[Muichirou x Y/n] Trái tim giữa bóng tối
Chap 82 Dưới Ánh Trăng Mờ Ảo (chuẩn bị H)
Ánh trăng bàng bạc len lỏi qua khung cửa sổ, trải nhẹ lên sân vườn, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên hiên gỗ, nơi bạn và Muichirou Tokitou đang ngồi. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua kẽ lá và những bóng đêm kéo dài in trên nền đất, như đang lặng lẽ chứng kiến khoảnh khắc giữa hai người. Cậu ngồi sát bạn, khoảng cách gần đến mức bạn có thể cảm nhận hơi thở cậu, ấm áp nhưng mang chút lạnh lẽo đặc trưng của một kiếm sĩ sống giữa lằn ranh sinh tử.Mái tóc đen dài của Muichirou, điểm xuyết sắc bạc hà ở đuôi, khẽ bay trong gió đêm, vài lọn tóc mượt mà rũ xuống vai bạn, lấp lánh như dải lụa dưới ánh trăng. Đôi mắt xanh biếc của cậu, trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, nhìn bạn không chớp, như muốn kéo bạn vào một thế giới chỉ có hai người. Dáng vẻ cậu vẫn mang nét lạnh lùng của Hà Trụ, nhưng sự xa cách thường thấy đã tan biến, nhường chỗ cho một Muichirou chân thực, nồng nhiệt, và đầy quyết tâm.Muichirou nghiêng đầu, mái tóc cậu chạm nhẹ vào má bạn, mang theo mùi hương thoang thoảng của gió đêm và cơ thể cậu. "Em... đã từng nghĩ anh sẽ mãi ở một mình chưa?" cậu thì thầm, giọng trầm thấp, vừa lạnh vừa ấm, như một cơn gió đêm len qua tâm hồn bạn. "Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ mình cần ai... nhưng nhìn nụ cười của em, nhìn em buồn, anh nhận ra mọi thứ trong anh đã đổi khác." Lời nói ấy, dù nhẹ nhàng như nói với một người em thân thiết, lại mang một sức mạnh khiến tim bạn rung lên.Bạn khẽ run rẩy, tim đập nhanh, không thể che giấu cảm xúc đang dâng trào. "Anh... anh biết không, chỉ cần thấy anh thôi, em đã thấy đủ rồi," bạn đáp, giọng nhỏ, ánh mắt ngượng ngùng nhưng chân thành. "Nhưng... em vẫn sợ, sợ một ngày nào đó sẽ mất anh." Nói xong, bạn cúi đầu, cảm giác lo lắng xen lẫn khao khát khiến hơi thở bạn trở nên gấp gáp.Một khoảng lặng dài bao trùm, chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp tim dường như đồng điệu của cả hai. Muichirou nghiêng người gần hơn, mái tóc cậu lướt qua vai bạn, hơi thở cậu len vào từng khoảng không gian nhỏ giữa hai người. "Ngốc thật... nếu đã sợ mất anh, thì đừng bao giờ buông tay," cậu thì thầm, giọng lạnh lùng nhưng ẩn chứa một ngọn lửa ấm áp khiến bạn rùng mình. "Anh không đi đâu đâu, em biết mà," cậu nói thêm, giọng khàn nhẹ, mang chút táo bạo như trêu đùa một người em gái, nhưng ánh mắt cậu lại sâu thẳm, như muốn ôm trọn mọi nỗi sợ của bạn.Tim bạn thắt lại. Bàn tay cậu đưa ra, chạm nhẹ lên mu bàn tay bạn, rồi siết chặt, ngón tay đan xen với sự mạnh mẽ của một kiếm sĩ nhưng đầy dịu dàng. Sự lạnh lùng thường thấy của cậu tan biến, thay vào đó là một sự quyết liệt và gần gũi khiến tim bạn như muốn vỡ ra. Bạn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu—vừa dịu dàng vừa dữ dội, như thể muốn kéo bạn chìm sâu vào đôi mắt ấy."Muichirou... chúng ta quá gần rồi" bạn thì thầm, giọng run run, ánh mắt khóa chặt vào cậu. Lời nói ấy như đánh thức một điều gì đó trong Muichirou. Cậu mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, vừa tinh nghịch vừa mê hoặc. "Tốt, vì anh cũng không định giữ khoảng cách tiếp đâu," cậu lẩm bẩm, giọng khàn, nhưng đầy chân thành. "Nhìn em thế này... chết tiệt, em làm anh muốn phá bỏ mọi giới hạn."Cậu kéo bạn sát hơn, để bạn tựa vào ngực cậu, nơi bạn cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn của một kiếm sĩ bậc thầy. Tay cậu lướt nhẹ lên vai bạn, ngón tay lần từng theo đường nét trên khuôn mặt bạn, rồi dừng lại ở cằm, nâng mặt bạn lên để ánh mắt cậu khóa chặt vào bạn. "Em là của anh, đúng không?" cậu thì thầm, giọng vừa dịu dàng vừa chắc chắn, như một kiếm sĩ tuyên bố điều không thể thay đổi. Bạn gật đầu, không thốt nên lời, và cậu đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ lên trán bạn, rồi chậm rãi trượt xuống má, dừng lại ngay sát môi bạn, như đang thử thách sự kìm nén của cả hai.Hơi thở cậu phả lên môi bạn, nóng bỏng, khiến cơ thể bạn run lên. "Anh muốn em... ngay bây giờ," cậu thì thầm, giọng trầm, mang sự quyết tâm của một người không bao giờ từ bỏ. Bạn hít sâu, tay bấu nhẹ vào áo cậu, cảm nhận cơ bắp săn chắc bên dưới. "Muichirou... " bạn đáp, giọng nhỏ nhưng đầy khao khát, ánh mắt ngượng ngùng nhưng không rời khỏi cậu.Khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu lên mái tóc, ánh mắt, và đôi bàn tay đan chặt, khiến không gian giữa bạn và Muichirou trở nên mờ ảo, vừa thân mật vừa gợi cảm. Bạn dựa nhẹ vào vai cậu, mắt nhắm lại, cảm nhận từng chi tiết nhỏ—hơi ấm, nhịp tim, và sự hiện diện của cậu. Trong đầu bạn, một suy nghĩ thoáng qua: đêm nay, mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở lời nói nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz