Mot Cuoc Doi Moi
Những miếng bánh mì mới nướng, bơ tan chảy, thịt nai nướng với mận nghiền nhuyễn và bánh tart chanh thấm đẫm và làm ngọt, làm dịu đi những sự trống rỗng trong dạ dày và dần được lấp đầy và các cuộc trò chuyện bắt đầu đan xen với những sợi dây vô hình của chúng, trở nên dễ dàng mà hầu như không cần bất kỳ nỗ lực nào từ phía người đối thoại. Thưởng thức từng miếng đồ ăn một như thể chúng là một viên kẹo vậy, rất lâu tôi mới có thể thư giãn như vậy. Sau bữa sáng là đến thư viện đọc sách, những hôm không làm gì tôi chỉ đến đọc sách ở thư viện.Ngay khi Larissa và Arrax bay tới Driftmark, những ngôi sao đầu tiên của buổi tối xuất hiện để chào đón họ một cách thận trọng. Thỉnh thoảng, chúng nhấp nháy trên cao trên bầu trời trong xanh, không một gợn mây, được sơn một dải màu xanh lam sáng gần mặt đất và trở nên tối hơn khi người cưỡi và con rồng rời khỏi các tòa nhà và tòa tháp của King's Landing, đi vào vực sâu của đại dương nhận được chúng giữa những đám mây hơi nước mặn và những luồng không khí trong lành, hoang sơ và băng giá, hoàn toàn khác với không khí của thủ đô.Sự kết hợp của các yếu tố khiến cô cảm thấy như đang ở nhà, mặc dù Larissa rất ý thức rằng lần này họ không hướng tới Dragonstone.Lần đầu tiên trong tuần cô nhận thức được dung tích phổi của chính mình. Dây cương quanh tay cô, chuyển động được tạo ra bởi đôi cánh ngọc trai của Arrax. Tiếng kêu vui vẻ của chúng tôi, một số hành động sau khoảng thời gian ngắn không hoạt động. Mỗi hơi thở cô hít vào đều đau đớn, sau khi đã quen với việc hít vào một cách hời hợt, bị khuất phục trong trạng thái cảnh giác thường xuyên mà ngay cả cái ôm của những người thân yêu của cô cũng không thể xoa dịu được. Mẹ cô đã hôn lên trán cô, Daemon vỗ nhẹ lên vai cô một cách trìu mến, và Joffrey, Baela, và Rhaena đã hứa với cô rằng họ sẽ viết thư thường xuyên để Larissa không có thời gian để nhớ họ. "Chỉ có một tuần thôi" họ đã nói đi nói lại với cô như vậy.Chỉ một tuần thôi. Bản thân có thể làm được, Larissa.Hãy tìm mặt trăng bằng đôi mắt của bản thân.Cô tìm thấy nó đằng sau một bức màn mây mờ ảo, opaline, tròn và tuyệt vời. Chiếu sáng giữa những chùm tia bạc và trắng, bóng tối bao quanh cái mênh mông đó được rèn trong nước dường như vô tận. Khi tìm thấy, Liss nhắm mắt lại và ngả cổ ra ánh sáng của màn đêm mới chớm nở đó, cho phép mình có được vài giây phút bình yên. Cô liếm môi theo quán tính, mỉm cười khi nếm dư vị của muối tiêu. Cô đã lớn lên với hương vị đó, tấm khăn mỏng bao phủ da và quần áo, và nó giống như đá sa thạch khi chạm vào.Arrax dựng đứng bên dưới cô, phát ra một tiếng gầm gừ đầy và ngay sau đó, một cái bóng khổng lồ hiện lên phía trên họ, in bóng lên khối nước dao động dưới chân họ.Liss hơi nhăn mặt."Lykirī" cô bình tĩnh thì thầm bằng tiếng Valyrian chắc nịch, uyển chuyển, vỗ nhẹ vào một bên cổ Arrax. Chúng ta ở cùng một phía.Ngồi lên Arrax để bay lên trên bầu trời, mặc dù đã gặp qua Vhagax nhưng con rồng của tôi vẫn còn sợ bởi sự to lớn của nó."Naejot! " Tiến lên!" cô khuyến khích, bám vào lưng con rồng của mình để chống lại sự kháng cự của trận bão tuyết.Được khuyến khích bởi sự chấp thuận của tôi, Arrax lao xuống với một tiếng rít the thé. Vòng cung mô tả cú ngã khiến bụng cô nhột nhột. Chẳng bao lâu, tiếng cười của Liss biến thành tiếng hét vui sướng khi móng vuốt rồng của cô cào lên mặt sóng, tạo ra một làn sương mù lạnh lẽo, ẩm ướt làm ướt ủng và làm ướt mặt cô.Trong lúc đột nhiên trở nên trẻ con, cô tự hỏi khuôn mặt Aemond đang tỏ ra như thế nào vào lúc đó. Tiếng cười không chịu bỏ rơi cô trước hình ảnh trong đầu. Kích thước và trọng lượng của Arrax cho phép tôi và con rồng bản thân di chuyển cực nhanh trên bầu trời rộng mở. Với điều kiện thời tiết thích hợp, ít ai có thể bắt kịp.Nụ cười của cô chỉ nở rộng hơn khi cô nhìn lại và nhìn thấy Vhagar ở đằng xa, tiến lại gần họ giữa những tiếng khịt mũi bất mãn vang vọng trong bóng tối của thủy triều. Cảm giác như tôi đang bay nhanh hơn mức tôi mong muốn. Với khả năng cạnh tranh của chú mình, chắc chắn chú đã ra lệnh cho con rồng phải tăng tốc độ.Liss cố nén nụ cười, giấu một phần khuôn mặt vào cổ áo choàng. Thành thật? Sau khi liên tục thua mỗi lần cô tập luyện với chú, việc có thể vượt qua Aemond ở một điều gì đó khiến cô cảm thấy phấn chấn.Phía trước họ không xa, Liss nhìn thấy những ánh đèn đánh dấu bờ biển. Những chiếc ghim nhỏ màu vàng và cam xếp trên vách đá, bến tàu và lan can.Sau khi lướt qua vịnh một thời gian ngắn, Arrax hạ cánh nhẹ nhàng trên một bãi cát. Con rồng của cô kêu lên một tiếng hài lòng khi Liss chúc mừng nó, vỗ nhẹ vào yên trước khi xuống ngựa, xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau để cố gắng khôi phục hơi ấm mà đã mất trong chuyến bay. Cô nhìn lướt qua hình bóng của lâu đài hiện lên trước mặt, nhận thấy nỗi sợ hãi mà cô đã cố gắng tránh trên lưng Arrax lại quay cuồng trong bụng cô như thế nào.Thành thật mà nói, cô hy vọng rằng những con quạ mà Mẹ và Bà Rhaenys gửi đi dạo gần đây đã sinh hoa trái và sự xuất hiện của cô và Aemond sẽ không khiến bất cứ ai mất cảnh giác.Tai cô cảm nhận được tiếng rung động nặng nề trên đầu và tầm nhìn của cô ghi lại một cái bóng lơ lửng trên bờ biển được chiếu sáng lờ mờ bởi sự kết hợp của tia trăng và những ngọn đuốc xa xa. Một giây sau, mặt đất dưới chân cô rung chuyển với một lực tương tự như động đất và Liss bị ném về phía trước. Cô cố gắng đứng thẳng về phía Arrax, người đang kêu buồn bã khi chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân kia, rõ ràng là đang lo lắng.Vhagar vừa hạ cánh.Tặc lưỡi, Liss đi vòng quanh con rồng của mình với đôi chân hơi tê cứng vì cuộc hành trình, ấn vào dưới mõm nó theo chuyển động tròn, tìm cách xoa dịu nó." Dohaerās" nó vâng lời, nhanh chóng hồi phục sau cú sốc ban đầu. "Lykirī " Đừng lo lắng.Cô không biết mình đang nói điều đó với Arrax hay cô cũng đang nói điều đó với chính mình. Ngay khi con rồng của cô đủ bình tĩnh để không phản xạ tự vệ, Liss quay mặt về phía Vhagar. Con vật khổng lồ đến mức nếu đứng yên, nó có thể đi qua một ngọn đồi.Aemond đã đi xuống từ đó qua những tấm lưới bao phủ một bên của nó và đang tiếp cận tôi với tốc độ nhanh chóng. Liss cảm nhận được rằng chú đang tức giận từ rất lâu trước khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, một phần bị che khuất bởi màn đêm bao phủ.Cô biết rằng điều cuối cùng phù hợp với cô là chọc giận chú. Đặc biệt là nếu chú có ý định giữ cho bữa tiệc yên bình với mình suốt cả tuần đó. Chú của tôi có tính khí thất thường, Liss có thể đã xoa dịu được chú nhưng tôi hiểu rằng chỉ cần một chút thay đổi trong tình huống cũng đủ để không có tác dụng lần thứ hai.Tuy nhiên, vẻ cau có bực tức trên khuôn mặt Aemond khi hắn đến gần đã kiểm tra quyết tâm của tôi. Liss đã đến hòn đảo trước hắn, cô đã thắng và điều đó chỉ có nghĩa là Aemond đã thua."Em có vui không, công chúa?" chú cô hỏi, nghiêm nghị dừng lại trước mặt cô. Cố tình phớt lờ tiếng gầm gừ ủ rũ mà Arrax chào đón hắn.Ngay cả con rồng của cô cũng biết rằng Aemond đã thua.Liss lại nâng cằm lên, đang cố gắng giữ bình tĩnh. Họ nhìn nhau, mái tóc của Aemond đã trở nên hơi lộn xộn. Khóe miệng cô mím lại thành một đường mỏng, không còn dấu vết của nụ cười ranh mãnh thường ngày.Chú của cô nắm lấy cổ áo choàng của cô, kéo tôi cho đến khi bản thân buộc phải kiễng chân trên cát. Liss phải đặt tay lên vai chú để khỏi vấp ngã trên mặt đất gồ ghề. Bằng cách tốt nhất có thể, cô yêu cầu Arrax bình tĩnh lại."Chú thua rồi" cô mỉm cười."Tôi được giao nhiệm vụ giữ an toàn cho em, Công chúa" hắn trả lời, nhai từng chữ. Người cha dượng bất hạnh của em đã bắt tôi phải hứa với ông ấy" Hắn nói gay gắt Cô choáng váng khi nghe nó, mặc dù chú của cô chỉ còn cách cô một quãng tám nữa là có thể la mắng cô, Liss vẫn không bỏ tay ra khỏi vai hắn. Cô chỉ đứng đó, nhón chân, cố gắng lắng nghe lời nói của cô trong khi cả hai ở một khoảng cách đủ gần để có thể nhìn thấy hơi nước giữa họ.Tôi có thể hỏi chú xem đó có phải là điều Daemon nói với chú nếu có chuyện gì xảy ra với cô không. Tôi có thể cố gắng thuyết phục chú rằng, khi gặp khó khăn, cha dượng của cô không tàn nhẫn như người ta đồn đại. "Chú lo lắng cho cháu à?" cô lẩm bẩm.Màn đêm buông xuống trên họ, trời lạnh buốt và Liss cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Aemond bên dưới lớp quần áo của cô, chỉ cách cơ thể cô vài bước chân. Tiếng rì rầm của sóng vỗ trên bãi cát, dưới sự soi xét im lặng như bạc của những vì sao. Trái tim nắm trong tay.Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô kéo dài thêm một chút, chỉ một chút thôi. Kiễng ngón chân lên, cô nỗ lực một chút để đứng bằng mũi của chú mình.Và ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.Trong những khoảnh khắc như thế này, Liss không phải là người thừa kế Diffmark, cũng không phải là con gái của Nữ hoàng của Bảy Vương quốc. Aemond không phải chú của cô. Trong một khoảnh khắc cô như thể chấp nhận, mở lòng hơn với Aemond.Aemond chỉ là một chàng trai mà Liss muốn hôn. Một khoảnh khắc, có thể cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó."Cháu xin lỗi vì đã làm chú lo lắng," cô thì thầm."Tôi không lo lắng đâu, Công chúa" chú cô lẩm bẩm, kéo mạnh áo choàng. Đưa cô đến gần hơn một chút. Liss đặt tay lên vai chú, cô để chú đến gần mình hơn. Kiễng chân của bản thân lên, cho đến khi mũi họ chạm nhau và cảm nhận hơi ấm từ đối phương một lúc lâu.Hôm nay mọi người cùng nhau ăn tối, bữa tối hôm nay khá ấm cúng.Cô có thể cảm thấy ánh mắt của Aemond đang nhìn cô. Larissa không định nhìn thẳng vào mắt chú, rượu trong chiếc cốc của cô và tiếng trò chuyện của mọi người cùng bàn đủ hấp dẫn. Nhưng rồi cô nghe thấy điều gì đó cô không chắc là gì ngay cả bây giờ, và không suy nghĩ, cô nhìn lên.Có chú của cô, dựa lưng vào ghế, một nụ cười nhếch mép trên môi. Nụ cười đó tắt ngay khi Larissa đáp lại ánh mắt của chú, không thể kìm nén được một tiếng cười nhẹ.Một lúc sau cô liền rời khỏi bữa tiệc để ra ngoài ngắm khung cảnh đẹp vào buổi tối, gió vào buổi tối làm tôi thấy dễ chịu.Cô đứng gần một mái vòm với hai tay khoanh trước ngực. Những đồ trang trí treo trên đầu cô, cô nhìn chúng và những vì sao, hơi ấm bao trùm cơ thể cô trong chốc lát bắt đầu tan biến."Ah, thưa Công chúa, vậy là chúng ta lại gặp nhau rồi." Larissa quay ngoắt lại và thấy Aemond chỉ cách cô vài bước chân. Chỉ trong vài giây, cô cảm thấy như thể Aemond đã ở bên cạnh cô, cố tình chen vào không gian riêng tư của Larissa. Mặc dù họ vẫn cách nhau nửa bước chân."Chú Aemond." Là câu trả lời duy nhất của cô, cố gắng hết sức để không để người đàn ông kia có bất kỳ phản ứng nào."Em đã bao giờ tìm hiểu về ngôn ngữ cơ thể chưa, Công chúa yêu quý?" Chú của cô nói chậm rãi, đôi mắt tinh tường của hắn nhìn Larissa, biểu cảm của hắn khiến tôi không thể đọc được."Không. Cháu chưa bao giờ có mong muốn hay nhu cầu làm như vậy." Câu trả lời của cô có phần nhanh và cộc lốc nhưng Aemond chỉ mỉm cười thích thú, dường như không hề bối rối."Tôi khuyên em nên làm vậy. Cái này cho phép em đọc được vô số biểu cảm trên khuôn mặt. Nhận ra ngay cả một sự cử động nhỏ nhất của một người." Một khoảng dừng có chủ đích, Larissa có thể nói vậy. Aemond nghiêng người lại gần hơn. "Tôi biết khi nào đứa trẻ tóc nâu nhìn tôi qua bàn ăn đang thèm khát sự đụng chạm của tôi."Mắt Larissa mở to và cô nhìn thẳng vào mắt Aemond. "Lời buộc tội của chú thật vô lý, chú ạ."Lại gần thêm nửa bước nữa, rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất ít "Vậy thì tại sao công chúa yêu quý, em không lùi lại?"Và thế là Larissa làm theo lời của chú, lùi sâu hơn vào dưới cổng vòm phía sau."Em có biết cành cây trên đầu em có ý nghĩa gì đối với những người nông dân không?" Aemond hỏi, nhìn công chúa của mình từ khoảng cách mới giữa họ Larissa ngước lên. Một bó lá trên những cành cây xanh nhỏ treo trên đầu cô, được quấn bằng ruy băng đỏ. Cô lắc đầu."Nó được gọi là cây tầm gửi. Họ bị ám ảnh bởi nó, treo nó ở cửa ra vào tại các cuộc tụ họp của khu phố. Nếu hai người đứng dưới nó cùng một lúc..." Aemond bước lại gần hơn, dưới cổng vòm nơi Liss đang đứng. Gần như để chứng minh. "Vậy thì họ phải hôn nhau."Tóm lại, cô thấy sự thật này thú vị, ngước lên nghiên cứu bó cây một lúc. Aemond đang đứng trước mặt cô khi mắt họ gặp nhau lần nữa, Aemond liếc mắt giữa cây tầm gửi và Liss, nhấn mạnh vị trí của họ bên dưới nó, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi hắn. Phải mất một lúc Liss mới nhận ra ẩn ý, mắt cô mở to nhìn hắn lần nữa. Aemond nhìn cô, bước lại gần, luồn một tay dưới cằm cô, Liss rên rỉ khi Aemond cúi xuống và Larissa nhắm mắt lại, để chú mình hôn mình. Lưỡi khéo léo của hắn lướt qua môi Liss khi Aemond đẩy cô vào cổng vòm, cơ thể Aemond áp vào cô. Mùi rượu mà Aemond đã uống từ trước nhưng vị máu trong miệng chú mình kích thích hơn nhiều."Em đồng ý yêu tôi rồi chứ?"Im lặng một lúc gật đầu như một sự đồng ý, thời gian đó có lẽ ở một lúc nào đó tôi thực sự rung động với Aemond.Aemond vui vẻ hôn tôi thật sâu rồi, mãi khi tôi đẩy ra chú mới thực sự buông tôi ra."Chú" Liss nói, tay cô tìm được chỗ bám trên cánh tay Aemond, đầu cô nghiêng để có thể làm nhiều hơn. "Nếu có ai đó nhìn thấy thì sao?"Như thể đã được báo trước "Em trai!" Một tiếng hét, thuộc về Aegon. Aemond bước lùi lại khỏi cô và Larissa gần như ngã với tay lên để chỉnh lại cổ áo khi Aegon loạng choạng bước ra ngoài đêm tối, trên tay cầm ly rượu. Khi nhìn thấy tôi và Aemond ở bên nhau, một nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt chú ta.Larissa nhìn Aemond, biểu cảm của chú đã thay đổi từ vui vẻ trở thành sự khó chịu lạnh lùng."Aegon" là tất cả những gì Aemond nói."Em trai" Aegon nói lại, loạng choạng bước về phía họ. "Tôi có làm gián đoạn chuyện gì không?" Cổ họng Larissa thắt lại. Họ đã bị bắt gặp, gia đình cô sẽ từ mặt cô vì chuyện này mất, chuyện tôi quen Aemond thực sự gia đình chưa có ai biết cả."Aegon." Aemond lại nói. Nghe giống như một lời cảnh báo hơn."Ồ làm ơn, tôi sẽ không nói với ai đâu. Như thế này vui hơn nhiều." Aegon quàng tay qua vai em trai, liếc nhanh Larissa. "Gia đình cháu sẽ sớm tìm cháu thôi, cháu gái. Cháu nên chạy đi."Nghe xong, Larissa quay đi, sải bước trở vào trong, hướng về phòng mình. Cô chỉnh lại cổ áo một lần nữa, những suy nghĩ nhảy múa trong đầu. Chú Aemond của cô, người đàn ông mà cô không bao giờ nghĩ có thể trở thành người yêu của cô trên mọi phương diện. Cô không thể không mỉm cười khi bước vào phòng mình, thở dài nhẹ nhõm vì ký ức mới mẻ. Có lẽ bữa tối gia đình cũng không đến nỗi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz