ZingTruyen.Xyz

Muichirou X Y N Trai Tim Giua Bong Toi

Buổi tối lặng lẽ trôi qua, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên căn bếp nhỏ ấm cúng. Bạn đứng trước bếp, tay thoăn thoắt chuẩn bị một bữa tối đơn giản: cơm trắng, cá nướng và một ít rau luộc. Mùi thơm từ món ăn lan tỏa, khiến không khí trở nên dễ chịu hơn. Từ góc phòng, Muichirou ngồi lặng lẽ trên ghế, đôi mắt xanh lam mơ màng nhìn ra khoảng không, như thể tâm trí cậu đang trôi dạt đâu đó giữa những đám mây.

"Xong rồi đây," bạn lên tiếng, đặt đĩa cá nướng thơm lừng lên bàn. Muichirou khẽ quay đầu, ánh mắt lướt qua món ăn rồi dừng lại ở bạn. Cậu không nói gì, chỉ gật nhẹ, nhưng tôi nhận ra sự lạnh lùng thường thấy trong ánh mắt ấy đã dịu đi đôi chút.

Cả hai bắt đầu ăn. Tiếng bát đĩa chạm nhau khe khẽ là âm thanh duy nhất trong căn phòng yên tĩnh. Bạn liếc nhìn Muichirou, cậu ăn chậm rãi, từng động tác nhẹ nhàng nhưng chính xác, như cách cậu sử dụng kiếm.

"Anh thấy món này thế nào?" bạn hỏi, cố gắng khơi chuyện.

Muichirou ngừng lại, ngước mắt nhìn bạn. "Cũng được," giọng cậu đều đều, nhưng không còn cái sắc lạnh như trước. "Cá nướng hơi mặn."

Tôi bật cười, gật đầu. "Ừ, lần sau em sẽ để ý. Anh thích ăn nhạt hơn, đúng không?"

Cậu không trả lời ngay, chỉ khẽ nhún vai, ánh mắt lại hướng ra cửa sổ. "Tôi không để ý lắm. Chỉ là... ăn thế này cũng ổn."

Bạn mỉm cười, cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi trong lời nói của cậu. Dù vẫn còn chút xa cách.

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện, những câu hỏi đơn giản về ngày hôm nay, về thời tiết, về những đám mây mà Muichirou dường như rất thích ngắm. Cậu trả lời ngắn gọn, nhưng mỗi lời đều mang một chút gì đó khác lạ, không còn vẻ thờ ơ như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Có lúc, cậu còn hỏi ngược lại bạn, giọng nhẹ nhàng nhưng tò mò: "Cô nấu ăn mỗi ngày không thấy mệt sao?"

"Thỉnh thoảng cũng mệt," bạn đáp, "nhưng nấu cho người khác thì vui hơn."

Muichirou nhìn bạn, ánh mắt thoáng chút khó hiểu, nhưng rồi cậu gật nhẹ, như thể đang ghi nhớ điều đó.

Sau bữa ăn, bạn dọn dẹp bàn và mang bát đĩa ra bồn rửa. Nước chảy róc rách, tôi cẩn thận rửa từng chiếc bát, nhưng có lẽ vì mải nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi, bạn không để ý lưỡi dao nhỏ trong bồn. Một cảm giác nhói buốt chạy dọc ngón tay, tôi giật mình, làm rơi chiếc bát xuống bồn. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết cắt nhỏ trên ngón trỏ.

"Sao thế?" Giọng Muichirou vang lên từ phía sau, vẫn bình thản nhưng có chút lo lắng. Bạn quay lại, thấy cậu đã đứng dậy, đôi mắt sắc bén giờ đang tập trung vào bàn tay tôi.

"Không sao, chỉ là đứt tay một chút," bạn cười gượng, cố giấu bàn tay ra sau lưng.

Nhưng Muichirou không để bạn trốn tránh. Cậu bước tới, nhanh nhẹn nhưng không hề thô bạo, nắm lấy cổ tay tôi và kéo bàn tay ra xem. "Đưa đây," cậu nói, giọng vẫn lạnh nhưng pha lẫn sự quan tâm kín đáo.

Cậu cúi xuống, kiểm tra vết thương một cách cẩn thận. "Không sâu, nhưng phải rửa sạch." Không chờ bạn phản ứng, cậu kéo bạn đến vòi nước, nhẹ nhàng xối nước lên vết cắt. Động tác của cậu tỉ mỉ, không chút vội vã, nhưng vẫn mang vẻ tự nhiên.

"Anh... không cần làm vậy đâu," bạn lẩm bẩm, cảm thấy hơi ngượng khi bị cậu chăm sóc thế này.

Muichirou không ngẩng đầu, chỉ đáp: "Đừng để nhiễm trùng. Phiền lắm." Lời nói tuy cộc lốc, nhưng tôi nhận ra sự quan tâm trong đó. Cậu lấy một miếng vải sạch từ đâu đó, quấn quanh ngón tay bạn một cách khéo léo.

"Xong rồi," cậu nói, buông tay bạn ra và quay đi, như thể chẳng có gì to tát. Nhưng khi bạn nhìn theo, tôi thấy khóe môi cậu khẽ cong lên, một nụ cười nhỏ xíu, gần như không thể nhận ra.

"Cảm ơn, Muichirou," tôi nói, giọng chân thành.

Cậu dừng bước, quay lại nhìn tôi. "Không có gì." Rồi cậu thêm, giọng nhẹ hơn: "Lần sau cẩn thận hơn."

Tôi gật đầu, mỉm cười. Dưới ánh trăng mờ nhạt, căn bếp nhỏ dường như ấm áp hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz