ZingTruyen.Xyz

Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi

Ánh nắng sớm vẫn dịu dàng chiếu xuống sân luyện tập của Hà Phủ, những tia sáng lấp lánh xuyên qua tán cây phong, vẽ nên những mảng sáng lung linh trên nền đất. Tiếng chim hót líu lo hòa quyện với âm thanh của những lưỡi kiếm Nichirin chạm nhau, tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống. Bạn và Muichirou đứng đối diện nhau trong sân, thanh kiếm gỗ nắm chắc trong tay, ánh mắt tập trung nhưng không giấu được sự ấm áp len lỏi giữa hai người.

"Chuẩn bị đi," Muichirou nói, giọng trầm nhưng mang một chút ý vị. Cậu giơ thanh kiếm lên, tư thế thanh thoát.

Bạn gật đầu, mỉm cười nhẹ, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích. "Em sẽ luyện tập hết sức mình." bạn đáp, giọng pha chút trêu đùa.

Muichirou tấn công trước, tung ra Thức Thứ Nhất: Thùy Thiên Viễn Hà. Lưỡi kiếm của cậu lao tới như một mũi tên, nhanh và chính xác, nhưng bạn đã quen với tốc độ của cậu. Bạn nghiêng người, thanh kiếm vung lên, chặn đứng đòn tấn công với một động tác mượt mà. Tiếng gỗ va chạm vang lên, rõ ràng nhưng không gay gắt.

Cả hai tiếp tục di chuyển, những chiêu thức của Hơi Thở hòa quyện trong không khí, tạo nên một điệu múa đầy nhịp nhàng. Muichirou sử dụng Thức Thứ Tư: Di Lưu Trảm, lưỡi kiếm cậu vẽ nên những đường cong mềm mại nhưng sắc bén, như làn sương trôi qua. Bạn đáp lại bằng chiêu thức của riêng mình, phối hợp nhịp nhàng, mỗi động tác đều mang sự ăn ý mà chỉ những người hiểu nhau sâu sắc mới có thể đạt được. Ánh nắng chiếu lên, làm nổi bật từng đường kiếm, như thể đang chúc mừng sự hòa hợp giữa hai người.

Sau một loạt chiêu thức, Muichirou bất ngờ dừng lại, hạ kiếm xuống, ánh mắt cậu lấp lánh dưới ánh sáng ban mai. "Em tiến bộ nhiều đấy," cậu nói, giọng trầm nhưng mang chút tán thưởng. "Nhưng vẫn còn một chút thiếu tập trung." Khóe môi cậu khẽ cong lên, một nụ cười tinh nghịch hiếm hoi, khiến tim bạn lỡ một nhịp.

"Anh nói ai thiếu tập trung chứ?" bạn đáp, giả vờ cau mày nhưng không giấu được nụ cười trên môi. Bạn bước tới gần cậu, thanh kiếm hạ xuống, cảm giác mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng lòng lại nhẹ nhõm. "Có phải anh đang cố làm em thua anh không?"

Muichirou không đáp ngay, chỉ nhìn bạn, ánh mắt xanh lam sâu thẳm như mặt hồ phản chiếu ánh nắng. Cậu bỏ kiếm xuống, rồi bất ngờ bước gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay. "Có lẽ," cậu nói, giọng thấp, gần như thì thầm. "Nhưng không phải vì tôi muốn thắng."

Bạn khựng lại, tim đập mạnh, cảm nhận được hơi ấm từ cậu. Không gian sân luyện tập bỗng trở nên tĩnh lặng, như thể cả thế giới chỉ còn lại bạn và Muichirou. "Vậy anh muốn gì?" bạn hỏi, giọng nhỏ nhưng mang theo một chút tò mò, một chút chờ đợi.

Muichirou im lặng một lúc, ánh mắt cậu dao động, như thể đang tìm cách diễn đạt những cảm xúc mà cậu ít khi bộc lộ. "Tôi muốn em biết," cậu cuối cùng nói, giọng trầm nhưng chân thành, "rằng dù chúng ta luyện tập, chiến đấu, hay chỉ đứng đây như thế này, tôi luôn muốn ở bên em. Không chỉ là đồng đội, mà là... người mà em có thể dựa vào."

Lời nói của cậu như một làn gió ấm, thổi qua trái tim bạn, xua tan mọi khoảng cách còn lại. Bạn mỉm cười, nước mắt bất giác lấp lánh nơi khóe mắt, không phải vì buồn, mà vì sự xúc động không thể kìm nén. "Muichirou," bạn thì thầm, giọng run rẩy, "em cũng muốn ở bên anh. Không chỉ trong những trận chiến, mà trong những khoảnh khắc như thế này, khi chúng ta chỉ là chính mình."

Cậu bước tới, và trước khi bạn kịp nhận ra, Muichirou nhẹ nhàng kéo bạn vào một cái ôm. Cánh tay cậu mạnh mẽ nhưng dịu dàng, ôm lấy bạn như thể muốn bảo vệ bạn khỏi cả thế giới. Bạn áp má vào vai cậu, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đều đặn của cậu, như một lời hứa thầm lặng rằng cậu sẽ luôn ở đây. Mùi hương của gỗ và lá phong từ áo choàng cậu hòa quyện với không khí buổi sáng, khiến bạn muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.

"Em là ánh sáng của tôi," Muichirou thì thầm bên tai bạn, giọng cậu thấp nhưng tràn đầy cảm xúc, như thể cậu đã giữ những lời này trong lòng quá lâu. "Dù có bao nhiêu bóng tối phía trước, tôi biết tôi sẽ không lạc lối, vì đã có em."

Bạn siết chặt vòng tay quanh cậu, cảm giác như trái tim mình đang tan chảy trong sự dịu dàng của cậu. "Và anh là lý do em tiếp tục chiến đấu," bạn đáp, giọng nghẹn ngào. "Dù tương lai có mang đến gì, em muốn đối mặt với nó cùng anh."

Cả hai đứng đó, trong vòng tay nhau, dưới ánh nắng sớm và những chiếc lá phong rơi lả tả, như thể thời gian đã ngừng trôi. Tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tất cả đều hòa quyện thành một bản nhạc dành riêng cho hai người. Khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, là một lời khẳng định rằng tình cảm giữa bạn và Muichirou không chỉ là những lời nói đêm qua, mà là một sợi dây bền chặt, đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách.

Cuối cùng, Muichirou buông bạn ra, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi bạn, dịu dàng và kiên định. "Chúng ta tiếp tục luyện tập chứ?" cậu hỏi, giọng mang chút trêu đùa, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.

Bạn gật đầu, mỉm cười rạng rỡ. "Được thôi, nhưng lần này, em sẽ không nhường anh đau!"

Cả hai bật cười, tiếng cười hòa vào ánh nắng ban mai, như một lời hứa rằng, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu, bạn và Muichirou sẽ luôn bước đi cùng nhau, không chỉ trong trận chiến, mà trong cả những khoảnh khắc yêu thương giản dị như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz