C49:TRỞ LẠI NHỊP SỐNG.
Sáng thứ Hai – ngày 4 tháng 5.Ánh nắng sớm tràn qua khung cửa sổ, dịu dàng soi rọi căn phòng nhỏ tầng 5 của khu chung cư. Tiếng chim ríu rít ngoài ban công hòa vào mùi thơm nhè nhẹ của trà gừng và bánh mì nướng mẹ chuẩn bị. Hôm nay – sau hơn nửa tháng, Nhã Tịnh cuối cùng cũng trở lại trường.Bà Tố Anh vừa lấy áo khoác cho con gái vừa dặn dò không ngớt:"Con đi từ từ, không cần chen lấn. Nhớ là nếu mệt thì lập tức vào phòng y tế, không được cố nghe chưa?"Nhã Tịnh khẽ gật đầu, ngoan ngoãn để mẹ kéo nhẹ cổ áo khoác lên. Dưới lớp khăn len là vết thương vẫn còn hơi nhức, nhưng không còn dữ dội như trước. Cô đã quen với cảm giác này – cảm giác mình vẫn đang tồn tại, và phải tiếp tục.Ông Lâm Chu từ trong phòng bước ra, tay cầm chìa khóa xe:"Để anh chở con gái tới trường. Sẵn tiện đã xin nghỉ thì anh đợi con bé tan trường sau buổi luyện thi luôn.""Không cần đâu ạ." – Nhã Tịnh nhẹ giọng đáp, vừa đi ra mở cửa. "Con có thể..."Cô chưa kịp nói hết câu, chuông cửa vang lên. Bà Tố Anh nhẹ nhàng mở cửa.Ngoài hành lang, Lục Dương đang đứng, tay cầm cặp, áo khoác đồng phục còn hở nửa dây kéo. Bên cạnh cậu, Mộng Dao khoanh tay, gương mặt rạng rỡ trở lại, mái tóc buộc gọn gàng, vẻ mặt vừa phấn khởi vừa... như có chút tính toán gì đó."Đến đúng giờ ghê ha." – Nhã Tịnh chớp mắt nhìn họ, môi bất giác cong lên.Mộng Dao cười tươi như nắng đầu hè: "Biết hôm nay cậu đi học lại nên xuống sớm cho chắc. Lỡ mà bị cướp mất cơ hội làm 'người đón đầu tiên' thì tiếc chết."Sau khi chào hỏi bố mẹ Nhã Tịnh thì Lục Dương nhẹ nhàng bước tới lấy cặp từ tay cô, đeo lên vai mình."Đi được không?"Nhã Tịnh gật đầu, ánh mắt lấp lánh thứ cảm xúc vừa xúc động vừa ấm áp.Phía sau, ông Lâm Chu và bà Tố Anh nhìn nhau, rồi nhìn con gái, rồi nhìn hai đứa trẻ ngoài cửa. Ông khẽ nhướng mày hỏi nhỏ:"Vậy... mình vẫn nên chở con không?"Bà Tố Anh cười khẽ, giọng trầm nhưng nhẹ nhõm lạ thường:"Thôi, giao lại cho thế hệ mới đi."...Trên chuyến xe buýt số 6 chạy qua khu chung cư đến trường, ba người ngồi gần cửa sổ phía sau – nơi ít người nhất vào đầu buổi sáng. Mộng Dao tựa đầu vào tay ghế trước, thao thao kể chuyện trường lớp:"Hôm qua thầy chủ nhiệm nhắn tớ, bảo hôm nay nhất định không để Nhã Tịnh bị làm phiền. Nên khỏi lo tụi tin đồn, tụi nó mà nói bậy một câu là cả lớp đè xuống bắt xin lỗi luôn."Nhã Tịnh ngồi giữa, mái tóc buộc đuôi ngựa, ánh mắt thi thoảng nhìn ra khung cửa sổ phủ sương mờ nhẹ. Bên ngoài, cây anh đào trước khu trung tâm văn hóa đã trút hết hoa, chỉ còn tán lá non xanh mướt lay nhẹ theo gió sớm.Bên trái cô, Lục Dương im lặng. Nhưng mỗi khi xe hơi xóc, cậu sẽ khẽ nghiêng người về phía cô, giữ cho Nhã Tịnh khỏi bị chệch khỏi ghế. Không cần hỏi han hay dặn dò, từng cử chỉ nhỏ đều đầy sự quan tâm âm thầm."Lát nữa tới cổng trường, bọn mình sẽ tận tình đưa cậu vào tận chỗ ngồi." – Mộng Dao nghiêng đầu cười, "Dám cá là cả đám Vương Hạo, Thanh Thanh, Tôn Dụ... đều đang đứng chờ rồi. Mấy bữa nay tụi nó sốt ruột thấy rõ."Nhã Tịnh cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên. Tay cô nắm hờ quai cặp, lòng dâng lên một thứ cảm giác vừa quen vừa lạ – ấm áp, và bình yên.Xe buýt dừng lại trước trạm gần cổng Nhất Trung. Ba người xuống xe, bước chậm rãi trên đoạn vỉa hè quen thuộc. Cổng trường sáng nay không khác mọi ngày, vẫn ồn ào tiếng học sinh và những bảng nội quy lấp loáng ánh nắng. Nhưng với Nhã Tịnh – đây là buổi sáng đầu tiên cô trở về sau chuỗi ngày dài như rơi vào vực thẳm.Và đúng như Mộng Dao nói.Phía trước cổng, những bóng người quen thuộc đã đứng đợi – Vương Hạo, Nguyên Khải, Thanh Thanh, Tôn Dụ, Trương Vũ, Hạ Hạ. Ai cũng mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt rạng rỡ thấy rõ khi nhìn thấy bóng dáng Nhã Tịnh đang bước đến.Tiếng chuông vào học vang lên – một buổi sáng như bao buổi sáng khác.Chỉ là... với những người đã từng trong chuỗi ngày đau buồn thì hôm nay mỗi buổi sáng được bắt đầu lại – đều là một phép màu....Tiết hai – Toán học.Không khí trong lớp 11A1 yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ còn tiếng lật sách, tiếng viết loạt soạt trên giấy. Thầy Chu – giáo viên Toán bước vào lớp vẫn với tập hồ sơ dày trong tay. Mắt kính gọng bạc hơi trượt xuống sống mũi, nhưng ánh nhìn sắc sảo của ông vẫn lướt qua từng hàng ghế một cách chính xác như các phép tính ông giảng mỗi ngày."Cả lớp đứng dậy."Tiếng lớp trưởng vang lên, theo phản xạ, tất cả học sinh đứng nghiêm trang.Thầy Chu không lên tiếng ngay, mà dừng ánh mắt tại bàn thứ ba dãy bên phải – nơi Nhã Tịnh đang đứng. Hôm nay, cô mặc đồng phục đúng quy định, gương mặt gầy đi thấy rõ nhưng ánh mắt vẫn sáng – một ánh sáng không còn lấp lánh như trước, nhưng lại kiên định lạ thường.Thầy Chu chậm rãi gật đầu:"Chào mừng em trở lại, Nhã Tịnh."Cả lớp im lặng vài giây, rồi vang lên một tràng vỗ tay tự phát – không rộn ràng, nhưng đủ để sưởi ấm lòng người.Nhã Tịnh cúi đầu nhẹ:"Em cảm ơn thầy."Thầy Chu đặt tập hồ sơ xuống bục giảng, lấy ra một bộ tài liệu in dày và bước xuống, đến tận chỗ cô."Đây là đề ôn và các bài toán phân loại dùng cho đội tuyển học sinh giỏi cấp tỉnh. Em đã nghỉ mấy tuần, nhưng thầy tin em theo kịp. Còn sáu ngày nữa là đến kỳ thi tỉnh – em vẫn có thể tham gia nếu sẵn sàng."Cả lớp lại im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.Nhã Tịnh nhìn chồng tài liệu dày trước mặt – từng trang, từng dòng in rõ ràng bằng giấy A4 hơi ngả màu – là cả một khoảng thời gian cô đã bỏ lỡ. Nhưng cô không hề do dự."Vâng ạ." – Giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát. "Em sẽ cố gắng hết sức."Thầy Chu nhìn cô thêm vài giây, rồi gật đầu:"Rất tốt. Từ hôm nay, sau giờ học, thầy sẽ dành thêm thời gian cho em – nếu cần hỗ trợ gì, cứ nói. Kỳ thi chỉ là bước đầu. Điều quan trọng hơn là đừng để mình bị tụt lại vì sợ hãi."Nhã Tịnh siết nhẹ chồng tài liệu trong tay, cảm giác nặng, nhưng cũng đầy hy vọng.Tiếng chuông tiết hai vừa dứt, không ai nói gì thêm. Nhưng bên bàn kế bên, Lục Dương khẽ nghiêng người, đặt một cây bút chì mới tinh vào góc bàn cô – không nói một lời, chỉ là một hành động nhỏ.Nhã Tịnh siết nhẹ lấy cây bút chì vừa được đặt xuống. Ngón tay cô khẽ chạm vào mặt gỗ nhẵn mịn, rồi quay sang nhìn Lục Dương một giây. Cậu không nhìn lại, chỉ cúi đầu viết gì đó vào vở bài tập, như thể tất cả vừa rồi chỉ là một cử chỉ tình cờ.Nhưng Nhã Tịnh biết – cậu luôn như vậy. Luôn dõi theo, luôn âm thầm.Cô mở tập tài liệu mà thầy Chu đưa, lật sang trang đầu tiên. Những con số, hàm số, đạo hàm, giới hạn... vẫn nằm đó – im lặng và thử thách. Nhưng lần này, Nhã Tịnh không còn cảm thấy sợ nữa. Cô cầm bút, viết dòng đầu tiên lên giấy nháp, nét chữ ban đầu còn run, rồi dần dần trở lại vững vàng.Thầy Chu trở lại bục giảng, mở slide bài mới."Tiếp tục bài hôm trước – chúng ta đi vào chuyên đề tích phân nâng cao. Ai đã làm bài tập về nhà thì mở trang 6, ai chưa làm thì... tự hiểu."Một tràng cười rì rầm nhẹ nhàng lan khắp lớp. Vương Hạo vẫn như thường không quên mở miệng trêu thầy Chu một câu...."Thầy ơi, em làm rồi nhưng để quên... ở kiếp trước ạ."Cả lớp lại rộ lên một tràng cười, có cả tiếng bàn ghế khẽ xê dịch và tiếng gõ tay nhẹ vào bàn tán thưởng.Thầy Chu khẽ nheo mắt, đặt bút lên bàn như đang ghi chú gì đó. "Vương Hạo. Câu đó cũ rồi. Lần sau sáng tạo thêm, không thì tôi cho vào đề thi thật."Vương Hạo vội giơ tay đầu hàng, khiến Nguyên Khải ngồi bên cạnh phì cười đến nỗi phải cúi gập người xuống bàn.Không khí lớp học tươi tỉnh một cách lạ kỳ – như thể cái bóng u ám những ngày qua đã tan đi một phần.Thầy Chu chỉnh lại kính, ánh mắt vô thức dừng lại một giây nơi bàn thứ cuối, nơi Nhã Tịnh đang chăm chú chép bài.Ông không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cách không phô trương, rồi tiếp tục giảng:
"Bây giờ chúng ta cùng giải ví dụ thứ nhất. Ai có thể tìm tích phân của hàm số f(x) = x³ – 3x + 1 trong khoảng từ –2 đến 2?"Câu hỏi vừa dứt, không khí trong lớp chậm lại một nhịp. Nhưng rồi, một bàn tay chậm rãi giơ lên.Là Nhã Tịnh.Lục Dương quay sang nhìn cô. Ánh sáng từ cửa sổ hắt qua khung kính, ánh lên sườn mặt cô – điềm tĩnh, tự tin, và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.Thầy Chu nhướng mày, gật đầu: "Mời em."Nhã Tịnh đứng lên, giọng đều và rõ ràng:
"Em sử dụng tính chất hàm lẻ, hàm chẵn. Với hàm f(x) = x³ – 3x + 1, ta tách ra... phần x³ và –3x là hàm lẻ, còn 1 là hằng số – chẵn. Nên tích phân từ –2 đến 2 của x³ – 3x là bằng 0. Vậy kết quả là 4."Thầy Chu gật đầu: "Chính xác."
Cả lớp vỗ tay lác đác – không chỉ vì câu trả lời đúng, mà vì người trả lời... chính là cô.Mộng Dao quay lại đập nhẹ tay vào bàn Nhã Tịnh : "Đỉnh thật. Tớ biết mà thần tượng của tớ mãi đỉnh."Nhã Tịnh mỉm cười rồi ngồi xuống. Dù trái tim vẫn còn đập nhanh vì hồi hộp, nhưng trong lòng cô... dường như đã có lại được một nhịp bình thường của tuổi học trò.
Và hơn hết – là niềm tin.Sau khi 4 tiết học thì đã hơn 11 giờ trưa, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vang lên – như một dấu hiệu được mong chờ từ lâu. Cánh cửa lớp vừa mở, cả đám học sinh ùa ra như đàn chim vỡ tổ."Đi! Ăn trưa! Hôm nay Nhã Tịnh phải được đãi món ngon nhất căn tin!" – Mộng Dao vừa đứng dậy vừa hét toáng lên, quay phắt sang kéo tay Nhã Tịnh."Chưa gì đã tính xài tiền người khác hả?" –Tôn Dụ chen vào, lườm dài, "Rồi lát lại bảo 'tiền của anh cũng là tiền của em' cho coi.""Thì đúng mà." –Mộng Dao hồn nhiên đáp, "Anh không trả thì ai trả?"Cả nhóm cười ồ vì lần đầu tiên thấy Tôn Dụ bất lực trước tình yêu tới vậy, bước đều về phía căn tin tầng trệt – nơi đang rộn ràng tiếng nói, tiếng kéo ghế và hương thơm của cơm canh nóng hổi.Lục Dương đi ở phía sau, vẫn giữ nhịp bước vừa đủ để song hành với Nhã Tịnh. Cô hôm nay trông đã tươi tắn hơn, vẫn còn chút xanh xao, nhưng rõ ràng không còn mệt như trước. Vừa đi, cô vừa lắng nghe mấy bạn phía trước bàn tán chuyện thi thử, chuyện video viral của trường, thỉnh thoảng lại quay sang cười nhẹ khi ai đó nói câu gì quá lố.Bữa trưa hôm nay, căn tin đông nghẹt. Cả nhóm chen nhau lấy khay, gọi món, tranh cãi chuyện ăn gì – như chưa từng có giông bão nào đi qua.Cuối cùng thì cũng tìm được một bàn đủ lớn cạnh cửa sổ. Nắng trưa hắt qua tấm rèm vải màu be, trải dài lên mặt bàn inox và khay cơm đang bốc khói."Ăn được hết không?" – Lục Dương đặt khay xuống trước mặt Nhã Tịnh, bên trên là phần cơm mềm, canh nóng và đậu sốt cà chua – đúng món cô từng thích.Nhã Tịnh gật đầu, khẽ cười: "Được, với lại cũng khỏe rồi nên anh đừng có lo.""Thế thì ăn hết. Không được bỏ sót hạt nào." – Cậu đáp, giọng trầm, rồi ngồi xuống bên cạnh."Ê, hôm nay lớp mình có người về lại, thế là phải làm lễ kết nạp lại!" – Trương Vũ đập tay xuống bàn, giả vờ trịnh trọng, "Tuyên bố: Kể từ hôm nay, hội anh chị em tám chuyện chính thức chào đón sự trở lại của Nhã Tịnh!"Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên. Mộng Dao lấy thìa gõ vào cốc nước: "Xin cảm ơn. Chị em của tui đã comeback!"Nhã Tịnh bật cười, ánh mắt lấp lánh như chưa từng bị tổn thương. Trong một khoảnh khắc nào đó, cô ngẩng nhìn đám bạn mình – những khuôn mặt thân quen đang cười, đang ăn, đang nói chuyện về những điều rất đỗi bình thường.Tiếng muỗng chạm nhẹ vào thành khay vang lên lách cách giữa tiếng trò chuyện rôm rả. Nhã Tịnh đang vừa ăn vừa nghe Mộng Dao kể chuyện hôm qua Thanh Thanh suýt bị cô giám thị bắt vì lén mang trà sữa vào lớp thì bỗng Tôn Dụ ngẩng đầu lên, chau mày nói:"Ê, mấy đứa có thấy Vương Nhã Lam dạo này... lạ lạ không?"Cả bàn khựng lại. Nguyên Khải ngồi đối diện Tôn Dụ, gật đầu tiếp lời:"Ừ, tao cũng thấy. Từ hôm Liễu Ngọc và mấy đứa kia bị bắt, con bé đó cứ như biến thành người khác ấy. Không tụ tập, không tám chuyện, gặp lão Dương và tụi mình là cứ tránh né."Mộng Dao nhíu mày, đặt thìa xuống khay:"Không phải trước đây Vương Nhã Lam hay tụ với nhóm bạn ở A2 à? Mấy đứa còn nhớ có lần nói mấy câu móc mỉa Nhã Tịnh không?"Thanh Thanh gật đầu:"Nhớ chứ. Lúc đó Nhã Tịnh không quan tâm, nhưng tụi mình tức sôi máu."Tôn Dụ chống tay lên cằm, gật đầu chậm rãi:
"Không quan tâm là đúng. Nhưng người như vậy mà vẫn còn lởn vởn trong trường, lại tỏ ra chẳng có gì xảy ra, thì không nuốt trôi nổi."Nguyên Khải đẩy khay cơm ra một chút, giọng thấp hẳn đi:
"Tao nghi... Nhã Lam có dính líu gì đó. Không trực tiếp tham gia, nhưng kiểu gì cũng có tay trong chuyện đó."Mộng Dao liếc nhìn Nhã Tịnh, thấy cô vẫn im lặng, ánh mắt tĩnh lặng đến lạ. Như thể những tổn thương cũ không còn đau, chỉ còn lại một khoảng trống không thể lấp.
"Cậu có muốn biết sự tìm hiểu chút không?" – Cô hỏi nhỏ.Nhã Tịnh không trả lời ngay. Một lát sau, cô gắp một miếng trứng, đặt vào khay Mộng Dao rồi mới đáp, rất khẽ:
"Thôi, dù gì thì cũng xong xuôi rồi, kẻ đáng trả giá thì cũng phải trả giá rồi. Bỏ đi."Mộng Dao nhìn miếng trứng trong khay, rồi nhìn Nhã Tịnh – khóe môi cô mím nhẹ, như đang cố giấu một cảm xúc nào đó.
"Cậu lúc nào cũng vậy." – Mộng Dao khẽ lắc đầu, giọng dịu lại. "Không thích dây dưa, không thích oán giận... Nhưng mà Nhã Tịnh à, không phải ai cũng đáng để được tha thứ một cách dễ dàng như vậy đâu."Nhã Tịnh mỉm cười, nụ cười nhạt như gió lướt qua mặt nước:
"Tớ không tha thứ. Tớ chỉ không muốn nhớ."Câu nói ấy khiến cả bàn một lần nữa rơi vào im lặng.
Lục Dương đang ăn cũng dừng lại, đặt đũa xuống khay. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt trầm sâu như mặt hồ:
"Nhưng có những việc dù mình không muốn nhớ, thì nó cũng thể không quên đâu."Nhã Tịnh quay sang, ánh mắt chạm ánh mắt cậu. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì thêm.
Có lẽ vì họ đều hiểu – có những vết thương không cần rạch ra thêm nữa, nhưng cũng chẳng thể lành nếu cứ im lặng mãi.Ở bàn bên cạnh, Thanh Thanh, Hạ Hạ và Vương Hạo vẫn đang nói chuyện rôm rả về buổi học chiều. Nhưng ở chiếc bàn này, không khí dường như đã khác – chín chắn hơn, sâu hơn, và... nặng hơn một chút.Cơn gió đầu hè lại thổi qua dãy hành lang, mang theo mùi hoa phượng thoang thoảng.
Cũng chính lúc đó, ở một góc khuất của dãy phòng học phía xa, Vương Nhã Lam lặng lẽ đứng dựa lưng vào tường, trong tay là điện thoại đang hiện dòng tin nhắn chưa gửi:"Tớ xin lỗi..."
Tin nhắn cứ ở đó – chưa chạm gửi.
Vì có những lời... nói ra muộn, có khi còn vô nghĩa hơn cả sự im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz