Mong Hoi Ai Lao Fanfic Tuyet Hoa Than Kiem
La Huyền đi đến phòng khách, dù xấu hổ cũng phải kê đơn thuốc cho Liên Ngộ.Liên Ngộ đang nhàn nhã nói chuyện với Thành Nhân, thấy La Huyền đi vào, Liên Ngộ mỉm cười ra hiệu cho Thành Nhân đi xuống.Sau khi Thành Nhân rời đi, Liên Ngộ cười nói: "Trước có Tiểu Bách Linh, sau có Tiểu Thiện, thật đúng là hoa đào từng đóa."La Huyền càng thêm ngượng ngùng, Liên Ngộ tiếp tục trêu chọc: "Chẳng trách Tiểu Phụng lại làm ầm ĩ, ngươi cô đơn lâu như vậy, giờ lại thế này, ta còn cảm thấy không thích ứng được, huống chi Tiểu Phụng."La Huyền nhìn thẳng vào Liên Ngộ, Liên Ngộ không để ý tới ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nói: "Huống chi Tiểu Phụng, nàng thình lình có một sư nương đến núi Ái Lao, để cho nàng hầu hạ, nhìn ánh mắt của nàng, không phải là khó tiếp nhận sao?"La Huyền không chắc chắn Liên Ngộ có đoán được hay không, hắn lại nghĩ đến tự mình bình thường cùng Tiểu Phụng cũng không có chỗ nào gần gũi trước mặt người ngoài, cho nên hắn chỉ có thể đè xuống tâm tư khác trước, nói: "Liên Ngộ, không nên lấy ta ra đùa giỡn."Liên Ngộ cười không nói gì, La Huyền nghiêm túc nói: "Sáng nay lúc Trụ trì xuống núi nhờ ta đến xem cho ngươi."Liên Ngộ thu lại vẻ mặt, đưa tay ra, để hắn bắt mạch cho mình.La Huyền lúc này mới giảm bớt xấu hổ.Liên Ngộ thừa dịp hắn bắt mạch, lại hỏi: "Khi nào Tiểu Phụng đến chỗ ta chép kinh?"La Huyền nói: "Vết thương sau lưng nàng còn chưa khỏi hẳn."Liên Ngộ không thể phủ nhận, chàng đưa mắt nhìn về phương xa, khẽ nói: "Đã đến lúc tiết chế tính nóng nảy của nàng rồi."La Huyền nghĩ: "Mấy ngày nữa ta sẽ đi Lâm An, ngươi giúp ta trông coi núi Ái Lao."Liên Ngộ có chút ý tứ nói: "Đơn thuốc này ngươi kê cho ta không đáng giá, ta cũng không phải là người giống như có thể trị khỏi bệnh, danh chính ngôn thuận chăm sóc, không phải ta."La Huyền nhíu mày nói: "Chỗ A Kiều, ta sẽ nói rõ."Liên Ngộ gật đầu, hai người kết thúc chủ đề, sau khi trò chuyện một lúc, La Huyền rời đi.Sau khi La Huyền rời đi, Liên Ngộ ngồi một lúc, tự lẩm bẩm: "Cần gì phải tự khổ như vậy."Thành Nhân vừa mới đi vào, không nghe rõ, hỏi: "Đại sư nói gì vậy?"Liên Ngộ lấy lại tinh thần, nói: "Chúng ta lấy đơn thuốc rồi xuống núi thôi."Thành Nhân nói: "Ồ", rồi lại nói: "Lúc ta xuống núi tiễn Trụ trì, thấy Dư Anh Hoa ở dưới chân núi."Liên Ngộ thản nhiên nói: "Ồ?"Tuy Thành Nhân cố tỏ ra người lớn nhưng trong lòng vẫn là trẻ con, tiếp tục buôn chuyện: "Ta nhìn thấy nàng khóc cùng Trần Thiên Tướng ca ca nói chuyện."Liên Ngộ không có hứng thú, bắt đầu chơi cờ, Thành Nhân cũng không nói nữa.Tiểu Phụng một hơi chạy về nhà, sau đó mới cảm thấy rất mất mặt, chính nàng chạy khỏi nhà, lại tự mình mình chạy về, là có ý gì?Khi nàng còn do dự đứng ở ngoài cửa, Trần Thiên Tướng từ bên ngoài đi trở về, nhìn thấy Tiểu Phụng, kinh hỉ nói: "Tiểu Phụng."Tiểu Phụng quay đầu lại, Trần Thiên Tướng vác theo túi đồ, vui vẻ nói: "Ngươi đã trở về."Tiểu Phụng tức giận nói: "Ai nói, ta mới không phải trở về, ta tới lấy đồ của ta."Trần Thiên Tướng "a" một tiếng, nhìn Tiểu Phụng vào cửa lớn, y cũng nhanh chóng đi theo vào.Tiểu Phụng trong lòng nén giận, một đường chạy vào sân của mình, Trần Thiên Tướng nhìn thấy nàng thu dọn quần áo, cả kinh nói: "Tiểu Phụng ngươi làm gì vậy? Thu dọn đồ đạc để làm gì?"Tiểu Phụng đem đồ đạc của mình lung tung thu thập vài món, liếc nói bộ dáng lo lắng của Trần Thiên Tướng, nói: "Đi, đi, đi, ta bực ngươi lắm rồi."Trần Thiên Tướng thấy nàng nghiêm túc, nên chạy đi tìm La Huyền.La Huyền đang ở trong phòng dược viết đơn thuốc, tiện thể đưa cho Liên Ngộ một ít thuốc bồi bổ thân thể. Đúng lúc này Trần Thiên Tướng đẩy cửa tiến vào La Huyền cầm thuốc xem, nhìn thấy sáng vẻ sốt ruột của y, hắn có chút giật mình.Trần Thiên Tướng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, thở hồng hộc nói: "Tiểu Phụng..."La Huyền sắc mặt chợt biến, đi qua, nói: "Tiểu Phụng làm sao?"Trần Thiên Tướng nói một hơi xong: "Tiểu Phụng trở về thu dọn đồ đạc, còn nói sẽ không bao giờ quay lại nữa."La Huyền: "..."Trần Thiên Tướng không dám nhìn sắc mặt của La Huyền, nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của sư phụ, y có chút chột dạ. Tuy Tiểu Phụng không nói ra nhưng nàng thực sự có ý đó....La Huyền dừng lại một lát, đi tới sân của Tiểu Phụng, Tiểu Phụng vẫn còn ở đó.Tiểu Phụng quả thật đang thu dọn đồ đạc, chỉ là thời gian thu dọn lâu hơn bình thường một chút.Tiểu Phụng cúi không để ý tới hắn. La Huyền cố nén cảm giác chột dạ, nói: "Ở nhà đá, bài tập của ngươi cũng không được chậm trễ."Tiểu Phụng nắm chặt góc áo, không nói lời nào. La Huyền lại nói: "Y thuật phải học đúng giờ, y thuật của hắn so với ta còn tốt hơn, ngươi đi theo hắn, học nhiều một chút, về sau đi ra ngoài, không thể làm mất danh dự của Núi Ái Lao chúng ta."Tiểu Phụng nghe lời hắn, hắn đây là muốn đuổi nàng ra ngoài, danh tiếng của núi Ái Lao không thể tách rời khỏi lời hắn nói.Tiểu Phụng cảm thấy chua xót, tay nàng cầm gói đồ nặng trĩu đi ra ngoài, nhưng lại bất cẩn để gói đồ đụng vào đầu gối.La Huyền thấy nàng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn bây giờ không rõ trong lòng nàng nghĩ gì nữa. La Huyền cảm thấy có chút chua xót, vô tình nhìn thấy đầu gối của nàng bị gói đồ đập vào, hắn có chút giật mình, sải bước về phía trước.Tiểu Phụng nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cho rằng hắn tới gần mình, vui vẻ xoay người lại, La Huyền vừa lúc đi tới trước mặt, Tiểu Phụng suýt nữa thì đụng vào ngực hắn, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.La Huyền vươn tay nhặt quyển sách lộ ra dưới gối đồ, hắn không nhìn lầm, quả nhiên là Lục Luân Bổ Mạch Kinh.Sắc mặt La Huyền hơi biến đổi, quyển sách này cũ kỹ, vàng sậm, hiển nhiên không phải là bản viết tay, hắn cầm quyển sách lật một cái, trực tiếp nhìn thấy nửa sau.Thực sự có nửa sau.Tiểu Phụng vốn đỏ mặt, cúi đầu chờ La Huyền nói chuyện với mình, đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy tiếng động nào. Nàng hơi ngẩng đầu, thấy La Huyền cầm Lục Luân Bổ Mạch Kinh trong tay, sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng nghĩ nếu mình giấu diếm, hắn nhất định sẽ tức giận.(Hồi nãy hổng chịu đi luôn, ở đó mà kì kèo làm chi)Tiểu Phụng trong lòng thấp thỏm, sắc mặt trắng bệch, La Huyền liếc nàng một cái, nói: "Cái này ở đâu ra?"Tiểu Phụng do dự, La Huyền sắc mặt càng khó coi, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Tiểu Phụng thấy hắn lớn tiếng như vậy, nàng liền hối hận vì đã giấu hắn, liền nhỏ giọng nói: "Nhặt được ở cấm địa sau núi."La Huyền lặp lại: "Cấm địa sau núi?"Tiểu Phụng vội vàng giải thích: "Đó là cấm địa ở sau núi của chùa Vô Tướng, lúc trước khi ta bị bắt, bọn họ tra tấn ta, còn đập vào bàn, ta nhìn thấy quyển sách này."La Huyền chợt nhớ đến những thống khổ mà nàng đã phải chịu đựng ở cấm địa của chùa Vô Tướng, sắc mặt hắn hơi dịu xuống đến nay còn đang dùng thuốc trừ sẹo ở sau lưng. La Huyền trên mặt lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, bất đắc dĩ nói: "Cho dù chùa Vô Tướng có quan hệ tốt với chúng ta, cũng không thể giấu sách của người ta."Tiểu Phụng cẩn thận từng li từng tí nói: "Sư phụ, ta không phải thật sự muốn đem quyển sách này giấu đi, ta sẽ trả lại cho bọn họ."Quyển sách ở núi Ái Lao lâu như vậy, làm sao để nói cho chùa Vô Tướng biết, La Huyền nghĩ thầm.Tiểu Phụng thấy hắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, không khỏi hối hận, lúc đầu nàng muốn nói cho hắn biết, nhưng nàng biết sư phụ là người có nguyên tắc, nhất định sẽ trả lại, như vậy sẽ không thể cho Nhiếp Tiểu Phụng xem được? Nàng nghe Liên Ngộ nói về cuốn kinh này, vạn nhất quyển sách này có thể cứu Nhiếp Tiểu Phụng thì sao?Nàng một lòng vì Nhiếp Tiểu Phụng suy nghĩ, vậy mà nàng lại muốn đem sư phụ của nàng cướp đi.Tiểu Phụng cảm thấy mình thật lòng bị cô phụ, rất tức giận, nói: "Ai biết quyển sách này là thật hay giả."La Huyền nghe xong, lại lật xem, nói: "Ta đã xem qua một nửa kinh văn do đại sư Ngộ Niên viết, nét chữ quả nhiên là của ông. "Hắn đã xem qua quyển sách này. Tiểu Phụng xác nhận: "Là cho nàng sao?" La Huyền khép quyển sách lại, nghĩ đến việc trước tiên nói chuyện với Liên Ngộ, để giải quyết chuyện Tiểu Phụng, thế là tùy tiện nói: "Đúng vậy, thân thể của nàng, cuốn sách này là tia hy vọng duy nhất."La Huyền vì nàng, bôn ba khắp nơi, Tiểu Phụng trong lòng chua xót, nếu như nàng không đoạt sư phụ, thật tốt biết bao. Tiểu Phụng giận dỗi nói: "Nàng đã sớm sao chép quyển sách này, ngươi yên tâm đi."La Huyền ngừng lại, nói: "Ngươi cho nàng."Ánh mắt Tiểu Phụng nóng lên, nổi giận đùng đùng nói: "Đúng vậy." La Huyền mới hiểu ra: "Ngươi giấu lâu như vậy, không nói với ta, chính là vì nàng?"Tiểu Phụng cắn môi không nói nữa.La Huyền trong lòng chua chát. Tiểu Phụng vẫn phòng bị hắn, nàng cho rằng hắn sẽ không để ý Nhiếp Tiểu Phụng , đem sách trả lại chùa Vô Tướng. Bất quá, hắn quả thật sẽ làm như vậy, trước trả lại chùa Vô Tướng, sau đó mới mượn. La Huyền quay người rời đi. Tiểu Phụng thấy hắn rời đi, vội vàng đuổi theo hắn hai bước. La Huyền quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt mang theo cảnh cáo, Tiểu Phụng đành phải dừng bước.La Huyền sắc mặt xanh mét rời đi. Tiểu Phụng hối hận và sợ hãi, nàng vốn còn muốn hòa hảo với hắn.La Huyền mặc đồ đen rốt cuộc vẫn là lo lắng cho Tiểu Phụng nên đi theo nàng suốt một đường, thấy nàng vào trong nhà thì mới thở phào nhẹ nhõm.Dù sao, đã ra ngoài, La Huyền mặc đồ đen chậm rãi đi trong núi, vừa lúc thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thấy một bóng người trên đường, hắn giật mình, bóng người kia biến mất, hắn lấy lại tinh thần, đuổi theo.Thập Lý Trường Đình là đình tiễn khách ngoài cửa thành bắc, bởi vì người thành bắc thường lui tới, cho nên xây dựng đình này. Khi Nhiếp Tiểu Phụng đến Thập Lý Trường Đình, Tiểu Bách Linh đã đợi sẵn ở đó, thấy nàng đến, liền hỏi: "Ngươi?"Người phụ nữ này thình lình gửi bồ câu đưa thư truyền tin cho nàng, chẳng biết là vì sao.Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nàng nói: "Hai ngày nữa La Huyền sẽ đi thuyền của Vương đến Lâm An."La Huyền lần này đi Lâm An, tuy rằng trong võ lâm một số người biết, nhưng nhưng tình hình cụ thể thì không rõ ràng lắm, huống chi là Tiểu Bách Linh không có tin tức.Tiểu Bách Linh nghe được tin tức này, tâm tư khẽ động, nói: "Ngươi vì sao nói với ta?"Nhiếp Tiểu Phụng từ trên cao nhìn xuống, đánh giá nàng, nói: "Hắn thích ăn mặc giản dị."Gương mặt của Tiểu Bách Linh hơi nóng.Nhiếp Tiểu Phụng nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: "Lần này đi một đường, phải xem danh tiếng hoa khôi của ngươi có phải danh xứng với thực hay không."Tiểu Bách Linh kinh ngạc nàng, nữ nhân này rõ ràng cùng La Huyền quan hệ không nhỏ, nhưng không ngờ nàng lại muốn mình quyến rũ La thần y.Nhiếp Tiểu Phụng trào phúng nói: "Đây chẳng lẽ không phải là suy nghĩ trong lòng ngươi?"Nhưng nàng quả thật muốn gần gũi với La Huyền, Tiểu Bách Linh im lặng một lát rồi nói: "Đa tạ tin tức của ngươi."Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày nói: "Đi đi."Nữ nhân này quả nhiên là hỉ nộ vô thường. Tiểu Bách Linh nhận được tin tức xong, liền rời đi.Nhiếp Tiểu Phụng đứng trong đình, nhìn về phương xa, một lát sau, đang muốn rời đi. Phía sau bỗng có người đi tới, nàng quay đầu lại, người kia ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình.La Huyền mặc đồ đen thấy nàng xuống núi nên đi theo, nhưng lại bắt gặp nàng cùng Tiểu Bách Linh gặp nhau, hắn đứng ở xa, nghe được lời nàng nói. Lúc này La Huyền mặc đồ đen thật sự không hiểu nàng đang làm gì. La Huyền mặc đồ đen từng cho rằng mục đích của bọn họ giống nhau, đều là ngăn cản Tiểu Phụng và La Huyền, nhưng tại sao bây giờ nàng lại làm như vậy?La Huyền mặc đồ đen sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi làm như vậy có ích lợi gì?"Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Đại khái ta muốn nhìn xem La Huyền tỉnh lại thấy ở bên cạnh là kỹ nữ thanh lâu, sẽ là phản ứng như thế nào."Lông mày của La Huyền mặc đồ đen xoắn thành một đoàn, Nhiếp Tiểu Phụng tâm tình rất tốt, cười nói: "Ngươi nói cho ta biết, La Huyền có chịu trách nhiệm không?"Cơn giận của La Huyền mặc đồ đen thành công bị nàng khơi mào, hắn rất chán ghét sự mưu mô của Nhiếp Tiểu Phụng, hắn nói: "Ngươi để cho Tiểu Bách Linh làm như vậy, không thay đổi được cái gì."Nhiếp Tiểu Phụng cười nhạt nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta, có không?" Nàng thiết kế để cho La Huyền dây dưa cùng với một nữ tử thanh lâu, còn cười hỏi hắn có chịu trách nhiệm không?La Huyền mặc đồ đen rõ ràng cảm giác được ác ý của nàng. Giống như lần đó nàng hạ độc giết mình, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, hắn cảm thấy thân thể độc cũng không độc bằng lời nói của nàng. Lúc đó, sau khi hắn bức ép nàng, trong mắt hắn nhất thời cảm thấy hèn nhát đến muốn khóc.Sau đó, họ gặp lại nhau trong Huyết Trì. Cho đến bây giờ, từ sau khi nàng cùng hắn đoạn tuyệt, nàng thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn. Mối hận này lan đến cả La Huyền, nàng càng nguyện ý hủy hoại hắn.La Huyền mặc đồ đen im lặng. Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Vấn đề này, ngươi phải suy nghĩ lâu đến vậy sao?" Khi hắn bỏ rơi nàng, hắn không chút do dự mà nói thẳng đây là tội lỗi của đời hắn.La Huyền mặc đồ đen nhìn thấy thấy bộ dáng kiêu ngạo của nàng, chán ghét nói: "Ta đã nói rồi, nếu như ngươi muốn trút giận, có thể giết ta bất cứ lúc nào." Nhiếp Tiểu Phụng cười: "Đừng có nói lời vô liêm sỉ như vậy, ta nghe xong càng thấy ngươi đạo đức giả."Râu của La Huyền mặc đồ đen khẽ rung lên, Nhiếp Tiểu Phụng càng thêm chán ghét nói: "Sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Nhiếp Tiểu Phụng quay người rời đi.La Huyền mặc đồ đen buồn bực đứng ở nơi đó, khuôn mặt u ám đứng ở đó rất lâu.Hắn thật sự không biết Nhiếp Tiểu Phụng muốn làm gì, nếu như hôm qua nàng đánh Tiểu Phụng là vì muốn Tiểu Phụng không thích La Huyền nữa, vậy hôm nay nàng làm như thế là vì sao? Để Tiểu Bách Linh câu dẫn La Huyền, là vì khiến Tiểu Phụng từ bỏ, hay là vì kích thích Tiểu Phụng?Tính tình của Tiểu Phụng, nàng rõ ràng hơn ai hết. Nếu chọc giận Tiểu Phụng, rất có thể sẽ dẫn bọn họ trở về con đường ban đầu....Sau khi nghe La Huyền nói, Liên Ngộ cũng kinh ngạc, cầm lấy quyển sách La Huyền đưa tới, mở ra xem.La Huyền nhìn chàng lật rất nhanh, Liên Ngộ càng đọc, sắc mặt càng nghiêm túc, trong lòng La Huyền đã khẳng định.Liên Ngộ vội vàng lật từng trang, La Huyền dẫn đầu nói: "Lúc Tiểu Phụng nói nàng nhặt được cuốn sách này ở cấm địa, ta còn hoài nghi quyển sách này không biết là thật hay giả, dù sao trước khi chết, đại sư Ngộ Niên chỉ viết được một nửa quyển sách."Liên Ngộ biết hắn nghi hoặc, liền nói: "Quyển sách này là thật. Là di vật của đại sư Ngộ Niên."La Huyền hiểu ý, nhưng vẫn thấy Liên Ngộ nói chắc chắn như vậy, hắn vẫn là kinh ngạc nói: "Thật sự."Liên Ngộ nghiêm túc nói: "Ta không thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, xin ngươi tha thứ cho ta."La Huyền dừng lại một chút, nói: "Tiểu Phụng thật sự có lỗi với chùa Vô Tướng, một quyển bí tịch như vậy nên sớm trả lại."Liên Ngộ sắc mặt ôn hòa, cười nói: "Ngươi không phải đã nói Tiểu Phụng cái gì cũng không hiểu sao."La Huyền đỏ mặt nói: "Là nàng không phải."Liên Ngộ không muốn làm khó hắn, liền nói: "Ta biết rồi, không cần phải khách sáo như vậy, ta sẽ che chở cho nàng."La Huyền áy náy nói: "Không phải, ngay từ đầu nàng đã sai rồi."Liên Ngộ cười nói: "Nàng sai chỗ nào? Nàng nhặt được quyển sách hiếm này, chính là người có công của chùa Vô Tướng."La Huyền cảm thấy giọng điệu của Liên Ngộ không đúng, hắn giương mắt nhìn chàng nói: "Liên Ngộ."Liên Ngộ khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nàng còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, ta sẽ nói chuyện với Trụ trì."Năm đó chuyện Ngộ Niên, Núi Ái Lao cũng có ghi chép, đều là chuyện bí ẩn bất đồng với chính sử. Hôm nay bí tịch vốn là tàn thư đột nhiên xuất hiện toàn bộ, vốn là đại sự, khẳng định liên quan đến chuyện bí ẩn của Ngộ Niên đại sư, chùa Vô Tướng nhất định sẽ chấn động. Nếu không phải bị người ngoài nhặt được, e rằng chuyện này đã bị che giấu rồi. Liên Ngộ đứng dậy nói: "Ta về trước." La Huyền thở dài nói: "Được."Liên Ngộ lại nói: "Tiểu Phụng nghịch ngợm, lại chưa từng thấy qua sách này, có thể là nàng nhặt lên, ném qua một bên rồi quên mất."Nàng rõ ràng đã nhìn thấy qua bản chép tay. La Huyền vừa muốn phản đối, nhưng Liên Ngộ lắc đầu nói: "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."La Huyền nghiêm túc nói: "Nàng vốn là làm sai."Liên Ngộ cười nói: "Cứ làm theo lời ta nói đi, Tiểu Phụng, ngươi không che chở, thì ta sẽ che chở cho nàng. Thế nào? Ngươi định vạch trần ta trước mặt trụ trì sao?"La Huyền trong lòng có chút phức tạp, hắn quả thật muốn bảo vệ Tiểu Phụng, nhưng việc này liên quan đến vấn đề đạo đức của một người.Liên Ngộ cầm áo choàng đi ra ngoài, đến cửa nói: "Sách này, ta xem sơ lược một lần, nửa phần sau hung hiểm, bảo Tiêu Sơn cẩn thận."La Huyền ngạc nhiên nói: "Cái gì?"Liên Ngộ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phụng giấu nó, không phải là vì nàng sao?"La Huyền càng thêm xấu hổ, lại thật sự là lo lắng, nói: "Thật sự nguy hiểm sao?"Liên Ngộ gật đầu. La Huyền tâm loạn như ma. Liên Ngộ có trí nhớ siêu phàm, nhìn qua một lần thì không quên được. Hắn biết, chàng đã nhìn thấy gì đó nên mới nói như vậy.Liên Ngộ không nói thêm gì nữa, gọi Thành Nhân đến, hai thầy trò đi xuống núi.La Huyền vội vã đi tìm Nhiếp Tiểu Phụng, Tiểu Phụng đang đi lang thang trong sân, nhìn thấy hắn bước nhanh, nên cũng chạy theo.La Huyền đi đến phòng của Nhiếp Tiểu Phụng, nhưng Nhiếp Tiểu Phụng không có ở đó. La Huyền sắc mặt càng xấu hơn. Tiểu Phụng thấy hắn quan tâm nàng như vậy, trong lòng rất ghen tị.Ngày khởi hành đến Lâm An đã gần kề, nhưng Tiểu Phụng lại giấu kinh sách, Nhiếp Tiểu Phụng rất có thể đã tu luyện kinh sách, làm sao có thể an tâm rời đi.Tiểu Phụng ghen tỵ nói: "Sư phụ."La Huyền nhìn nàng, hắn biết nàng không biết sách này nguy hiểm, không trách được nàng.Tiểu Phụng thấy hắn mất tập trung, trong lòng vô cùng đau đớn, ghen tuông càng nồng, nói: "Sư phụ, người tìm nàng làm gì?"La Huyền muốn tìm Nhiếp Tiểu Phụng, không thể để cho nàng bí quá hoá liều, hắn cùng La Huyền mặc đề đen đều đang nghĩ biện pháp cứu nàng. La Huyền vội vàng nói: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."La Huyền lại đi ra ngoài, Tiểu Phụng không nhịn được nữa, quát lớn: "Người nàng thích không phải ngươi."La Huyền dừng lại một chút, không quay đầu lại mà rời đi.Tiểu Phụng tức giận đuổi theo, chặn hắn lại trong sân. La Huyền nhíu mày.Tiểu Phụng bướng bỉnh nói: "Nàng thích Đoàn sư phụ, hai người có con."Nàng đang nói Nhiếp Tiểu Phụng xem hắn là thế thân, mặt La Huyền đỏ bừng, cả giận nói: "Tránh ra."Tiểu Phụng bị hắn rống, cả người run rẩy, cho rằng La Huyền thẹn quá hóa giận, nàng vừa muốn nói, La Huyền dùng khinh công, lướt qua nàng, rồi biến mất.Tiểu Phụng vô cùng tức giận, điên cuồng chạy ra khỏi nhà.La Huyền dạo qua một vòng những nơi Nhiếp Tiểu Phụng thường lui tới, nhưng không có ai. Đúng lúc hắn đang lo lắng thì nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen đang đi lên núi. La Huyền mặc đồ đen thấy La Huyền đi tới thì có chút kinh ngạc, nào biết La Huyền thấy hắn, liền đi tới hỏi: "Nàng đi đâu?"La Huyền mặc đồ đen giương mắt lạnh nhìn hắn, La Huyền nóng lòng nói: "Lục Luân Bổ Mạch Kinh, nàng chỉ sợ là luyện Lục Luân Bổ Mạch Kinh."La Huyền mặc đồ đen kinh hãi, một nửa Lục Luân Bổ Mạch Kinh không thể nghi ngờ là ngõ cụt.La Huyền bình tĩnh lại, nói ngắn gọn: "Tiểu Phụng ở cấm địa nhặt được toàn bộ Lục Luân Bổ Mạch Kinh, Tiểu Phụng nghĩ có thể cứu nàng, nên đã đưa cho nàng. Nhưng khi ta đem kinh thư trả lại cho Liên Ngộ, Liên Ngộ nói nửa sau của quyển sách cực kỳ nguy hiểm. "La Huyền mặc đồ đen biết Nhiếp Tiểu Phụng vì võ công cái gì cũng không sợ, chỉ cần có một tia hy vọng.Hiện giờ nàng được toàn bộ Lục Luân Bổ Mạch Kinh, chỉ sợ là sẽ không buông tha.Vì thế La Huyền mặc đồ đen nói: "Nàng đi đến Tây Lưu Thục."La Huyền biết mình nên đi đâu, lúc sắp rời đi, hắn phát hiện La Huyền mặc đồ đen không hề đi theo mình, liền nói: "Ngươi không đi cùng ta?"La Huyền mặc đồ đen lắc đầu nói: "Ngươi đi đi, ta đi, ngược lại sẽ phản tác dụng."La Huyền thấy bọn họ nháo thành như vậy, trong lòng chua xót, một mình xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz