ZingTruyen.Xyz

Mong Hoi Ai Lao Fanfic Tuyet Hoa Than Kiem

Tiếng ho vang lên, Nhiếp Tiểu Phụng chớp mắt, lần nữa nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen xuất hiện trước mặt mình.

Hắn quay lại?

La Huyền mặc đồ đen kinh ngạc nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, hỏi: "Sao khóc rồi?"

Nhiếp Tiểu Phụng trầm mặc, thấy nàng không đáp, La Huyền mặc đồ đen xấu hổ nói: "Ta dọa ngươi sao? Đừng khóc nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng thô lỗ lau nước mắt trên mặt, tức giận nói: "Ai khóc chứ, ta sẽ không bao giờ khóc vì ngươi."

La Huyền mặc đồ đen không muốn tranh cãi với nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng bước tới, dùng khăn tay lau vết máu trên khóe miệng hắn. Nước mắt của nàng rơi xuống chân của La Huyền mặc đồ đen, hắn bối rối không giải thích được cảm giác này, đành để Nhiếp Tiểu Phụng lau máu trên khóe miệng mình.

Nhiếp Tiểu Phụng không nhịn được, nước mắt cứ rơi như mưa, nàng khó chịu đem cái lọ ném xuống đất, nói: "Ta muốn khóc thì khóc, ngươi làm gì được ta?"

La Huyền mặc đồ đen nói: "Ta cũng không có hứng thú với ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng lau mặt, tức giận ngồi ở bên giường nói: "Đừng tưởng rằng ta khóc vì ngươi, ta đang khóc vì chính mình."

La Huyền mặc đồ đen, trong lòng thở dài nói: "Ngươi dù sao cũng là Ngục chủ, trong lời nói và việc làm không thể quá thô tục."

Nhiếp Tiểu Phụng cùng hắn tranh luận: "Bọn họ nói ta là Ngục chủ, cho nên ta muốn làm gì thì làm."

Này...? La Huyền mặc đồ đen lại ho.

Nhiếp Tiểu Phụng cố kìm nước mắt, nói: "Ngươi thấy thế nào?"

La Huyền mặc đồ đen nói: "Ta nôn ra máu, cảm thấy dễ chịu hơn."

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Nhiếp Tiểu Phụng thử thăm dò: "Vừa rồi ngươi có nhìn thấy hiện tượng gì kỳ lạ không? Ngươi có cảm thấy bất kỳ thay đổi nào trong cơ thể của ngươi không? Hay cảm thấy điều gì khác biệt không?"

La Huyền mặc đồ đen cau mày, không biết nàng nói gì, liền đáp: "Vừa rồi ta đã thay đổi gì sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng thấy vẻ mặt của hắn không giống như đang giả vờ, mà thật sự giống như không biết.

La Huyền mặc đồ đen thấy vẻ mặt của nàng có gì đó không đúng, liền hỏi: "Vừa rồi chuyện gì xảy ra với ta?"

Nhiếp Tiểu Phụng trầm mặc, dứt khoát giấu đi sự thật này, nói: "Vừa rồi ngươi nhìn ta, ánh mắt giống như đặc biệt thích ta. Phải chăng ngươi thiêu niên đã yêu ta rồi?"

La Huyền mặc đồ đen cảm thấy da đầu tê dại, biểu tình như nhìn thấy ma.

Nhiếp Tiểu Phụng nhún vai nói: "Ta chỉ đùa ngươi thôi." Vừa nói nàng vừa lấy chổi quét sạch đống đổ nát dưới đất.

La Huyền mặc đồ đen nhìn nàng, không biết nàng nói là thật hay giả.

...

Quả thực đã có chuyện xảy ra với La Huyền.

Khi Gia Ương bình tĩnh dồn nội lực vào tay áp vào trước ngực La Huyền, trái tim hắn co rút thật mạnh, xương sườn như thể nứt ra. Sau đó, mũi tên sắc bén bay ngược ra sau, La Huyền lập tức nôn ra một ngụm máu đen.

Chỉ nghe bên tai vang lên âm thanh của đại phu: "Thuốc cầm máu, nhanh, cầm máu."

"Băng không đủ."

"Máu không thể cầm được."

"Lạt Ma, các huyệt đạo ngài điểm vào không có tác dụng."

Âm thanh dần dần biến mất.

La Huyền cảm thấy thân thể nặng nề của mình đột nhiên nhẹ đi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Bột Ma Phi của Thương đại phu cũng không tốt lắm, vừa rồi nó làm hắn đau quá.

La Huyền chợt có cảm giác như mình được trút đi gánh nặng, bao năm qua, ngoại trừ thời trẻ hắn hành sự bốc đồng, thì hầu hết thời giân hắn luôn nghiêm túc, bởi vì hắn có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều người phải đối phó, điều này khiến hắn rất mệt mỏi.

Sẽ tốt biết bao nếu có thể vô ưu vô lo hành tẩu giang hồ, không phải lo nghĩ đến thế sự đa đoan. Nhưng, sao hắn có thể đây? Nghĩ đến đồ đệ của mình, một người quá trung thực, một kẻ quá nghịch ngợm nhưng dại khờ, nếu hắn chết rồi, bọn họ phải sống thế nào đây?

Nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, La Huyền cảm thấy phiền muộn, hắn nghe thấy âm thanh của Tiểu Phụng ở xa xa, nhìn thấy A Kiều đang siết chặt nàng trong vòng tay, trong lòng La Huyền cảm thấy chua chát, hắn căn bản không đồng ý hôn sự của bọn họ.

Tiểu Phụng khóc đến tê tâm liệt phế, La Huyền đau lòng đưa tay muốn chạm vào nàng.

Tiểu Phụng không tin sư phụ đã chết, hắn lợi hại như vậy, có gì người không làm được.

Nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của nàng, A Kiều không nhịn được mà buông nàng ra.

Tiểu Phụng chạy đến bên bờ vực sụp đổ, Trần Thiên Tướng thì đang quỳ ở đó khóc.

Tiểu Phụng nắm lấy bàn tay đang treo lơ lửng của La Huyền, nói: "Thiên Tướng, sư phụ chỉ vừa mới ngủ thôi, tay còn ấm lắm."

Trần Thiên Tướng cũng ngu ngốc, vội vàng chạm vào tay hắn.

Giác Sinh đau lòng, Liên Ngộ đứng một bên lần chuỗi hạt, giữa đầu mày không giấu được ưu sầu. Gia Ương ở bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy nếu La Huyền chết, gã có cần phái người đến bảo vệ đứa con trai ngốc nghếch của mình không?

Mọi người trong giới võ lâm khi nghe thấy động tĩnh đều chạy tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều thở dài cho núi Ái Lao.

Tông môn đứng đầu, giờ chỉ còn lại hai huynh muội chưa trải sự đời, than ôi!

Tiểu Phụng quỳ ở đó, tựa như nhập ma, nói: "Ta đã hứa với người, sẽ học y thật tốt, kế thừa y học của núi Ái Lao, không trả thù nữa, không trả thù nữa, ta sẽ vĩnh viễn ở lại trên núi Ái Lao."

Tất cả mọi người trong giới võ lâm đều rất đau lòng. La đại hiệp thực sự đã rất nỗ lực vì Võ Lâm, hắn trước khi chết còn không quên dạy dỗ Nhiếp Tiểu Phụng.

Nhưng La Huyền lại không nghĩ như vậy. Mọi người trong giang hồ đều ở đây, nếu nàng tiếp tục nói, bí mật sẽ bại lộ.

Lúc hắn đang lo lắng, liền cảm thấy lồng ngực đau nhói, ý chí mạnh mẽ nhắc nhở hắn rằng Tiểu Phụng không thể nói nữa, trong cơn tuyệt vọng, hắn muốn mở miệng kêu nàng "câm miệng", thậm chí còn dùng sức kéo tay ra hiệu cho nàng.

Lúc này Tiểu Phụng vẫn đang quỳ bên cạnh ghế dài, lẩm bẩm: "Người lại giận ta phải không? Người đã nói sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa..."

Giác Sinh cùng Liên Ngộ đứng rất gần Tiểu Phụng, có thể nghe rõ ràng lời nói rất kỳ quái của nàng, nhưng lại không cảm thấy có gì sai trái.

Lạt Ma chạm vào chuỗi hạt, trên mặt không có biểu tình, mọi người trong phòng đau lòng cho La Huyền.

Ngoài cửa nhóm người xôn xao thì thầm với nhau, cho nên không ai để ý đến những gì Tiểu Phụng nói. Mọi người đều cảm thấy tiếc cho hắn.

La Huyền có chút phản ứng yếu ớt, Tiểu Phụng không nhìn thấy, nhưng Trần Thiên Tướng lại nhìn thấy, kêu lên: "Mắt của sư phụ mới động. Bàn tay cũng cử động. Tiểu Phụng, mau nhìn kìa."

Tiểu Phụng đột nhiên đứng thẳng lên, quả nhiên nhìn thấy ngón tay La Huyền khẽ động.

Trần Thiên Tướng hét lên: "Thương đại phu, tới nhanh."

Trần Thiên Tướng từ lâu đã quên mất bản thân mình cũng biết y thuật, lúc này đây y chỉ nhớ đến một việc duy nhất đó là phải gọi người tới xem sư phụ của y,

Mặc dù y thuật của Tiểu Phụng không tốt lắm nhưng nàng vẫn lao tới, chạm vào cổ tay của La Huyền, kiểm tra mạch của hắn, cảm nhận được mạch đập bên dưới ngón tay.

Thương đại phu chen qua, nhanh chóng bắt mạch, liên tục trợn mắt, nói: "Thật thần kỳ, thật thần kỳ, vẫn còn sống."

Tiểu Phụng ngồi tê liệt ở bên ghế, nhìn Trần Thiên Tướng cười như kẻ ngốc, nàng cũng cười như kẻ ngốc.

Liên Ngộ cùng Giác Sinh nhìn hai đứa nhỏ, hai người đi ra ngoài, ngồi ở bậc thang bên ngoài, cũng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz