cô cũng không làm gì nữa.
“Ba mẹ nói muốn gặp cô ta, ngày mai em đưa cô ấy về nhà một chuyến.”
Hô hấp La Dực chợt nghẹn lại, trong nhất thời tất cả những loại suy nghĩa không tốt tràn ngập trong đầu anh, anh đè thấp giọng, khẽ nói: “Bọn họ có nói gì với chị là có chuyện gì không?”
“Sao chị biết được…”
Quả Quả không nói gì, khoanh tay: “Em sợ cái gì, nhà chúng ta còn có thể ăn thịt cô ta hay sao?”
La Dực nở nụ cười ngượng ngùng: “Chị dịu dàng hiền lành như vậy, tất nhiên không thể làm ra chuyện xấu hổ được.”
La Linh Tê khẽ liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh, xoay người kéo cánh tay của Chung Diễn bước ra ngoài.
La thiếu gia chân thành mời mọc ở phía sau: “Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm sao đi.”
“Không ăn.”
La Linh Tê không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Bây giờ nhìn em nhiều thêm một chút, chị sợ rằng mình khó có thể tiêu hóa được.”
Đi được hai bước, cô bỗng nhiên nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi ông chồng nhà mình: “Tiểu Hùng, anh nói xem có phải La Dực là nhặt được trên đường không, gen tốt của nhà họ La chúng ta một chút cũng không có.”
Chung Tiểu hùng tỏ vẻ thâm trầm mà suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi trả lời: “Anh cảm thấy là cùng một huyết mạch, nhưng mà quan điểm của anh đối với chuyện này không khác hơn em là mấy.”
La Quả Quả nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói đi!”
Chung Diễn đẩy kính mắt: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, phù hợp với thực tế.”
Người nào đó quả thật tức giận, giơ tay lên định véo mặt anh, Tiểu Hùng linh hoạt tránh né, hai ba động tác liền bắt được tay cô ôm người vào trong lồng ngực của mình, thuận thế liền cắn nhẹ lên vành tai cô một cái.
Bầu không khí như bị lửa thiêu đốt: “Ngốc nghếch cũng không sao, anh thích là được.”
La Quả Quả bị lên án đến không thể động đậy, miệng hùng hổ nói: “Con gấu thối, tối nay anh đừng hòng dễ chịu.”
Chung Diễn khẽ cười bên tai cô: “Anh thì không sao cả, chỉ sợ em chịu không nổi, chủ động mở miệng cầu xin anh thôi.”
La Quả Quả trừng mắt: “…Anh.”
“Khụ khụ khụ.”
Bị ép xem hết cảnh liếc mắt đưa tình trước mặt, người đàn ông ho khan dữ dội một trận.
Vẻ mặt La Dực không dám nhìn thẳng: “Chị, anh rể, em xin được nói một câu, đi về phía trước hai bước chính là cửa lớn, hai người không nhịn được cũng không nên khoe cái cảnh ân ái đến sáng chói này trước mặt em chứ?”
La Quả Quả bị nói đến nỗi mặt đỏ bừng, hờn dỗi quay đầu lại nhìn người đàn ông: “Đều tại anh.”
Chung Diễn tỏ vẻ vô tội: “Vữa này người ôm ấp yêu thương đó cũng không phải là anh.”
Cô tự biết mình không thể nói lại anh, chỉ có thể cưỡng ép lôi kéo tay anh, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Ngay cả câu “tạm biệt” cũng không kịp nói, một tiếng “ầm” thật lớn vang lên.
Lần này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.
La Dực lắc đầu cười khổ, chị gái nhà mình cũng chỉ là một con hổ giấy, trước mặt anh thì cáo mượn oai hùm nhưng đứng trước Tiểu Hùng băng lạnh lập tức hiện ra nguyên hình.
Anh hừ một tiếng, còn có mặt mũi nói anh sợ sao, chậc.
Anh xoay người đi về phía phòng ngủ chính, người vừa đi đến trước cửa thì cánh cửa liền tự động mở ra.
Ma nữ nhỏ bước ra từ trong phòng, không nói tiếng nào nhào vào lồng ngực anh.
Anh khẽ cười thành tiếng, sờ sờ đầu của cô: “Đều nghe thấy rồi à?”
“Ừm.”
Cô ngẩng đầu, cằm tì vào ngực anh, ánh mắt dán lên hàm dưới của anh: “Người nhà của anh muốn em phải không?”
La Dực cúi đầu nhìn cô: “Sợ sao?”
Cô chớp chớp mắt: “Sợ cái gì?”
Thật ra trong lòng người đàn ông đã cực kỳ lo lắng, nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của người trong nhà, nói rằng không có một chút lo lắng chắc chắn là giả.
“Nếu như họ làm khó em, anh sẽ…”
“Sẽ không.”
Cô nhìn anh nở nụ cười dịu dàng: “Cho dù bọn họ có làm gì em thì ước nguyện ban đầu của em cũng là vì anh, em nên cùng anh đối mặt. Huống hồ em còn có anh, cho dù có bị ủy khuất, anh cũng sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho em mà.”
La Dực hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Cho nên mới nói anh là thuốc.”
Ma nữ nhỏ trêu chọc anh: “Công dụng tạm được, miễn cưỡng dùng vậy.”
“Ừ.”
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô lên đi vào trong phòng.
“Lần này anh sẽ dốc hết sức cho em, nhất định làm cho em hài lòng.”
Cánh cửa trong nháy mắt đóng lại, bên trong lên tiếng hét chói tai của Bạch Mộng Nghiên.
“Này, anh điên rồi, em còn chưa ăn cơm tối, em vẫn còn đói, anh đừng có sờ loạn…”
“Anh cũng đói, em cho anh ăn trước hai miếng lấp đầy cái bụng này đi.”
“Em không muốn, em muốn ăn cơm… ưm… ưm ưm….”
Người đàn ông dùng sức ấn đầu cô lại, miệng mở to thở dốc, sáng khoái đến mức cả linh hồn đều thăng hoa, có chút không thể khống chế được mà đâm vào trong cổ họng chật hẹp.
“Ăn có ngon không, hửm?”
“Em thích ăn gì, anh trai đều đút em ăn hết, shhh… lại hút thêm một chút… ừm.”
Sau khi quen dần, giải tỏa được cơn đói, anh chậm rãi thẳng lưng thả chậm tốc độ, thỏa mãn vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt khẽ đảo qua con ngươi ướt át của cô cùng đường nét của vật cứng nhô ra trên má.
Anh cười tươi cưng chiều: “Cục cưng thật nghe lời.”