ZingTruyen.Xyz

Một Đời Yêu Em - Phần 1

Chương 61 : Nam Dương

NguyetHa-

Mùa hè đến sớm ở Nam Dương, khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng ló dạng, cả vùng đất như được đốt cháy trong ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh nắng chói chang  nhưng cũng đầy năng lượng, tạo cảm giác như mọi thứ đều đang bùng cháy và đầy sức sống. Đó chính là lúc đội tuyển bóng bàn quốc gia chuẩn bị cho những ngày tập huấn căng thẳng, để sẵn sàng cho thử thách lớn nhất trong sự nghiệp Olympic Tokyo.

Trong một căn phòng rộng rãi, chiếc bàn tròn lớn được phủ bởi một lớp vải màu xanh lam, trên đó là những bản chiếu và máy chiếu đang hoạt động không ngừng. Bốn bức tường của căn phòng được trang trí đơn giản, nhưng không khí trong đó lại vô cùng nặng nề. Các huấn luyện viên cùng ban huấn luyện của đội tuyển bóng bàn quốc gia ngồi quanh bàn, ánh mắt tập trung vào màn hình lớn trước mặt, nơi danh sách các vận động viên tham gia Olympic Tokyo đang dần hiện lên. Mỗi cái tên đều mang theo một câu chuyện, một nỗ lực không ngừng, nhưng khi màn hình chuyển đến dòng cuối cùng, mọi ánh mắt đồng loạt dừng lại.

Tên Vương Sở Khâm xuất hiện trên màn chiếu, đính kèm với ký hiệu P bên cạnh. Một sự im lặng bao trùm căn phòng, và một người trong đám đông cất tiếng, giọng đầy sự do dự:

"Đứa trẻ này...!"

Lời nói chưa dứt, đã bị cắt ngang bởi một giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết từ phía đối diện:

"Đứa trẻ này làm sao?"

Ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Đó là Lưa Quốc Lương, Chủ tịch của đội tuyển bóng bàn quốc gia, người từng dẫn dắt đội giành được vô số chiến thắng. Ông nổi tiếng không chỉ vì tài năng huấn luyện mà còn vì sự nghiêm khắc và tầm nhìn xa. Với ông, mọi quyết định đều cần phải chính xác, và không có chỗ cho cảm tính.

Cả căn phòng lặng đi. Một vài người trong đội không giấu nổi sự nghi ngờ trong ánh mắt, tiếng sì xầm rì rào bắt đầu vang lên, từ những âm thanh nhỏ dần trở nên to hơn và bao trùm cả căn phòng.

"Vương Sở Khâm," Một giọng ông không lớn nhưng đầy uy lực

"Cậu ấy là một tay vợt tài năng. Dù gần đây có một vài vấn đề diễn ra, khiến cho thành tích của đứa nhỏ này không được tốt cho lắm. Nhưng với những gì của trước đây, tôi tin chữ P này là xứng đáng"

Lời vừa nói như một phát súng, khiến cho cả phòng lại rơi vào im lặng. Những thành viên trong đội không ai nói thêm lời nào, nhưng họ biết rằng, Chủ Tịch Lưu không phải là người dễ dàng đưa ra những quyết định mơ hồ. Nếu ông đã nói vậy, thì có nghĩa là có lý do.

"Vậy còn Lâm Cao Viễn thì sao? Xét về tuổi và kinh nghiệm, đương nhiên Lâm Cao Viễn sẽ có nhiều hơn Vương Sở Khâm. Vậy tại sao chúng ta không thay cậu ta vào vị trí này?"

Chủ Tịch Lưu khẽ nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của người vừa lên tiếng. Tất cả mọi người trong phòng đều chú ý lắng nghe, không ai dám cắt ngang hoặc có động tĩnh gì. Ông lặng lẽ quan sát đám đông một lúc, như thể đang cân nhắc mọi thứ. Sau đó, ông nhẹ nhàng lên tiếng, giọng ông bình thản nhưng không kém phần sắc bén:

"Vậy sao? Lâm Cao Viễn à?"

Ông mỉm cười nhẹ, nhưng trong nụ cười đó có một chút gì đó sâu xa, như thể ông đang nhìn thấy điều mà mọi người trong phòng này chưa thể nhận ra.

"Đúng là Lâm Cao Viễn có nhiều kinh nghiệm, và tôi không phủ nhận điều đó. Cậu ta đã thi đấu ở nhiều giải đấu quốc tế, đạt được thành tích ấn tượng. Nhưng Olympic là một sân chơi không chỉ đòi hỏi kinh nghiệm, mà còn cần sự kiên nhẫn và khả năng thích nghi. Và tôi nhận thấy rằng về mặt này Cao Viễn có chút thua kém Sở Khâm. Vì vậy, vị trí này không ai phù hợp hơn cậu ta"

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

" Cậu ấy có thể không đạt thành tích tốt trong thời gian gần đây, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng sự kiên trì của cậu ấy là vô cùng mạnh mẽ. Cậu ấy có khát vọng, và trong thể thao, đôi khi khát vọng còn quan trọng hơn cả kinh nghiệm. Những gì Sở Khâm trải qua sẽ giúp cậu ấy trưởng thành và mạnh mẽ hơn."

Một vài người trong phòng bắt đầu hiểu ra ý của Chủ Tịch Lưu, nhưng vẫn có sự nghi ngại. Một người khác lên tiếng:

"Nhưng nếu không có thành tích tốt, liệu chúng ta có thể mạo hiểm như vậy được không? Sở Khâm còn rất trẻ, nếu cậu ấy không thể vượt qua được những áp lực lớn ở Tokyo, chẳng phải chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm sao?"

Ánh mắt Chủ Tịch Lưu sâu thẳm, đầy suy tư.

"Nếu chỉ nghĩ về sự an toàn, chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm được những ngôi sao thực sự. Tất cả các huyền thoại đều phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong sự nghiệp của họ. Lâm Cao Viễn là một tay vợt xuất sắc, nhưng cậu ấy cũng có giới hạn. Chúng ta cần sự đổi mới, và Sở Khâm chính là sự đổi mới mà đội tuyển này cần."

Ông ngừng lại một lát, rồi nói thêm:

"Chúng ta sẽ không chỉ tham gia Olympic để 'chơi cho vui'. Chúng ta phải giành chiến thắng. Và để giành chiến thắng, chúng ta phải chấp nhận thay đổi. Tôi tin rằng Sở Khâm sẽ vượt qua thử thách này, và tôi tin rằng cậu ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng."

Cả căn phòng vẫn im lặng. Những câu nói của Chủ Tịch Lưu đã đặt ra là một sự thật khó khăn. Sở Khâm là một sự mạo hiểm, nhưng nếu thành công, đó sẽ là sự đột phá, là niềm hy vọng mới. Nhưng liệu đội tuyển có đủ kiên nhẫn để nuôi dưỡng một tài năng chưa hoàn thiện hay không?

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian im lặng dài, mọi người trong phòng cũng đã thống nhất ý kiến.

"Vậy chúng ta sẽ tin tưởng vào quyết định của Chủ Tịch. Hy vọng rằng, sự lựa chọn này sẽ đúng."

Căn phòng họp dần vắng lặng, chỉ còn lại những tiếng bước chân xa dần. Những người tham gia cuộc họp lần lượt đứng dậy, gật đầu tạm biệt nhau rồi rời đi. Ánh sáng ngoài cửa sổ dần phai nhạt, báo hiệu một ngày dài sắp kết thúc. Chỉ còn một người duy nhất ngồi lại trong phòng — Thầy Tiêu. Ông vẫn ngồi im, đôi mắt sâu thẳm như thể đang suy tư về những điều không chỉ xảy ra trong cuộc họp hôm nay, mà còn về những quyết định sẽ ảnh hưởng lâu dài đến tương lai.

Chủ Tịch Lưu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhưng Thầy Tiêu không vội. Ông vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi tấm bảng gỗ trên bàn, dường như đang cân nhắc những lời nói vừa rồi. Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Chủ Tịch Lưu," giọng Thầy Tiêu vang lên, nhưng nhẹ nhàng và nghiêm túc

 "Có phải thẻ P này là dành cho vị trí đánh đôi nam nữ, đúng không?"

Chủ Tịch Lưu dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Thầy Tiêu. Đôi mắt của ông sáng rực, như thể đã đoán trước câu hỏi này. Lưu Chủ Tịch mỉm cười nhẹ, rồi đáp:

"Đúng vậy" ông xác nhận, giọng nói trầm tĩnh nhưng không thiếu phần sâu sắc.

"Tuy nhiên, tôi tin rằng nếu Vương Sở Khâm có thể thích nghi và phát triển, cậu ấy sẽ là một sự bổ sung quan trọng không chỉ cho đội đôi, mà còn cho cả đội tuyển."

Thầy Tiêu nhíu mày, không vội vã lên tiếng ngay. Ông nhìn Chủ Tịch Lưu bằng ánh mắt sắc bén, dò xét.

"Không phải... đôi nam nữ của Sở Khâm đã bị tách rồi sao? Hiện tại Đối mới của cậu ấy với Mạn Mục cũng gặp nhiều lỗ hỏng. Ông có cho rằng quyết định này quá vội vã không?"

Thầy Tiêu lên tiếng, giọng ông nói chứa đựng một sự nghi ngại rõ rệt.

Chủ Tịch Lưu đứng lặng một lúc, đôi mắt ông sáng lên một cách lạ thường, rồi bất ngờ bật cười. Tiếng cười của ông vang lên trong không gian im lặng, như thể mọi chuyện đã diễn ra đúng như ông dự tính. Không có chút ngạc nhiên, cũng không có sự bất ngờ nào.

"Thầy Tiêu, ông nghĩ tôi chưa nghĩ đến chuyện đó sao?"

Chủ Tịch Lưu mỉm cười, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả. Vấn đề đôi nam nữ của Sở Khâm ông đã suy nghĩ rất nhiều. Không thể phủ nhận rằng cặp đôi Wang/Wang mà ông đặt ra có nhiều thiếu sót, và việc kết hợp lại là không khả thi. Nhưng đó không phải điều ông quan tâm đến, hiện tại còn có một người rất phù hợp, không ai khác, đó là Sasa.

Dù lần cuối cùng cả hai cùng nhau tập luyện và ghép đôi là chuyện của hơn một năm trước. Nhưng nhìn lại các giải gần đây, kết quả thật sự đáng để mong đợi. Vì vậy, với quyết định lần này tuy có phần mạo hiểm, nhưng bản thân ông có một sự sắp xếp khác trong giải mô phỏng sắp tới, đó sẽ là câu trả lời tốt nhất.

" Ông nghĩ rằng tuyển nữ chúng ta chỉ có Mạn Mục thôi sao?  Nam dương lần này sẽ là một phép thử cho đứa nhóc này" 

Ông dừng lại một lúc, như thể muốn để những lời nói của mình thấm sâu vào lòng Thầy Tiêu. Đôi mắt của vẫn không rời khỏi Thầy Tiêu, ánh mắt ấy chứa đựng sự quyết đoán và một phần gì đó thận trọng, như thể ông biết rằng lựa chọn này không phải là dễ dàng, nhưng lại là điều cần thiết.

Thầy Tiêu vẫn im lặng, suy nghĩ về những gì Chủ Tịch Lưu vừa nói. Dường như trong từng lời nói đó đang ám chỉ điều gì đó, nhưng bản thân ông lại không chắc nhắn với suy đoán của mình 

" Ý ông là Sasa ? " lời nói có chút cẩn trọng

Chủ Tịch Lưu quay lại, ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã mờ dần, báo hiệu chiều tà đã buông xuống, nhưng ông vẫn đứng vững, như thể không hề vội vã. Bước chân của ông chậm lại, nhưng trước khi ra khỏi phòng, ông dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như luôn luôn vậy, quay lại nhìn Thầy Tiêu lần cuối.

"Tiêu Chiến!" Chủ Tịch Lưu lên tiếng, giọng không quá cao nhưng mang theo sự chắc chắn và thẩm thấu.

 "Tôi nghĩ ông đủ tinh ý để hiểu điều tôi đang nói đến là gì."

Chủ Tịch Lưu không dừng lại nữa. Ông quay đi, bước nhanh về phía cửa, để lại Thầy Tiêu một mình trong căn phòng nhỏ. Âm thanh của bước chân xa dần, và trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại những tiếng kim đồng hồ tĩnh lặng và một đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Thầy Tiêu.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm không gian. Nhìn theo bóng lưng Chủ Tịch Lưu, không thể thốt lên một lời nào. Thầy ngồi lại trên chiếc ghế, đưa tay vuốt ve những nếp nhăn trên trán, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng dần tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm tĩnh mịch. 

Sau ngày hôm đó, toàn bộ danh sách tham gia thi đấu Olympic Tokyo được công bố rộng rãi. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè Nam Dương, nơi không khí lúc nào cũng ẩm ướt và oi ả, Sở Khâm ngồi dưới tán cây xanh rờn, nơi cơn gió nhẹ thổi qua làm xao động những tán lá. Đôi mắt anh chăm chú dán chặt vào cái tên của mình trên tấm bảng thông báo, nhưng lại dừng lại ở một điểm đặc biệt. Một chữ "P" nhỏ nhắn nhưng lại đầy ẩn ý ở phía cuối tên anh, như một lời khẳng định, nhưng cũng như một sự nhắc nhở không mấy dễ chịu.

Anh trầm tư. Thật lòng, Sở Khâm không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào vào lúc này. Vui mừng hay tiếc nuối? Lý do là vì một người anh đã biết quá rõ " Bánh đậu nhỏ" . Em ấy đã tham gia kỳ Olympic đầu tiên trong sự nghiệp và tỏa sáng rực rỡ như một ánh dương, chiếu sáng tất cả mọi ánh nhìn xung quanh. Còn anh, mãi chỉ đứng yên một chỗ, nhìn em ấy từ xa, như một người không bao giờ có thể chạm tới được.

Những bước đi của Bánh đậu nhỏ quá vững vàng, còn anh, dường như luôn là người lùi lại phía sau. Một chút ghen tị và cảm giác không đủ tốt khiến anh không thể thốt nên lời. Nuốt một chút nước bọt đắng nghét trong cổ họng, cố gắng nở một nụ cười mỉa mai. Một nụ cười của kẻ bại trận. Anh tự giễu mình, cảm thấy như mình không xứng đáng đứng chung một sân đấu với những người như em ấy. Và rồi, chỉ biết thu mình vào một góc khuất trong tâm trí, nghĩ về những điều xa vời, những giấc mơ không thể chạm tới.

Cùng lúc ấy, một thông báo mới lại hiện lên trên màn hình điện thoại của anh. "Danh sách thi đấu giải khởi động Olympic". Ngón tay anh chầm chậm lướt xuống, ánh nhìn mệt mỏi, chán nản, không có chút cảm hứng nào. Đấu đơn nam, đơn nữ, đôi nữ... đôi nam... Đôi nam... Anh dừng lại, đôi mắt mở lớn, như thể thời gian bỗng chốc ngừng lại.

Dòng chữ nhỏ xíu ở hàng cuối cùng, những con chữ đơn giản nhưng lại như một cú đánh mạnh vào trái tim anh: Sở Khâm và Dĩnh Sa.

Cả không gian như chậm lại, tim Sở Khâm đập thình thịch trong lồng ngực, một nhịp đập không thể kiểm soát. Cái tên "Dĩnh Sa" hiện lên rõ ràng trên màn hình, như một lời nhắc nhở không thể tránh khỏi. Đó là điều mà anh chưa từng nghĩ đến, một điều mà ngay cả trong giấc mơ, anh cũng chưa từng hình dung đến.

Bao lâu rồi... vài tháng, vài trận thi đấu nhỏ, và giờ đây, lại được nhìn thấy cái tên ấy, Sở Khâm - Dĩnh Sa... một đôi tên quen thuộc, , nhưng lại xa lạ đến mức không thể tin nổi.

Nhưng liệu đây có phải là cơ hội mới? Hay lại là một bước lùi, một dấu chấm cho những hy vọng mà anh chưa bao giờ thực sự chạm tới? Câu hỏi này cứ xoay vòng trong đầu anh, không có lời đáp.

Dẫu vậy, trong lòng anh lại không thể kìm nén được sự thôi thúc muốn cố gắng thêm một lần nữa. Lần này có thể... một cơ hội khác, một thử thách khác, anh tự hỏi, liệu nó có thể..... dòng suy nghĩ ấy đột ngột nghẹn lại trong cổ họng, như một lời nói không thể thốt ra. Sở Khâm đứng dậy, cảm giác nghẹn ngào cứ vây quanh, không biết là sự lo lắng hay hy vọng. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, rồi chầm chậm cất nó vào túi.

Mọi thứ trở nên mờ nhạt trong khoảnh khắc ấy. Anh quay người, bước đi, hướng về phòng tập. Dù sao thì cũng còn quá sớm để nói đến việc đó, đúng không? Những câu hỏi, những nghi ngại vẫn đọng lại trong lòng, nhưng anh không thể để chúng níu chân mình mãi. Anh đã quyết định, dù có như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không bỏ cuộc. Dù có gặp phải thất bại hay khó khăn, dù có phải đối mặt với những cảm xúc không thể dễ dàng gạt bỏ, anh vẫn sẽ chiến đấu.

Dù sao thì, điều quan trọng là... anh không thể để mọi thứ kết thúc như vậy.

Bước chân dần khoát hơn, từng bước đi như muốn khẳng định rằng dù thế nào đi nữa, anh sẽ không để bản thân mình bị kéo lùi lại. Vào phòng tập, không để những suy nghĩ băn khoăn chi phối, và sẵn sàng đối diện với thử thách phía trước. Những gì anh có thể làm lúc này, chỉ có thể là tiếp tục cố gắng.

Buổi tập hôm ấy trôi qua như mọi lần, không có gì khác biệt. Sở Khâm vẫn chìm trong những suy nghĩ mông lung, không thể tìm được lời để nói với Bánh đậu nhỏ, về việc cả hai lại được kết hợp cùng nhau một lần nữa.

Tuy thông báo đã được gửi đến từng vận động viên và em ấy chắc chắn đã biết, nhưng trong anh, sự bối rối lại khiến những lời muốn nói dường như nghẹn lại. Anh nên bắt đầu như thế nào? Nói rằng anh sẽ cố gắng cùng em ấy chiến thắng? Hay nói rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em ấy? không....! những lời đó người nghe có thể không chán, nhưng anh, nói đến mức chán rồi.

Sở Khâm cứ đứng đó, không biết phải làm gì, suy nghĩ trôi dạt về những điều không thể thay đổi, về những cảm xúc mà anh chẳng thể dễ dàng thổ lộ. Và rồi, trong khoảnh khắc anh đang trầm tư, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, phá vỡ sự im lặng bao phủ trong lòng anh.

"Sở Khâm, lại đây ! "

Sở Khâm giật mình, theo phản xạ quay người lại. Ánh mắt anh đụng phải thầy Tiêu, trong giây phút đó anh có chút ngỡ ngàn nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại gần thầy.

"Có chuyện gì sao Thầy Tiêu " Sở Khâm lên tiếng, giọng có phần hơi căng thẳng. 

Thầy Tiêu im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi ông nhìn thẳng vào Sở Khâm, ánh mắt không hề rời đi, như thể muốn thấu suốt từng suy nghĩ, cảm xúc. Cả không gian như tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gió vù vù từ xa, xen lẫn hơi thở nhẹ nhàng của hai người.

"Em đã xem thông báo chưa?" Thầy Tiêu lên tiếng, giọng ông trầm, như có chút gì đó nghiêm túc hơn bình thường.

Sở Khâm hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thầy. Anh đã xem rồi, tất nhiên là đã xem rồi. Nhưng bỗng nhiên, câu hỏi của thầy khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Anh không biết thầy Tiêu muốn nói đến điều gì, nhưng cảm giác rằng câu hỏi này không chỉ đơn giản là về thông báo thôi.

" Dạ rồi, nhưng sao vậy ạ?" Anh trả lời, giọng lúng túng, không hiểu thầy muốn ám chỉ điều gì.

Thầy Tiêu nhìn anh, ánh mắt suy tư. Ông khẽ thở dài, rồi nói tiếp:

"Em đã thấy tên mình trong danh sách chưa? Với cả Sasa nữa. Hai em lại được ghép đôi."

Thầy Tiêu dừng lại một chút, như để cho những lời nói của mình thấm vào trong lòng Sở Khâm

"Em nghĩ sao về điều đó?"

Sở Khâm nghe xong, cảm giác như trái tim mình chững lại. Lúc đầu, anh đã định nói về việc đó với Bánh đậu nhỏ, nhưng lại không dám mở lời. Bây giờ thầy Tiêu nhắc đến, anh không biết phải trả lời như thế nào. Câu hỏi của thầy như mở ra một ngõ rẽ mà anh không thể tránh được.

Trong khi Sở Khâm còn do dự chưa đưa ra câu trả lời, thầy Tiêu lại tiếp tục nói

"Sở Khâm, nếu lần này em chiến thắng thì chuyện của em và Sasa có thể......"

Lời nói còn chưa hết, ông đột ngột ngừng lại, như thể đang cân nhắc một điều gì đó, rồi trầm ngâm một lúc lâu. Không khí xung quanh bỗng chốc nặng nề, như thể tất cả mọi thứ đều tạm dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Cuối cùng, thầy Tiêu vỗ nhẹ vào vai Sở Khâm, rồi tiếp lời:

" Lần này em nên cố gắng hết sức mình. Đây là cơ hội."

Không đợi Sở Khâm kịp phản ứng, thầy Tiêu đứng dậy, vội vã rời đi, chỉ để lại một bóng lưng mờ dần trong ánh sáng chiều tà.

Sở Khâm ngồi đó, trong lòng tràn ngập hoài nghi và lo lắng. Những lời thầy Tiêu nói cứ văng vẳng trong đầu anh, như một lời nhắn nhủ đầy ẩn ý. Nhìn theo bóng thầy Tiêu dần khuất sau cửa phòng, những suy nghĩ lộn xộn vẫn không thể dừng lại.

By Nguyệt Hạ

# Truyện là suy nghĩ của tác giả, không có ý kiến đánh giá hay chia rẽ bất kỳ VDV nào !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz