ZingTruyen.Xyz

Mong Hoi Ai Lao Fanfic Tuyet Hoa Than Kiem

Giọng nói của Liên Ngộ trong trẻo, thanh âm không cao không thấp, nghe chàng đọc kinh ngược lại cũng là một dạng hưởng thụ.

La Huyền mặc đồ đen đứng ngoài cửa nghe một hồi lâu, mới vén rèm đi vào.

Tiểu Phụng vẻ mặt nghiêm túc, khiến La Huyền mặc đồ đen vui mừng, nàng có thay đổi là tốt rồi.

Tiểu Phụng thấy La Huyền mặc đồ đen đi vào, lập tức đứng dậy, mỉm cười.

Lông mày Liên Ngộ khẽ cau lại, nhìn thấy là La Huyền mặc đồ đen, lại thấy hắn gật đầu với mình, trong mắt mang theo ý cười, Liên Ngộ cũng khách sáo cười cười, đưa tay làm động tác mời, ý bảo La Huyền mặc đồ đen ngồi xuống ghế đối diện.

Lúc này Liên Ngộ khẽ đưa mắt đánh giá La Huyền mặc đồ đen, chàng chợt nghĩ: 'nếu như hắn cạo râu, nhuộn đen mái tóc hơi bạc kia, như vậy...'

Sao bọn họ lại giống nhau như vậy?

La Huyền mặc đồ đen thấy Liên Ngộ nhíu mày, còn tưởng chàng đang suy nghĩ gì đó, vừa định mở miệng, Tiểu Phụng đã nói: "Sao người lại tới đây?" Nói xong liền đẩy ghế dựa ra, muốn đi qua bên cạnh La Huyền mặc đồ đen.

Tiếng ghế bị đẩy khiến Liên Ngộ tỉnh thức. Chàng thu hồi suy nghĩ của mình, vô thức dùng kinh Phật trong tay gõ nhẹ vào đầu Tiểu Phụng, ra hiệu cho Tiểu Phụng ngồi xuống tiếp tục viết.

Hành vi này khá thân mật! La Huyền mặc đồ đen liếc nhìn Tiểu Phụng, chỉ thấy Tiểu Phụng nhíu mày trừng mắt nhìn Liên Ngộ.

Liên Ngộ vẫn đang cau mày, giữa hai lông mày lộ ra chút nghiêm khắc, một tay đặt sách lên lưng ghế ngồi, một ngón tay chỉ mặt giấy, hơi nghiêng người, nói: " "Câu này có chút không thích hợp, đánh dấu ở bên cạnh, buổi tối ta sẽ suy nghĩ lại."

Tiểu Phụng không hài lòng cầm bút lên, thêm vài nét ở bên cạnh.

La Huyền mặc đồ đen cũng không quấy rầy, để cho nàng viết xong.

Tiểu Phụng vui vẻ đi tới bên cạnh La Huyền mặc đồ đen, thân mật nhìn hắn. La Huyền mặc đồ đen cũng mỉm cười nhìn Tiểu Phụng.

Liên Ngộ mỉm cười đi tới nói: "Đoàn sư phụ, ta nghe Tiểu Phụng cằn nhằn ở chỗ ta, nói là thư của La đại hiệp hẳn là hôm nay sẽ đến, không biết thư của hắn đã đến chưa?"

Tiểu Phụng nghe Liên Ngộ nhắc đến La Huyền, liền nhìn về phía La Huyền mặc đồ đen, không nhịn được hỏi: "Thư của sư phụ đã tới chưa?"

La Huyền mặc đồ đen nhìn đôi mắt hơi sáng kia, hơi né tránh, nói: "Đã tới rồi, ở chỗ ta, ngươi có thể đi xem."

Tiểu Phụng vui vẻ chạy đi. La Huyền mặc đồ đen đuổi theo một bước, vừa muốn nhắc nhở nàng chú ý đường trơn trượt, đừng ngã, chợt nghe Liên Ngộ nói: "Đoàn sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen quay lại, thấy Liên Ngộ một tay giơ tay áo lên rót trà, nói: "Mời ngồi."

La Huyền mặc đồ đen đi tới, ngay ngắn ngồi xuống.

Liên Ngộ nhíu mày, thấy rõ nhất cử nhất động của hắn đều giống với La Huyền.

Tại sao lại giống nhau như vậy? Chỉ là người giống người thôi sao? Hay là còn có điều ẩn tình gì khác?

La Huyền mặc áo đen cách một cái bàn vuông nhìn về phía Liên Ngộ.

Trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn hình ảnh Liên Ngộ cầm sách dịu dàng gõ vào đầu Tiểu Phụng. Tăng bào tu sĩ rộng thùng thình, phủ xuống trên người nàng.

Trong ký ức của La Huyền mặc áo đen, Liên Ngộ là bằng hữu chỉ cách hắn vài tuổi, tuy rằng mỗi năm chỉ gặp qua vài lần, nhưng Liên Ngộ có phẩm hạnh cao thượng, chí hướng cao cả, khiến hắn vô cùng kính nể.

Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện ra dung mạo của Liên Ngộ càng thêm nổi bật, chính là kiểu 'phiên phiên công tử' mà người thế gian hay nhắc đến.

(Phiên phiên công tử: "ý chỉ một người đàn ông (thiếu gia) đẹp trai, thanh lịch.)

Mà Tiểu Phụng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Liên Ngộ, dung mạo xinh đẹp của nàng càng tăng thêm một phần kiều diễm. Hai người đã ở cùng nhau một thời gian dài, đụng tới những điểm khó thông hiểu trong Kinh, chàng chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, Liên Ngộ liền biết Tiểu Phụng muốn làm gì.

La Huyền mặc áo đen nghĩ như vậy, cũng bị chính suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, cũng cảm thấy không thể nào, Liên Ngộ rốt cuộc vẫn là vì dịch kinh mà chết.

Liên Ngộ nói trước: "Đoàn sư phụ bảo Tiểu Phụng đi trước, có điều gì muốn hỏi ta sao?"

La Huyền mặc áo đen cười nói: "Quả thật có một chuyện."

Liên Ngộ đưa tay mời La Huyền mặc áo đen uống trà, La Huyền mặc áo đen không nhúc nhích, ngược lại còn nói: "Tiểu Phụng không thể chép kinh ở chùa Vô Tướng nữa."

Liên Ngộ hơi nhướng mày, La Huyền mặc đồ đen tiếp tục nói: "Ta đã cùng trụ trì chào hỏi, trụ trì nói hình phạt của Tiểu Phụng đã kết thúc."

Liên Ngộ kinh ngạc nhìn hắn, La Huyền mặc đồ đen áy náy nói: "Ngày mai chúng ta trở về Núi Ái Lao."

Liên Ngộ khẽ rũ mắt, nói: "Tiểu Phụng chép kinh ở chỗ ta là quyết định của sư phụ nàng."

La Huyền mặc đồ đen đang định giải thích, Liên Ngộ cầm Phật châu lên, cười nói: "Đoàn sư phụ, Tiểu Phụng chép kinh không phải vì chuộc tội hay trừng phạt gì đâu, ngài cũng biết, tính tình nàng dễ giận dễ xúc động, rất bướng bỉnh, nói một câu không dễ nghe thì tính tình nàng hơi hoang dã một chút. Để cho nàng chép kinh, cũng là muốn rèn giũa tính tình của nàng."

La Huyền mặc đồ đen nghe xong, ban đầu còn nghi ngờ chàng có tâm tư khác, giờ lại nghe chàng nói như vậy, trong lòng càng thêm nghi ngờ đối với cách làm của Liên Ngộ. Tại sao chàng lại tận tâm dạy dỗ Tiểu Phụng như vậy?

La Huyền mặc đồ đen nhất thời không nói gì.

Liên Ngộ không biết hắn đang suy nghĩ gì. Chàng từ tốn nói: "Tiểu Phụng đối với ngài thân cận, ngài đối với Tiểu Phụng cũng là thật tâm bảo vệ, chỉ là vì sao đột nhiên không cho nàng đến chép kinh? Sư phụ nàng gửi thư nói gì? Hay là hắn gặp phải chuyện gì?"

La Huyền mặc đồ đen khẽ nhướng mày, liếc nhìn Liên Ngộ.

Liên Ngộ đối diện với ánh mắt của hắn cũng không sợ, chàng lần chuỗi hạt trong tay, ôn hòa nói tiếp: "Sư phụ nàng hôm nay vừa gửi thư, ngài liền vội vã nói chuyện không chép kinh."

La Huyền mặc đồ đen lắc đầu, nói: "Hắn vô sự."

Liên Ngộ không nói gì nữa, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm.

La Huyền mặc đồ đen giải thích: "Đoạn thời gian trước, Nhị Hùng từ thanh Nhĩ Hải áp giải hồi kinh, đã chạy thoát."

Liên Ngộ nhíu mày, nói: "Cái này ta biết. Kiêu Vân Kỵ bị Hùng tướng quân mang đi, áp giải hai người này hồi kinh, phủ thành chủ phái tinh nhuệ, nhưng hai tai họa này vẫn chạy."

La Huyền mặc đồ đen tiếp tục nói: "Ngô tướng quân phủ ở Lâm An truyền đến tin tức, hải bộ công văn đã được ban hành nhiều ngày, nhưng hai người này vẫn là không có tin tức."

Thần sắc Liên Ngộ trở nên ngưng trọng, La Huyền mặc đồ đen nhíu mày nói: "Vô ảnh vô tung biến mất như thế, sợ là có thế lực trợ giúp bọn họ."

Liên Ngộ đem phật châu buông xuống, nói: "Hiện giờ ai dám trắng trợn cùng triều đình đối nghịch?"

La Huyền mặc đồ đen lắc đầu, nói: "Đừng nói chuyện khác, Tiểu Phụng không có võ công ở lại chỗ ngươi, ở dưới chân núi quả thực nguy hiểm."

Liên Ngộ dừng một chút, lại nói: "Nếu quả thật có lực lượng âm thầm hỗ trợ, vậy sư phụ nàng chẳng phải là càng nguy hiểm sao?"

Đối với một nơi tụ họp nhiều thế gia vọng tộc như Lâm An, La Huyền cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ, nếu quả thật có kẻ xấu, vậy...

Sắc mặt La Huyền mặc đồ đen càng lúc càng không tốt, La Huyền quả thật tình hình không tốt, hắn bởi vì Tiểu Phụng mới đi Lâm An.

Năm đó hắn chưa từng làm như vậy.

La Huyền mặc đồ đen nhíu mày không nói gì. Lúc này, tấm màn dày được vén lên, Tiểu Phụng chạy vào, trên khuôn mặt ửng hồng nở nụ cười, nói: "Tiểu Thiện nói ta sau này không cần chép kinh ở chùa Vô Tướng nữa sao?"

Tiểu Phụng thấy La Huyền mặc đồ đen gật đầu, vui vẻ nói: "Thật tốt quá."

Vẻ mặt như được giải thoát kia thực sự rất dễ chịu, Liên Ngộ ho khan một tiếng. Tiểu Phụng lập tức thu liễm một chút.

La Huyền mặc đồ đen đứng dậy nói: "Vậy ta sẽ mang nàng đi."

Liên Ngộ cũng đứng dậy nói: "Đã như vậy, ngươi cũng nên chú ý."

La Huyền mặc đồ đen nói: "Tất nhiên là sẽ cẩn thận."

La Huyền mặc đồ đen đi ra ngoài, Liên Ngộ muốn tiễn, La Huyền mặc đồ đen nói: "Không cần tiễn, bên ngoài lạnh."

Liên Ngộ khẽ cười, Tiểu Phụng quay đầu lại nói: "Đúng vậy. Mau ngồi xuống đi."

Liên Ngộ thấy La Huyền mặc đồ đen đã đi tới cửa, Tiểu Phụng cũng nhắm mắt theo đuôi, tựa như đi theo sư phụ nàng vậy.

Bọn họ đã sống ở chùa Vô Tướng một thời gian, Liên Ngộ thấy rõ ràng Tiểu Phụng rất thân thiết với vị sư phụ này, giống như sư phụ của nàng. Liên Ngộ nghĩ như vậy, nói: "Ta tặng cho Tiểu Phụng một quyển sách."

Tiểu Phụng không chút nghĩ ngợi muốn rời đi, sách gì? Nhất định là kinh Phật.

La Huyền mặc đồ đen quay lại, Liên Ngộ nói: "Bình tâm tĩnh huyên có tác dụng nhất."

(Bình tâm tĩnh huyên: "nghĩa là im lặng lại tốt nhất, giống như pháp Thiền.)

Tiểu Phụng thấy chàng quanh co lòng vòng nói mình, vừa muốn cãi lại, La Huyền mặc đồ đen nói với Liên Ngộ: "Ở Lại." Sau đó nói với Tiểu Phụng: "Lấy sách rồi trở về thu dọn đồ đạc."

Tiểu Phụng nhìn La Huyền mặc đồ đen đi xa, quay sang nhìn Liên Ngộ, tức giận nói: "Ngươi có thể có sách tốt gì?"

Liên Ngộ không để ý đến tính khí của nàng, quay đầu tìm một quyển sách trên giá sách. Tiểu Phụng đi theo sau, nói móc: "Chỉ có ngươi lắm chuyện."

Liên Ngộ lấy ra một quyển sách, quay đầu nhìn nàng, điền đạm nói: "Sao ngươi không biết thu liễm tính tình của mình một chút nào vậy? Ngày thường sư phụ dạy bảo ngươi, ngươi cũng theo ta đọc rất nhiều kinh thư, một chút tiến bộ cũng không có sao?"

Tiểu Phụng bị chàng nói có chút buồn bực.

Liên Ngộ cầm lấy quyển sách, ngồi xuống một bên, nghiêm túc nói: "Tức giận dễ sinh phiền phức, bình tĩnh mới có thể sinh ra trí tuệ. Cho dù trong lòng có cảm xúc gì, cũng phải bình tĩnh lại, nhất là khi sắp nổi nóng. Ngươi phải biết rằng, lúc bốc đồng dễ phạm sai lầm. Sư phụ ngươi phạt ngươi còn ít sao?"

Tiểu Phụng cũng biết chàng nói đúng, vì vậy nàng chậm rãi đi tới.

Liên Ngộ đưa sách đưa sách cho nàng, nói: "Phải biết đầu óc là thứ tốt."

Tiểu Phụng trừng mắt, trợn mắt, Liên Ngộ nở nụ cười, nói: "Nhìn xem, ngươi lại đỏ mắt rồi."

Tiểu Phụng cầm sách, buồn bực nói: "Chỉ có ngươi biết đùa giỡn."

Liên Ngộ thấy nàng cầm sách, khẽ cười nói: "Quyển sách này nói về việc học cách dừng lại, ngươi nên xem kỹ."

Tiểu Phụng lật qua lật lại, thấy một câu 'dục vô chỉ dã, kỳ tâm kham chế', nàng nói: "Dừng lại?"

('Dục vô chỉ dã, kỳ tâm kham chế' nghĩa là: "ham muốn là vô tận, nhưng tâm trí có thể kiểm soát được)

Liên Ngộ cười, nói: "Đây đều là những lời dạy của các thánh nhân. Ngươi phải đọc chúng thật kỹ. Nếu ngươi có chỗ nào tâm đắc, hãy viết ra giấy. Như vậy, qua nửa tháng kỳ hạn, để cho ta xem ngươi lĩnh ngộ được nhũng gì."

Tiểu Phụng nghe vậy liền ngẩng đầu, xác nhận: "Ngươi đang giao bài tập cho ta?"

Liên Ngộ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đây không phải là bài tập. Ta chỉ là dạy ngươi một ít đạo lý."

Tiểu Phụng khép sách lại, nói: "Ta không làm."

Liên Ngộ chống tay lên tay vịn, đe dọa: "Vậy ta sẽ bảo người đưa qua chỗ Đoàn sư phụ thì sao? Đến lúc đó, sẽ không đơn giản như mỗi nửa tháng viết một bài thể ngộ nữa."

Tiểu Phụng tức giận nói: "Ngươi..."

Lông mày của Liên Ngộ đẹp như tranh vẽ, chàng nhìn nàng cười. Đôi mắt của Tiểu Phụng đảo quanh, sau đó nàng cúi xuống mỉm cười với chàng. Liên Ngộ không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.

Tiểu Phụng cười khúc khích, cầm chuỗi hạt Phật trên bàn, đặt vào tay Liên Ngộ, sau đó vỗ tay chàng, vênh váo tự đắc nói: "Làm tốt lắm, ta mới không cùng ngươi xem cái này."

Giọng điệu kia có chút hả hê, Liên Ngộ lập tức dùng tay trái nắm chặt tay Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng giật mình, Liên Ngộ lại cẩn thận nhìn nàng. Vốn dịch kinh chính là một chuyện lao tâm lao lực, cân nhắc từng câu từng chữ, chẳng những khô khan, còn tương đối hao phí tâm huyết, nha đầu này có thể phối hợp với chàng cho tới hôm nay, đã làm cho chàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ngoại trừ tướng mạo ra, đây cũng coi như ưu điểm của nàng đi, cho dù không thích cũng có thể làm rất tốt.

Liên Ngộ nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao?"

Phiên phiên công tử, ngoài ba mươi tuổi, răng trắng môi hồng. Tiểu Phụng đột nhiên nghĩ tới câu nói này.

Liên Ngộ ngẩng đầu kéo nàng, quả thực mày mũi xinh đẹp như ngọc, môi đỏ răng trắng, mặc dù trong lòng Tiểu Phụng chỉ có La Huyền, nhưng đôi mắt trong trẻo và đầy trí tuệ của Liên Ngộ vẫn khiến Tiểu Phụng ngơ ngẩn.

Tiểu Phụng tránh ánh mắt của chàng, tự tin nói: "Đoàn sư phụ chính là chỗ dựa của ta."

Sắc mặt Liên Ngộ nghiêm túc, giảng dạy cho nàng: "Không phải ai cũng giống như sư phụ của ngươi, toàn tâm toàn ý vì ngươi mà tính toán."

Tiểu Phụng rất tự hào nói: "Sư phụ của ta đương nhiên đối với ta là tốt nhất."

Cô nương này cái gì cũng không hiểu, uổng phí đầu óc thông minh của nàng.

Liên Ngộ không nhịn được nói: "Lâm An nhìn như thế cục vừa định, trên thực tế các thế lực ngầm đã bắt đầu hoạt động. Các môn phái khác trốn cũng không kịp, các ngươi Ái Lao lại xông lên. Cũng bởi vì..."

Tiểu Phụng nghe ra trong lời nói của chàng có hàm ý nói: "Vì cái gì?"

Còn không phải cì cuộc hôn nhân của ngươi với A Kiều sao? Liên Ngộ kìm nén lời định nói, nói: "Sư phụ của ngươi đã đến tuổi hưởng thụ sự hiếu thảo của huynh muội các ngươi nhưng vẫn suốt ngày chạy đôn chạy đáo, là vì cái gì? Còn không phải vì ngươi và Trần Thiên Tướng sao? Một người tư chất thông minh nhưng chính là không thể kế thừa chính thống, một kẻ tư chất có hạn, chỉ có thể duy trì hiện trạng. Bất kể là ai cũng muốn tính toán nhiều hơn."

Tiểu Phụng bị lời nói của chàng làm giật mình.

Liên Ngộ cầm lấy quyển sách, đặt vào trong tay nàng, nói: "Ngươi không thể để sư phụ lo lắng cho ngươi cả đời."

Tiểu Phụng nắm chặt quyển sách.

Liên Ngộ thở dài: "Ngươi phải biết quý trọng."

Sáng sớm ngày hôm sau, La Huyền mặc đồ đen quả nhiên mang theo Nhiếp Tiểu Phụng, Tiểu Phụng và A Kiều đi.

Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm khi A Kiều muốn ở lại núi Ái Lao. Như vậy, thương thế của y có thể được chăm sóc tốt khi ở trên núi.

Nhiếp Tiểu Phụng đối với việc trở về núi cũng không có gì kinh ngạc, bất quá nàng đang cầm quyển truyện, khiến cho mặt già của La Huyền mặc đồ đen càng lúc càng đen. Thật sự là không thể quản được!

Lại nói, những quyển sách giải trí này lại mở ra thế giới mới cho Nhiếp Tiểu Phụng, khiến nàng có chút mê muội. Cho nên nàng cố ý để Trần Thiên Tướng thu không ít, đã mang về Núi Ái Lao.

Bọn họ hơn một tháng không trở về Núi Ái Lao, hôm nay trở về, đều cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa Tiểu Phụng lại rất nhu thuận, cho nên mọi người càng thêm vui vẻ.

Nhất là La Huyền mặc đồ đen, sự thay đổi của Tiểu Phụng khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, mấy ngày liền đều mang theo nàng.

...

Cứ ba ngày, La Huyền lại bắt mạch cho Ngô Giới, khi thu tay lại, La Huyền thở phào nhẹ nhõm nói: "Từ mạch tượng mà xem, thân thể tướng quân có khởi sắc."

Ngô Giới nghe xong, cũng vui vẻ nói: "Lúc này Xuân Thảo cũng có tin tức."

La Huyền cười nói: "Tướng quân càng ngày càng tốt, Hồi Xuân thảo dùng càng có hiệu quả."

Ngô Giới đứng dậy, nói: "Hôm nay khó có thời gian, thần y ở chỗ ta dùng cơm đi."

La Huyền nói: "Cái này..."

Ngô Giới khoát tay, nói với hạ nhân: "Ta cùng thần y ăn cơm, đi chuẩn bị đi."

Hạ nhân nhanh chóng chạy đi.

La Huyền cũng không nói thêm gì nữa, hai người lần nữa ngồi xuống.

Ngô Giới nói: "Xử trí xong chuyện phản loạn, coi như thoải mái hơn một chút."

La Huyền chỉ nghe, Ngô Giới lại nói: "Tứ đệ của ta đã ở Núi Ái Lao dưỡng thương. Nghe nói vết thương hồi phục không tệ."

La Huyền đã biết chuyện này từ lâu. Tiểu Phụng tùy hứng chạy ra ngoài, may mà A Kiều cứu nàng, La Huyền nghe được tin tức này vẫn là Ngô Giới nói với hắn, lúc ấy hắn nghe xong đầu óc "ong" một tiếng. Ngô Kiệt thấy sắc mặt hắn không tốt, luôn miệng nói với hắn Tiểu Phụng vẫn ổn. La Huyền ngồi suốt đêm, viết mấy phong thư, để cho người gửi về, ngày hôm sau hoạt động như thường. Không có việc gì, hắn cũng không cần phải trở về. Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn muốn trách La Huyền mặc đồ đen, hắn không có xem trọng nàng.

(Sao biết không xem trọng?)

Suy nghĩ của La Huyền có chút mơ hồ, đúng lúc này, tùy tùng bên người Ngô Giới đi vào, ở bên tai Ngô Giới nói vài câu, sắc mặt Ngô Giới có chút khó xử, sau đó che miệng lại, bảo mọi người rời đi, nói với La Huyền: "Mới vừa nói cùng thần y dùng cơm, hiện giờ không thực hiện được, ta áy náy quá."

La Huyền biết y có việc phải làm, liền nói: "Tướng quân có việc bận, ta đi trước."

Ngô Giới cũng không giữ lại, liền tiễn hắn ra ngoài.

Những bông tuyết ngoài trời rơi xuống, La Huyền đang trên đường trở về viện của mình. Bỗng thấy Dư Cương Trụ vội vã đi ngang qua, thậm chí không cùng hắn chào hỏi.

La Huyền cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Dư Cương Trụ vào cửa phòng Ngô Giới, liền bật khóc, nói: "Tướng quân, sao lại lạc mất rồi?"

Ngô Giới phiền lòng nói: "Ta đã phái người tìm rồi."

Dư Cương Trụ trong lòng sốt ruột, nói: "Tướng quân..."

Ngô Giới cả giận nói: "Nàng vừa mới ra khỏi thành bái Phật, chung quanh không có tung tích gì của nàng, đây là ý gì?"

Dư Cương Trụ sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Ngô Giới xoay người ngồi xuống, nói: "Cho người lặng lẽ tìm nàng, Ngô gia không thể mất người này."

Vu Bình An sợ đến sắc mặt tái nhợt, ngã ngồi dưới đất, im lặng một hồi, Ngô Giới đứng dậy, tự mình nâng Dư Cương Trụ dậy, nói: "Quân Khải dẫn người đi tìm."

Dư Cương Trụ đánh bạo, nói: "Ta chỉ có một đứa con gái này."

Ngô Giới liếc ông một cái, nói: "Tìm được rồi nói sau, Ngô phủ ta cũng sẽ không ép buộc người khác."

Dư Cương Trụ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Lại nói Núi Ái Lao, Trần Thiên Tướng sáng sớm xuống núi mua đồ, đến chỗ bia giới Núi Ái Lao, đã thấy một người qua lại bồi hồi, Trần Thiên Tướng nói: "Người phương nào ở đây?"

Người đàn ông quay đầu lại nhìn, Trần Thiên Tướng sửng sốt, nói: "Ngươi..."

Người nọ mở miệng, ngữ khí mang theo ủy khuất, nói: "Trần huynh."

Trần Thiên Tướng sửng sốt, nói: "Cô không phải đi Lâm An sao? Sao cô lại chật vật như vậy?"

Trần Thiên Tướng vừa hỏi như vậy, người đàn ông "oa" một tiếng khóc ghé lên, ôm lấy Trần Thiên Tướng bật khóc.

Người này chính là Dư Anh Hoa, lúc này nàng vải thô vá quần áo, trên mặt trên người tất cả đều là bùn đất.

Trần Thiên Tướng thấy nàng ghé vào trên người mình khóc, lập tức muốn trốn, lại trốn không thoát, gấp giọng nói: "Ngươi.. Ngươi.."

Dư Anh Hoa khóc nói: "Trần huynh, muội trốn về là vì muốn nói cho huynh biết một chuyện."

Trần Thiên Tướng chân tay luống cuống, nói: "Cái gì?"

Dư Anh Hoa hạ quyết tâm, nói: "Muội thích huynh."

Trần Thiên Tướng sợ đến mức vội vàng đẩy nàng ra, nói: "Dư cô nương, đừng nói như vậy."

Dư Anh Hoa lắc đầu, đuổi theo y một bước: "Muội muốn nói, muội thích huynh."

Trần Thiên Tướng bối rối, mặt đỏ bừng, lắp bắp: "Cô... cô..."

Dư Anh Hoa khóc nói: "Muội một đường cải trang, chịu nhiều đau khổ, trốn khỏi cha muội, chỉ muốn ở cùng một chỗ với huynh."

Trần Thiên Tướng thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, không đành lòng đuổi nàng đi, bị Dư Anh Hoa ôm, Trần Thiên Tương càng thêm không biết làm sao.

Tiểu Phụng đi theo La Huyền mặc đồ đen đến phòng dược, Trần Thiên Tướng dẫn Dư Anh Hoa đi vào, Tiểu Phụng gọi: "Dư Anh Hoa!"

Trần Thiên Tướng sợ hãi, muốn kéo tay Dư Anh Hoa đang ở trên cánh tay mình ra, nhưng Dư Anh Hoa không hề buông tay.

Tiểu Phụng buông dược liệu trong tay xuống, nói: "Thiên Tướng, ngươi mang nàng tới làm gì?"

Nghe vậy, Trần Thiên Tướng vội vàng kéo Dư Anh Hoa ra, đi tới gần Tiểu Phụng, lại thấy La Huyền mặc đồ đen đang suy tư nhìn mình. Da đầu Trần Thiên Tướng tê rần, nói: "Đoàn sư phụ, nàng tìm con cầu cứu, con... con..."

Tiểu Phụng trực tiếp ngắt lời y: "Đến cầu cứu ngươi? Ý ngươi là sao? Dư Anh Hoa này thiếu chút nữa hại chết ta, nàng cùng chúng ta có thù oán, ngươi thị phi chẳng phân biệt được sao?"

Trần Thiên Tướng gấp đến độ đổ mồ hôi, ấp úng nói: "Không phải, nàng đã biết sai rồi."

Tiểu Phụng muốn nói chuyện, La Huyền mặc đồ đen lại nói: "Dư cô nương, theo ta được biết, ngươi đã hứa với người ta, chính là công tử phủ Ngô tướng quân."

Trần Thiên Tướng nghe xong ngây người một chút, quay đầu nhìn Dư Anh Hoa, nói: "Thật sao?"

Dư Anh Hoa vội vàng giải thích: "Ta không thích hắn, ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn."

La Huyền mặc áo đen lại nói: "Đây là hôn sự do cha ngươi sắp đặt."

Dư Anh Hoa run rẩy một chút, cầu khẩn nói: "Đoàn sư phụ, con thật lòng muốn ở cùng một chỗ với Trần huynh."

La Huyền mặc áo đen nhíu mày, thập phần không vui, nói: "Ngươi ngang nhiên chạy về như vậy, còn chạy đến núi Ai Lao của ta, người của Ngô tướng quân phủ rất nhanh sẽ tìm tới."

Tiểu Phụng vừa nghe, kêu lên: "Ngươi còn không đi, muốn hại Núi Ái Lao chúng ta sao?"

Dư Anh Hoa liều mạng lắc đầu, nói: "Không, ta không có."

Tiểu Phụng cả giận nói: "Ngươi không có? Ngươi đã hứa hôn với người ta còn đến quyến rũ sư huynh ta? Với lòng hận thù cướp vợ như vậy, phủ Ngô tướng quân có thể buông tha chúng ta sao?"

Dư Anh Hoa liều mạng giải thích: "Không phải."

Trần Thiên Tướng không nhịn được nữa, thấp giọng nói: "Tiểu Phụng, nàng..."

Tiểu Phụng hoàn toàn không nghe lời giải thích của bọn họ, tức giận hét lớn: "Sư phụ ta còn ở phủ Ngô tướng quân, nếu bọn họ biết ngươi bỏ trốn đến đây, sư phụ ta có thể bình an vô sự sao?"

Tiểu Phụng tức giận, La Huyền mặc đồ đen đưa tay giữ chặt nàng.

Trần Thiên Tướng giật mình, Tiểu Phụng cũng không bình tĩnh được, hét lớn: "Sư phụ ta đã cứu ngươi, còn tiếp nhận lời xin lỗi của Phù Dung bang các ngươi, nhưng ngươi lại tới làm hại chúng ta?"

Dư Anh Hoa giải thích: "Ta chỉ muốn tìm Trần huynh, ta..."

"Dư cô nương, cô đi đi."

Dư Anh Hoa còn chưa nói "Ta thích huynh ấy", nhưng câu "cô đi đi" của Trần Thiên Tướng đã khiến nàng hoang mang, nàng há miệng, không thể tin nhìn Trần Thiên Tướng.

Nàng ngàn dặm xa xôi tới tìm y, y lại bảo nàng đi.

Dư Anh Hoa ngồi dưới đất khóc lớn, nàng vừa khóc vừa nói: "Muội bỏ cha muội, không màng đến bất cứ thứ gì, đến với huynh. Huynh lại bảo ta đi?"

Trên mặt Trần Thiên Tướng tràn ngập đau khổ.

Dư Anh Hoa cảm thấy rất thương tâm nói: "Muội thích huynh, muội tới tìm huynh, như vậy cũng là sai sao?"

Tiểu Phụng rất tức giận, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi La Huyền mặc đồ đen, hét lớn: "Sai rồi. Ngươi muốn hại sư phụ ta."

Dư Anh Hoa khóc không ngừng. Tiểu Phụng lo lắng cho La Huyền, tức giận hướng về Trần Thiên Tướng hét lớn: "Ngươi thích nàng sao?"

Trần Thiên Tướng lui một bước, nửa ngày không nói lời nào.

Vu Bằng Hoa và Tiểu Phụng đều nhìn y. Trần Thiên Tướng không nói nên lời.

Dư Anh Hoa đứng dậy, nói: "Trần huynh, huynh thật sự không thích muội?"

Bị Dư Anh Hoa nhìn, Trần Thiên Tương nói không nên lời, y đối với Dư Anh Hoa cảm giác quá phức tạp, không phải loại cảm giác chỉ đơn giản là thích như Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng chỉ vào Trần Thiên Tướng, cười lạnh nói với Dư Anh Hoa: "Dựa vào cái gì muốn hắn thích ngươi? Ngươi thích hắn, thì hắn liền phải chấp nhận ngươi sao?"

Lời nói của Tiểu Phụng khiến La Huyền mặc đồ đen phải nghiêng đầu nhìn.

Dư Anh Hoa thương tâm lui về phía sau, Trần Thiên Tương không đành lòng, nói: "Dư cô nương."

Dư Anh Hoa nhìn y. Trần Thiên Tương xoay người quỳ gối dưới chân La Huyền mặc đồ đen, khẩn cầu nói: "Đoàn sư phụ, nàng đến nương tựa con, thật sự là cùng đường, xin người hãy nghĩ cách giúp nàng đi."

La Huyền mặc đồ đen thở dài một hơi, oan nghiệt.

Hắn nói: "Ngươi đi tìm A Kiều, bảo hắn viết một phong thư, nói cho phủ tướng quân, Dư cô nương đang ở Núi Ái Lao."

Trần Thiên Tương cho rằng hắn không lưu người, sốt ruột nói: "Sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen nói: "Cứ đi đi, A Kiều sẽ hiểu."

La Huyền mặc đồ đen lại nhìn Dư Anh Hoa, nói: "Dư cô nương, ngươi suy nghĩ cẩn thận? Thiên tướng không phải là người có quyền thế gì."

Dư Anh Hoa luôn miệng nói: "Ta tới nơi này, không muốn trở về."

La Huyền mặc đồ đen nói: "Các ngươi đứng lên, đi đi."

Trần Thiên Tướng cũng hiểu ý, vội vàng đứng dậy, cũng kéo Dư Anh Hoa theo.

Tiểu Phụng thấy động tác của Trần Thiên Tướng, tức giận phát run, nàng cười lạnh nhìn Trần Thiên Tướng nói: "Sư phụ đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi lại vì một kẻ thù, bẫy người cùng chết."

Trần Thiên Tướng bị lời này ép đến muốn khóc. Dư Anh Hoa nhìn thấy Trần Thiên Tướng khó xử như vậy, bảo vệ y nói: "Sẽ không, Ngô tướng quân nơi đó sẽ không trở mặt với La sư phụ."

Tiểu Phụng chỉ cười lạnh, Dư Anh Hoa khóc nói: "Ta chỉ là một tiểu thiếp còn chưa qua cửa, lại không được hoan nghênh. Họ hạnh phúc hơn khi tôi đi. Còn nữa, quan hệ thông gia giữa các ngươi và phủ tướng quân, Ngô tướng quân sẽ không làm khó La sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen nghe nàng nói thông gia, lập tức nói: "Còn không đi tìm A Kiều."

Trần Thiên Tướng vội vàng kéo Dư Anh Hoa đi. Tiểu Phụng bởi vì tức giận mà không nghĩ tới.

Thấy bọn họ đi rồi, La Huyền mặc đồ đen giải thích: "Sẽ không sao đâu, không nói đến A Kiều có quan hệ tốt với chúng ta, chỉ cần nói bọn họ có chuyện muốn nhờ chúng ta, sẽ không làm gì hắn?"

Tiểu Phụng lo lắng nắm chặt tay nói: "Nhưng vấn đề liên quan đến thể diện, bọn họ khẳng định ghi hận trong lòng."

La Huyền mặc đồ đen thấy nàng không hề lý trí, liền nói: "Đến, đi theo ta."

Tiểu Phụng đi theo, bỗng nhiên nói: "Ta đi tìm A Kiều ca."

Mắt thấy nàng muốn đi, La Huyền mặc đồ đen đưa tay giữ chặt nàng, nói: "Ngươi không cần đi. Nếu Tiểu Phụng đi, sẽ có chuyện không hay xảy ra."

A Kiều biết Tiểu Phụng ái mộ sư phụ mình, nàng đi cầu xin A Kiều, ngược lại sẽ làm trong lòng A Kiều có vướng mắc.

La Huyền mặc đồ đen kéo nàng lại, nói: "Tâm ngươi loạn rồi. Đi với ta."

Tiểu Phụng bị hắn kéo ra nhà, gió lạnh thổi vào mặt lại không dập tắt được tâm hỏa trong lòng nàng.

Sau khi La Huyền mặc đồ đen dẫn nàng đi một vòng, Tiểu Phụng đã lấy lại được chút bình tĩnh, hai người quay trở lại.

Vừa vào nhà liền gặp Nhiếp Tiểu Phụng trong đại sảnh.

Nhiếp Tiểu Phụng đã nghe nói về sự việc, nhưng nàng cũng không ngạc nhiên khi Dư Anh Hoa đến. Nàng đứng đó nhìn La Huyền mặc đồ đen, nói: "Thiên Tướng mang theo thư của A Kiều đi phủ thành chủ. Ta làm tự chủ, cũng đưa một phong thư cho Liên Ngộ."

La Huyền mặc đồ đen gật đầu, nói: "Vậy thì tốt."

Tiểu Phụng lo lắng nói: "Sư phụ không sao chứ."

Nhiếp Tiểu Phụng nói thẳng: "Phải xem Lâm An Thành có biết chuyện Ngô tướng quân phủ nạp thiếp hay không. Nếu như đều biết, vì thể diện, bọn họ cũng sẽ đem Dư Anh Hoa đi. Nếu chuyện này không bị tiết lộ, sẽ dễ xử lý."

La Huyền mặc đồ đen gật đầu nói: "Quả nhiên."

Nhiếp Tiểu Phụng ngồi xuống nói: "Rất có khả năng, việc nạp thiếp này là ngầm."

Tiểu Phụng đột nhiên hiểu ra, nói: "Phủ tướng quân không muốn nạp Dư Anh Hoa vào phủ sao?"

La Huyền mặc đồ đen vuốt râu nói: "Chấp nhận nàng sẽ là gánh nặng."

Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn Tiểu Phụng nói: "Ngươi hiểu cái gì?"

Tiểu Phụng nói: "Dư Cương Trụ đầu nhập vào phủ Ngô tướng quân, là để phủ Ngô tướng quân bảo vệ Dư Anh Hoa? Nhưng vì sao thu lại là gánh nặng?"

La Huyền mặc đồ đen giải thích: "Dư Anh Hoa tính tình không nhu mì, nếu muốn nàng ngoan ngoãn, hẳn phải tốn một phen công phu."

Nhiếp Tiểu Phụng bổ sung: "Dư Anh Hoa không nghe lời, nhưng nàng ta nhất định vẫn còn sống để trấn an lòng Dư Cương Trụ."

Tiểu Phụng kinh hãi, lặp lại: "Còn sống? Chẳng lẽ bọn họ sẽ vì Dư Anh Hoa không nghe lời mà để cho nàng chết?"

La Huyền mặc đồ đen im lặng, Nhiếp Tiểu Phụng thở dài: "Tình phụ tử sâu đậm, nhưng điều mà Dư Cương Trụ không thể tưởng tượng được chính là, trong một phủ đệ xa hoa như vậy, một người phụ nữ có quá nhiều cách để im lặng."

Đúng vậy, lặng lẽ ở lại trong phủ, để cho một nữ nhân cả đời vô thanh vô tức ở hậu trạch sinh hoạt, quá dễ dàng. La Huyền mặc đồ đen thường đi dạo phố phường, cũng nghe được rất nhiều lời bàn tán.

Nhiếp Tiểu Phụng đứng dậy nói: "Chờ đi."

Tiểu Phụng lại nói: "Sư phụ, sư phụ thật sự không sao chứ?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Hắn có thể xảy ra chuyện gì?"

Liên Ngộ nhận được tin tức, đích thân đến phủ thành chủ, Đoàn thành chủ đang đọc thư của A Kiều, trong lòng vô cùng khó chịu.

Chuyện này là sao vậy?

Đoàn thành chủ thấy Liên Ngộ cũng đến, liền nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng là vì chuyện Dư Anh Hoa?"

Liên Ngộ đang định nói, thì Đoàn thành chủ đã cướp lời: "Chờ tin tức từ phủ tướng quân đi."

Liên Ngộ vẫn như trước lên tiếng trấn an ông: "chùa Vô Tướng, phủ thành chủ, núi Ái Lao ở Tây Nam tạo thành thế chân vạc, vì an định, sẽ không thể phá hư."

Đoàn thành chủ cũng biết sự thật này. Ngô tướng quân còn biết rõ hơn.

Liên Ngộ thản nhiên nói: "Ai lao phái vì dân làm việc, cứu dân trong nước lửa, hàng năm bố thí, làm việc thiện tích đức, trong thời kỳ thiên tai lại cứu vô số người, công đức vô lượng, phủ tướng quân gả con gái nuôi nhà mình tới đây, như thế nào?"

Đoàn thành chủ sửng sốt. Tiểu tử này vậy mà nghĩ ra chủ ý như vậy? Cơ mà cũng được nhỉ?

Đoàn thành chủ biết, nạp thiếp là âm thầm tiến hành. Có điều, dù là âm thầm tiến hành, nhưng Dư Anh Hoa chạy tới, cũng rất khó giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz