Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi
Bầu trời xám xịt bao phủ thị trấn nhỏ nằm giữa thung lũng, nơi những cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và một cảm giác bất an khó tả. Một con quạ từ phủ Chúa Công đã mang tin khẩn vào sáng sớm, báo về những vụ mất tích liên tiếp ở đây, dấu hiệu của một con quỷ mạnh. Bạn, Muichirou, và Hana được giao nhiệm vụ điều tra, và giờ đây, cả nhóm đứng trước cổng thị trấn, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu nhuộm chân trời. Là kế tử của Muichirou Tokitou, Sương Trụ, bạn siết chặt thanh kiếm Nichirin, Hơi Thở của Sương Mù sẵn sàng trong cơ thể, lưỡi kiếm lấp lánh như làn sương dưới ánh sáng yếu ớt.Muichirou đứng trước nhóm, tay áo màu xanh lam đậm khẽ tung bay, ánh mắt xanh lam sắc lạnh quét qua những con phố vắng lặng. "Con quỷ hoạt động vào ban đêm," cậu nói, giọng trầm, hòa vào tiếng gió. "Tìm dấu vết trước khi nó tấn công." Cậu quay sang bạn, ánh mắt thoáng dịu đi, như mặt hồ phản chiếu ánh trăng. "Em, ở gần tôi. Hana, đi sau, quan sát kỹ."Bạn gật đầu, tim khẽ đập nhanh. "Em hiểu, Muichirou," bạn đáp, giọng kiên định, ánh mắt gặp ánh mắt cậu, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ khiến bạn cảm thấy an tâm giữa không khí căng thẳng.Hana, trong đồng phục kiếm sĩ, nắm chặt thanh kiếm Nichirin mới, ánh mắt lấp lánh quyết tâm xen lẫn lo lắng. "Em sẽ cẩn thận, anh Muichirou," cô nói, giọng trong trẻo nhưng run nhẹ. Cô bước gần Muichirou, như tìm kiếm sự bảo vệ từ một Hashira, và hỏi: "Anh... anh nghĩ con quỷ này mạnh thế nào?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu, và bạn cảm thấy một cơn sóng ghen tuông quen thuộc dâng lên, như sương mù len lỏi trong tâm trí.Muichirou đáp, giọng lạnh lùng: "Mạnh hay yếu, cũng sẽ bị tiêu diệt. Đội Diệt Quỷ không có chỗ cho do dự." Cậu không nhìn Hana, ánh mắt vẫn quét qua bóng tối, nhưng cô vẫn mỉm cười, như thể lời nói lạnh nhạt của cậu là nguồn động viên. "Anh mạnh mẽ thật," cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh, và cách cô vô tư đứng sát Muichirou khiến bạn siết chặt chuôi kiếm, ngón tay run nhẹ.Cả nhóm tiến vào thị trấn, những con phố vắng tanh với những ngôi nhà gỗ đóng kín cửa. Bạn đi sát bên Muichirou, Hơi Thở của Sương Mù giúp bạn cảm nhận từng luồng khí lạnh, dấu hiệu của huyết quỷ thuật. Hana đi sau, ánh mắt cô quét qua góc tối, thanh kiếm giương sẵn dù động tác còn vụng về. Khi cả nhóm đến một quảng trường nhỏ, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, và một con quỷ xuất hiện—cơ thể cao lớn, đường vân đỏ rực trên da, đôi mắt như hai đốm lửa."Các ngươi... dám bước vào lãnh địa của ta?" con quỷ gầm gừ, móng vuốt lóe sáng dưới ánh hoàng hôn. Muichirou lập tức vào thế, sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Năm: Hà Vân Hải, giải phóng hàng loạt nhát chém liên tiếp với tốc độ kinh hoàng, tạo ra một màn sương dày đặc che phủ, khiến cậu di chuyển như một bóng mờ. Bạn lao lên bên cạnh, sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Tư: Di Lưu Trảm, tung ra một đường cắt nhanh như gió, phối hợp nhịp nhàng với cậu, như hai cơn sương hòa quyện trong không khí.Hana, dù là kiếm sĩ mới, giương kiếm và hét: "Em sẽ giúp!" Cô chém ngang, động tác vụng nhưng dũng cảm, cố phân tán sự chú ý của con quỷ. Nhưng con quỷ quá nhanh, lao về phía Hana với móng vuốt sắc nhọn. Bạn phản ứng tức thì, sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Ba: Hà Tán Phi Mạt, tung ra một nhát chém hình tròn, thổi bay móng vuốt của con quỷ, bảo vệ Hana. "Hana, lùi lại!" bạn hét, giọng kiên quyết, tim đập mạnh.Hana lùi về, nhưng ánh mắt cô hướng về Muichirou, giọng run rẩy: "Anh Muichirou, em... em sợ mình làm chậm mọi người." Cô đứng gần cậu, vô tư nắm lấy góc áo choàng của cậu như để trấn an bản thân. Muichirou liếc cô, giọng lạnh lùng: "Giữ vị trí." Nhưng hình ảnh Hana dựa vào cậu, ánh mắt ngấn lệ nhưng đầy ngưỡng mộ, khiến bạn cảm thấy tim mình nhói lên, ghen tuông trỗi dậy mạnh hơn, như sương mù dày đặc che mờ tâm trí.Muichirou lao tới, sử dụng Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Bảy: Nguyệt Lung, thay đổi nhịp độ di chuyển một cách kỳ ảo—chậm rãi khi xuất hiện, nhanh như chớp khi ẩn mình—làm con quỷ mất phương hướng. Lưỡi kiếm của cậu chém xuyên cổ con quỷ, khiến nó gào lên, tan biến vào bóng tối, để lại một mảnh vải rách với ký hiệu lạ—manh mối có thể liên quan đến Thượng Huyền. Cả nhóm thở hổn hển, ánh hoàng hôn tắt dần, nhường chỗ cho bóng đêm.Hana, vẫn đứng gần Muichirou, quay sang cậu, giọng cảm kích: "Anh Muichirou, anh nhanh quá! Em... em muốn được mạnh như anh." Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, và cách cô vô tư chạm vào cánh tay cậu để nhấn mạnh lời nói khiến bạn siết chặt mảnh vải ký hiệu trong tay, ngón tay run lên vì ghen tuông. Hana chỉ đang xúc động, bạn tự nhủ, nhưng sự gần gũi của cô với Muichirou làm lòng bạn rối bời.Muichirou gật nhẹ với Hana, ánh mắt lạnh lùng, rồi bước đến gần bạn. "Em," cậu nói, giọng trầm, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng vào bạn, như muốn xuyên thấu tâm trí. "Hôm nay em phản ứng nhanh. " Lời nói của cậu mang chút chân thành, nhưng nét lạnh lùng vẫn khiến bạn cảm thấy một khoảng cách. Cậu không chạm vào bạn, chỉ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhưng không giải thích được cảm xúc.Bạn mỉm cười gượng, giọng nhỏ: "Cảm ơn anh, Muichirou. Em... sẽ cố gắng hơn." Nhưng trong lòng, ghen tuông vẫn cuộn trào, như sương mù không tan. Hình ảnh Hana chạm vào cánh tay cậu, ánh mắt ngưỡng mộ kéo dài, khiến bạn tự hỏi liệu Muichirou có thực sự chỉ xem bạn là người duy nhất bên cậu. Bạn quay đi, giả vờ kiểm tra mảnh vải, che giấu cơn sóng trong lòng.Hana, hồn nhiên như không nhận ra, cười tươi: "Chúng ta thật sự là một đội mạnh!" Cô bước đến gần bạn, giọng chân thành: "Chị, cảm ơn chị đã bảo vệ em." Nhưng sự chân thành của cô chỉ khiến bạn cảm thấy mâu thuẫn hơn—Hana là bạn, nhưng sự gần gũi của cô với Muichirou làm bạn không thể ngừng nghĩ ngợi.Bất chợt, Ginko bay đến, đậu trên một cành cây gần đó, ánh mắt sắc sảo lấp lánh dưới ánh trăng. "Hừ, trận chiến kịch tính đấy!" chú quạ lên tiếng, giọng tinh nghịch. "Muichirou, cậu và cô gái của cậu phối hợp ăn ý thật! Nhưng cô gái mới này..." Ginko nghiêng đầu nhìn Hana, "cứ bám lấy cậu thế, coi chừng ai đó ghen đấy!" Chú quạ cười khúc khích, vỗ cánh bay lên, để lại một tiếng cười vang vọng.Muichirou khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua bạn "Ginko, im lặng đi," cậu nói, giọng trầm nhưng mang chút ấm áp khi nhìn bạn. Cậu bước đến gần, bàn tay khẽ chạm vào vai bạn, ngón tay lướt nhẹ như làn sương. "Không cần để tâm nó."Lời nói ấy như một ngọn gió nhẹ, làm dịu đi phần nào cơn sóng ghen tuông trong lòng bạn. Bạn gật đầu, mỉm cười chân thành hơn. "Em biết, Muichirou," bạn thì thầm, ánh mắt tìm kiếm ánh mắt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz