ZingTruyen.Xyz

Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi

Sương mù dày đặc bao phủ ngôi làng nhỏ trên núi, nơi những mái nhà gỗ thấp thoáng như bóng ma trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và một cảm giác bất an, như thể con quỷ liên quan đến ký hiệu Thượng Huyền đang rình rập đâu đó. Bạn, Muichirou, và Hana dừng chân trước đường làng, nơi những con phố vắng lặng. Lá thư của Muichirou, vẫn chưa mở, nằm trong túi áo bạn, nặng trĩu như một lời nói bị bỏ ngỏ. 

Muichirou đứng trước nhóm, áo khẽ tung bay nhẹ, ánh mắt xanh lam sắc lạnh quét qua những góc tối. "Con quỷ sẽ xuất hiện khi đêm xuống," cậu nói, giọng trầm, hòa vào tiếng gió. "Ở gần tôi, cả hai." Cậu liếc sang bạn, ánh mắt thoáng dịu đi, nhưng vẫn mang nét căng thẳng, như thể lời nói dở dang trên đường mòn vẫn ám ảnh cậu. Bạn gật đầu, tim đập nhanh, nhưng hình ảnh Hana đứng sát cậu, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, khiến ghen tuông trong bạn cứ thế âm ỉ, như sương mù len lỏi qua từng kẽ đá.

Hana, trong đồng phục kiếm sĩ, kiểm tra thanh kiếm Nichirin mới, ánh mắt lấp lánh quyết tâm xen lẫn lo lắng. "Anh Muichirou, em sẽ cố hết sức!" cô nói, giọng trong trẻo, rồi vô tư bước gần cậu, chỉ vào một ngôi nhà đổ nát phía xa. "Anh nghĩ con quỷ có thể trốn ở đó không?" Cô nghiêng người, đầu gần chạm vai Muichirou, nụ cười hồn nhiên như ánh nắng giữa màn sương. Hành động vô tư của cô khiến bạn siết chặt chuôi kiếm, ngón tay run nhẹ, ghen tuông dâng lên như một cơn sóng không thể kìm nén. Cô ấy luôn tìm cách ở gần anh ấy, bạn nghĩ, cảm giác mình như một bóng mờ bên cạnh ánh sáng rực rỡ của Hana.

Muichirou đáp, giọng lạnh lùng: "Kiểm tra mọi góc. Đừng lơ là." Cậu bước sang bên, giữ khoảng cách với Hana, ánh mắt không rời khỏi bóng tối phía trước. Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của Hana vẫn dán chặt vào cậu, và cô tiếp tục, giọng phấn khích: "Anh Muichirou, em thấy anh dùng Hơi Thở của Sương Mù ở trận trước, nhanh như sương tan! Em muốn học cách phối hợp với anh như chị!" Lời nói hồn nhiên của cô, dù vô ý, như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng bạn, khiến ghen tuông bùng nổ, như sương mù dày đặc che mờ tâm trí.

Bạn hít một hơi sâu, cố tập trung vào nhiệm vụ, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua Muichirou. Cậu đột nhiên quay lại, ánh mắt xanh lam dừng trên bạn, sâu thẳm và đầy mâu thuẫn, như thể cảm nhận được cơn sóng trong lòng bạn. "Em.." cậu nói, giọng trầm, bước đến gần bạn, giọng thấp đến mức chỉ bạn nghe thấy. "Em... vẫn giữ thứ của Tomioka." Ánh mắt cậu lướt qua chiếc khăn tay của Giyuu nhô ra từ túi áo bạn, ghen tuông lấp lánh như ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước. "Nó quan trọng với em đến thế sao?"

Lời nói của cậu, dù lạnh lùng, mang một tia tổn thương hiếm hoi, khiến tim bạn nhói lên. Ghen tuông và nỗi đau từ những khoảnh khắc Hana gần gũi cậu trào dâng, và bạn không thể kìm nén thêm. "Muichirou," bạn thì thầm, ánh mắt gặp ánh mắt cậu, giọng run rẩy nhưng kiên định. "Chiếc khăn tay này chỉ là sự an ủi của anh Giyuu, như một người anh trai. Nhưng anh... anh để Hana ở gần anh, ánh mắt cô ấy nhìn anh, anh thấy khác nhau không.."

Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, như sương mù bao phủ quảng trường. Muichirou im lặng, ánh mắt cậu dao động, như thể lời nói của bạn chạm vào một phần sâu kín trong trái tim cậu. "Hana không là gì cả," cậu nói, giọng cứng rắn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một cảm xúc khó gọi tên—ghen tuông, đau đớn, và một tia khao khát được thấu hiểu. "Em là kế tử của tôi... là người tôi..." Cậu dừng lại,  ánh mắt lướt qua chiếc khăn tay của Giyuu một lần nữa. "Nhưng e, giữ thứ đó, và tôi không biết em nghĩ gì."

Lời nói của cậu như một ngọn gió lạnh, thổi qua trái tim bạn. Bạn muốn nói rằng bạn yêu cậu, rằng lá thư trong túi áo là điều bạn khao khát mở ra, nhưng nỗi sợ bị tổn thương khiến bạn im lặng. Trước khi bạn kịp đáp, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ bóng tối, cắt ngang khoảnh khắc căng thẳng. Một con quỷ xuất hiện, cơ thể gầy guộc nhưng đôi mắt đỏ rực.

Muichirou lập tức vào thế, Hơi Thở của Sương Mù, thức thứ năm: Hải Sương Mộng Ảo bùng nổ, khiến cậu di chuyển như một bóng mờ, lưỡi kiếm cắt qua không khí. Bạn lao lên bên cạnh, sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, thức thứ bốn: Vân Sương Lãng Du, tạo ra những đường cắt mờ ảo, phối hợp nhịp nhàng với cậu. Hana, dù vụng về, giương kiếm và hét: "Em sẽ hỗ trợ!" Cô chém ngang, động tác dũng cảm nhưng thiếu chính xác, khiến con quỷ quay sang cô.

"Em, bảo vệ Hana!" Muichirou hét, giọng kiên quyết, ánh mắt thoáng lo lắng khi nhìn bạn. Bạn sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, thức thứ ba: Tán Sương Phù Vân, cắt qua móng vuốt của quỷ, đẩy nó lùi lại. Nhưng hình ảnh Muichirou lo lắng cho Hana, dù chỉ là trách nhiệm của một Hashira, khiến ghen tuông trong bạn không ngừng chạm đến đỉnh điểm, như một ngọn lửa âm ỉ dưới lớp sương.

Con quỷ gầm lên, tan biến sau nhát kiếm cuối cùng của Muichirou. Cả nhóm thở hổn hển, ánh hoàng hôn tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm. Hana chạy đến gần Muichirou, giọng cảm kích: "Anh Muichirou, chị, cảm ơn hai người!" Cô vô tư nắm tay áo cậu, ánh mắt lấp lánh, và bạn cảm thấy tim mình thắt lại.

Muichirou gạt tay Hana ra, ánh mắt lạnh lùng, rồi quay sang bạn, giọng trầm: "Em... chúng ta cần nói chuyện, sau nhiệm vụ này." Ánh mắt cậu sâu thẳm, như sương mù dưới ánh trăng, mang theo lời hứa chưa nói. Bạn gật đầu, lá thư trong túi áo vẫn nặng trĩu...

Dưới bóng đêm của ngôi làng, bạn biết rằng nhiệm vụ này chỉ là khởi đầu. Những cuộc chiến sẽ còn kéo dài cùng với đó là sự giằng co cảm xúc giữa trái tim bạn và Muichirou, nơi những lời thì thầm vẫn bị sương mù che phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz