Chương 4: Hội Đồng Gia Đình Đẩy Thuyền
Tối hôm sau, bà nội Nguyệt Nguyệt và dì Ánh Ánh ngồi uống nước sâm bí đao, tôi thả nhẹ một câu:
— Hôm trước thấy con bé Bạch Vân ở trường , ngoan ghê. Lễ phép, lại khéo ăn nói.
Bà nội chống cằm:
— Nó giống mấy nữ chính hồi xưa mẹ mê lắm. Nhìn mặt là biết có duyên.
Dì Ánh Ánh hào hứng:
— Hay là mình mời con bé về nhà chơi đi, tiện thể… tổ chức tiệc nhỏ gì đó?
Tôi búng tay:
— Quá hợp lý.
Và thế là, kế hoạch “Đưa nàng về dinh” (tạm thời) được đặt tên mã: Operation Bạch Vân.
Ngày Bạch Vân đến chơi, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ lưỡng:
– Dọn dẹp biệt thự sạch bong.
– Nến thơm mùi cam chanh (dễ chịu, trẻ trung).
– Bánh mousse trà xanh do tôi đặt riêng ở tiệm nổi tiếng gần trường.
– Và... dặn Tống Hứa mặc áo sơ mi trắng (huyền thoại của mọi nam chính).
Khi cô bé bước vào, lễ phép cúi chào từng người, bà nội Nguyệt Nguyệt đã nắm tay thì thầm với tôi:
— Mẹ duyệt.
Tống Hứa ngồi im, tai đỏ bừng.
Bạch Vân cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
Tôi nhìn cảnh ấy mà lòng thấy mãn nguyện.
Nhưng Tôi Cũng Có Câu Hỏi... Tôi sống ở đây, nhưng rồi thế giới thực và cuộc sống làm 1 họa sĩ của tôi thì sao?
Tôi là Lý Mộ Vĩ – không phải Tống Uyển thật. Dù tôi có muốn ở lại bên con trai, bên cuộc sống ấm áp này, thì tôi cũng biết... mình chỉ là kẻ xâm nhập trong một câu chuyện vốn có sẵn.
Liệu tôi có thể thay đổi kết cục?
Liệu tôi có thể sống mãi trong thân xác này?
Hay một ngày nào đó… tôi sẽ biến mất, và để lại trái tim tan vỡ cho một cậu trai từng có người bố dịu dàng, và sẵn sàng dắt tay nó bước vào tuổi trưởng thành?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz