ZingTruyen.Xyz

Mong Hoi Ai Lao Fanfic Tuyet Hoa Than Kiem

Lại nói Tiểu Phụng, một đường cưỡi ngựa như bay hướng về phương Bắc. Mặc dù không biết tin tức cụ thể thế nào, nhưng cũng nàng cũng mơ hồ đoán được không chỉ là mất tích đơn giản như vậy.

Bởi vì vội vã lên đường, Tiểu Phụng không có thời gian truy hỏi Liên Ngộ, không chú ý đến ánh mắt của chàng vẫn luôn dõi theo nàng suốt chặng đường.

Mà dẫu có biết, chắc gì nàng đã quan tâm?

Liên Ngộ giục ngựa đuổi theo con tuấn mã của nàng, La Huyền hiện tại đã không rõ tung tích, chàng mạo hiểm mang nàng theo, nếu chẳng may nàng xảy ra chuyện gì bất chắp, chàng thật không biết giải thích làm sao với La Huyền cùng Giác Sinh sư huynh.

Đoàn người thúc ngựa phi nước đại, lúc đầu chúng nhân sĩ giang hồ cùng các tăng nhân lo lắng cho sức khỏe của Liên Ngộ, sợ thân thể chàng không chịu đựng nỗi, nhưng khi thấy Tiểu Phụng là một nữ tử, thúc ngựa phi như bay, Liên Ngộ đại sư thân thể yếu ớt cũng giục ngựa chạy theo phía sau, mọi người cũng buông lỏng tâm tình, thúc ngựa chạy như điên.

Bọn họ một đường đi thẳng bất kể ngày đêm, chỉ mất năm ngày đã tới Thiếu Lâm.

Đến nơi, Liên Ngộ biết được chi tiết của tình rồi, liền đem thuật lại cho Tiểu Phụng.

Sau khi nhóm người La Huyền hộ tống kinh thư còn lại của Bạch Mã tự đi, họ đã đến Bắc Mông do thám hơn nửa tháng, sau khi xác định vị trí của những bản kinh bị đánh cắp, họ định thần không biết quỷ không hay dời kinh đi, nhưng dù bọn họ hành sự cẩn thận, tin tức vẫn bị thủ vệ của dối phương phát hiện.

Ngày đó, để đảm bảo an toàn cho mọi người trong đoàn cùng di chuyển những bản kinh dến nơi an toàn, hắn đã dẫn theo những cao thủ trong đoàn ra ứng chiến, nhưng hắn không ngờ Bắc Mông lại liên kết với ba nước còn lại là Tây Hạ, Tây Liêu và Thổ Phiên. La Huyền sợ đoàn hộ tống kinh gặp bất lợi, cho nên hắn một mình độc chiến với năm cao thủ bên phía đối phương, bị ép vào núi A Nhĩ Thái. Tuyết bất ngờ lỡ, hiện tại không rõ sống hay chết.

Tiểu Phụng nghe được tin tức, không khóc cũng không ầm ĩ, có lẽ sau khi rời khỏi núi Ái Lao, rời khỏi La Huyền, nàng khinh thường khóc trước mặt người khác.

Sắc mặt Liên Ngộ hơi tái, chàng khẽ nói: "Giác Sinh đại sư, Vạn đại hiệp cùng một nhóm người đã đi dọc theo con đường vào núi."

Tiểu Phụng lúc này mới ưỡn thẳng sống lưng, đỏ mắt, nói: "Một chút tin tức cũng không có?"

Liên Ngộ gật đầu, Tiểu Phụng nghẹn ngào nói: "Tìm như thế nào? Có đào được tuyết lở không? Hoặc đi theo dấu vết và tìm ở nơi khác. Sư phụ ta rất lợi hại."

Lời nói của Tiểu Phụng bắt đầu trở nên mơ hồ, Liên Ngộ lần chuỗi, nói: "Lúc này băng tuyết mới bắt đầu tan, tuyết đọng sụp đổ, sợ là không vào được chỗ sâu hơn."

Tiểu Phụng đột nhiên ngẩng đầu, Liên Ngộ thấy sắc mặt nàng tiều tụy, môi nứt nẻ, trong mắt còn có nước mắt, biết nàng đau lòng, chàng đỡ lấy bả vai nàng, không nhịn được an ủi: "Ta muốn dẫn người đi vào núi A Nhĩ Thái, ngươi ở lại Thiếu Lâm Tự nghỉ ngơi."

Tiểu Phụng vội vàng nói: "Không, ta muốn đi."

Liên Ngộ lắc đầu nói: "Những người ta mang tới đều là những người có võ công cao cường."

Tiểu Phụng nóng lòng nói: "Ta sẽ không liên lụy các ngươi. Ta..."

Liên Ngộ đột nhiên ngắt lời nàng, nói: "Một khi có tin tức, ta sẽ lập tức truyền tin cho ngươi, ngươi nhất định phải ở lại Thiếu Lâm, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc tốt cho thân thể."

Liên Ngộ đã nhìn thấy sự bướng bỉnh của Tiểu Phụng không chỉ một lần, lần này một đường gấp gáp mà đến, cho dù hán tử bình thường cũng sẽ chịu không nổi, huống chi nàng là một cô nương chân yếu tay mềm như nàng. Hơn nữa, úc đến Thiếu Lâm, vừa bước xuống ngựa, hai chân nàng đã không ngừng run rẩy, vạn nhất nàng ngã xuống, chàng không muốn thấy nàng phải chịu tổn thương.

Tiểu Phụng cố nén nước mắt, nhìn thẳng vào Liên Ngộ.

Liên Ngộ buông nàng ra, kiên nhẫn mà thành thật nói: "Ta dẫn ngươi tới đây là vì nghĩ đến sư phụ của ngươi..."

Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, người hắn muốn gặp nhất chỉ sợ chính là ngươi.

Liên Ngộ cuối cùng cũng không nói ra lời này, chuyển đề tài, nói: "Vạn nhất sư phụ ngươi chịu đau khổ, còn cần ngươi cận thân hầu hạ. Ngươi phải dưỡng tốt thân thể."

Tiểu Phụng im lặng, Liên Ngộ cũng không có thời gian nhiều lời với nàng, liền vội vàng rời đi.

Sáng hôm sau, trước khi Liên Ngộ lên đường, chàng thấy một tiểu hòa thượng Thiếu Lâm đi tới, nói một câu: "Nữ thí chủ mất tích rồi."

Liên Ngộ vội vàng kiểm tra ngựa, quả nhiên thiếu mất một con.

Nha đầu xấu xa này, khẳng định trốn đi rồi!

Liên Ngộ tức giận đến mức liên tục ho khan.

(Biết thế nào là tự lấy đá đập chân mình chưa chàng?)

Tiểu Phụng quả thật đã trốn, nàng cưỡi ngựa, không chút do dự hướng về dãy núi A Nhĩ Thái mà đi. Trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý niệm chính là 'nhất định phải tìm được sư phụ của nàng.'

Lại nói đến La Huyền, vào núi A Nhĩ Thái, Bố Đạt và năm người thuộc hạ của gã bao vây hắn, Hồ Đức bỗng nhiên cười nói: "La Huyền, ngươi cũng có ngày hôm nay."

La Huyền cũng không để tâm đến lời nói của gã, mắt nhìn bốn phía, cẩn thận quan sát. Lưng hắn đang tựa vào núi tuyết vạn trương, các con đường khác đều bị bọn họ phá hủy. La Huyền liến mắt nhìn về phía núi tuyết vạn trượng kia.

Bố Đạt cười to: "Dẫn ngươi vào, sẽ không cho ngươi đường lui."

Người đứng đầu điện Nhị Nghi của Tây Hạ thở dài nói: "Thật đáng tiếc."

Bố Đạt lớn tiếng nói: "Nói nhảm với hắn cái gì. Hắn thời niên thiếu, hắn hung hăng tàn nhẫn vô tình, mãi đến mười năm trở lại đây mới bắt đầu nổi danh."

Bố Đạt nói một phen, lại nói là tình huống thời niên thiếu của La Huyền. Đừng nhìn hắn hiện tại cứng nhắc cổ hủ mà lầm. Khi còn trẻ, nhất là khi sự học vừa thành, hắn tâm cao khí ngạo, ra Bắc vào Nam, cũng chọc không ít thị phi. Sau khi bị Cổ Thanh Phong kéo về núi dạy bảo, ép buộc tu luyện Đạo gia, cuối cùng mới thu liễm lại. Càng lớn tuổi, tính tình cũng điền đạm hơn không ít, kiêm việc tu đạo đã quen, được vài phần tâm đắc, cho nên khiến người ta lầm tưởng hắn là một người cổ hủ và cứng nhắc.

(Quá khứ mà La huynh ngàn vạn lần không muốn để người khác biết, sốc thật chớ.)

Lạt ma Thổ Phiên và A Lý Mã vẫn trầm mặc như cũ.

Lúc này xa xa có một người tới, rơi vào bên cạnh La Huyền, La Huyền kinh ngạc nói: "Kim Phác Huy?"

La Huyền nhìn từng người một, Kim, Bắc Mông, Tây Hạ, Thổ Phiên, Tây Liêu, thế lực của năm cõi.

Bọn họ thật sự liên hợp? Năm biên hợp nhất?

La Huyền cảm thấy trong lòng chấn động, thử thăm dò nhìn về phía Lạt Ma Thổ Phiên, nói: "Ngài là Phật sống, vì sao phải liên hợp với bọn họ?"

Lạt ma Thổ Phiên nói một tiếng tội lỗi, vẫn không nói gì, La Huyền lại nhìn về phía A Lý Mã, nói: "Biên cảnh Tây Liêu chưa bao giờ tiếp giáp với Trung Nguyên ta, cho dù các ngươi liên minh, cũng không chiếm được chỗ tốt từ trong liên minh."

Hồ Đức thấy hắn châm ngòi ly gián, nói: "A Lý Mã muốn chính là ngươi. Đây cũng là đạt được mong muốn."

La Huyền lưng toát mồ hôi lạnh, thật sự là năm biên hợp nhất sao? Hay chuyện kinh thư chỉ là cái bẫy? Dùng chuyện giang hồ để mê hoặc triều đình?

A Lý Mã đột nhiên hừ một tiếng, nói: "La Huyền, Tố Cầm đang chờ ngươi."

La Huyền có chút nghi hoặc, A Lý Mã thấy hắn đã sớm quên, hận không thể giết hắn, nói: "Muội muội của ta."

La Huyền khó hiểu, Lạt Ma Thổ Phiên mở miệng, nói: "A Lý Mã, để ta nói đi."

A Lý Mã trừng mắt nhìn La Huyền, trong khi Lạt Ma Thổ Phiên lặng lẽ vặn chuỗi hạt, nói: "A Châu, ngươi còn nhớ rõ không?"

La Huyền sửng sốt, A Châu?

Lạt ma Thổ Phiên thấy hắn cũng không có ký ức, trong lòng buồn bực nói: "A Châu. Năm đó nàng đem ngươi mang tới trước mặt ta, liền nói cho ta biết, ngươi tiến vào lều trại của nàng, xốc lên mạng che mặt của nàng."

(Dữ dằn...)

La Huyền nghe xong, sắc mặt thay đổi, hắn rốt cục nhớ tới, là nàng. Tiểu cô nương được Lạt Ma Thổ Phiên nhận nuôi.

Năm đó hắn khiêu chiến Lạt Ma Thổ Phiên, vẫn là tiểu cô nương này một đường dẫn qua. Về sau mới nghe nói, nàng từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh Lạt Ma, rất được coi trọng, bởi vì là Lạt Ma tự mình nhận nuôi.

Sau đó hắn cùng Lạt Ma luận võ, mất một phen công phu mới rời đi. Chủ yếu là để thoát khỏi tiểu cô nương này.

A Lý Mã tiếp lời nói: "A Châu chính là Tố Cầm, muội muội của ta. Là công chúa Tây Liêu ta."

La Huyền nhíu mày, A Châu sao lại thành công chúa Tây Liêu? Còn nữa, chẳng lẽ bọn họ muốn trút giận cho A Châu? Đã nhiều năm như vậy rồi.

Kim Phác Huy nóng lòng muốn thử, nói: "Bắt được hắn rồi các ngươi lại ôn chuyện cũng không muộn."

Bố Lạp Đạt dẫn đầu động thủ, nói: "Ta phế một chân của hắn trước."

La Huyền giả vờ, Kim Phác Huy từ phía sau xuyên thẳng qua hậu tâm hắn, La Huyền mũi chân điểm một cái, một cái diều xoay người, tiếp hắn một quyền.

Sau đó, A Lý Mã nhịn không được, gia nhập.

Ba người khác không hẹn mà cùng phong kín các lối ra.

La Huyền mím môi, chiêu thức trên tay không ngừng. Trong lúc nhất thời cũng không rơi vào hạ phong.

Hồ Đức vốn muốn tốc chiến tốc thắng, thế là giương cung bắn tên, lúc này A Lý Mã đấm vào bụng hắn một quyền, sau lưng Kim Phác Huy một chưởng, Bố Đạt một đao chém vào chân hắn.

Nhị Nghi đường chủ lại thở dài một tiếng, Lạt Ma vê phật châu mặt không chút thay đổi.

La Huyền buộc phải né đao, ở giữa không trung né tránh Bố Đạt một đao, đá văng nắm đấm của A Lý Mã, cùng Kim Phác Huy cứng rắn đối một chưởng, tiếp theo thế lui về phía sau này tránh được mũi tên của Hồ Đức. Mà Hồ Đức thất bại tiễn mang theo nội lực cắm vào băng bích bên trong.

Nhị Nghi đường chủ vừa nhìn, liền một quạt đâm tới.

La Huyền còn chưa rơi xuống đất đã rút Ngãi Phục Đao ra chém đứt.

Hồ Đức tức giận đến mức răng ngứa ngáy. Đừng nhìn La Huyền túc mục đoan trang, vẻ mặt chính khí mà lầm, trên thực tế chiêu thức của hắn rất cổ quái xảo quyệt, cũng chính là Cổ Thanh Phong truyền cho hắn Tiên Thiên cương khí, vẫn là trung chính bình thản, ngay cả Ngãi Phục Đao pháp của hắn đều là mang theo tà tính. Cho nên người này, chính là quái vật trong ngoài không đồng nhất.

(Sao nói anh em vậy? Kì ghê)

Thế là ông hét lên: "Chiến đấu nhanh và quyết định nhanh."

Vì thế gã hô: "Tốc chiến tốc thắng."

Lạt Ma lúc này mới có động tác.

Sáu người đi lên, đều là cao thủ đứng đầu trong cảnh giới của mình, tự nhiên là phi phàm, nhất là Lạt Ma, so với La Huyền lớn hơn mười cái xuân thu, công lực của gã ở trên sáu người. Trong lúc nhất thời, La Huyền trở nên nhỏ bé, trên người có sơ hở, liền thấy máu.

La Huyền vung vẩy Ngãi Phục Đao, thấy Hồ Đức lại bắn ra một mũi tên, La Huyền bộc phát nội lực.

La Huyền thường xuyên nhìn về phía bức tường băng tuyết, khi nội lực của mấy người rít lên, hắn ngồi xổm xuống không chút hình tượng, nội lực của mấy người vung thẳng về phía bức tường băng.

Đây là thật vung lên. Lại nói sông băng này rất nặng, nhưng cũng không chịu nổi nội lực của mấy người đọ sức.

Sáu người trong lòng cảnh giác. Nhất tề dừng lại, nhìn về phía bức tường băng. Lúc này, La Huyền giơ lên ​​ Ngãi Phục Đao, dùng hết nội lực vung mạnh.

Bố Đạt nhịn không được, mắng: "Tên điên này."

Đúng lúc này, vách băng răng rắc răng rắc, tuyết đọng liền buông lỏng.

Mọi người trong lòng ta khó hiểu, sau đó đồng loạt né tránh.

Lại thấy La Huyền đạp tuyết lên vách băng, chìm vào trong tuyết đọng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhao nhao chạy đi.

Sau đó bức tường băng vỡ ra, tuyết lăn xuống và nhấn chìm nơi vừa xảy ra cuộc chiến.

Nói La Huyền là yêu quái đó là giả, lúc hắn nhảy vào, dùng Ngãi Phục Đao xé rách vách băng, nhảy vào vách đá.

Bởi vì nơi này có một hang băng. Năm đó là ai vậy? Ồ, muội muội của Kim Phác Huy đã quấn lấy hắn, nên hắn vô tình rơi xuống đây.

La Huyền nằm trên mặt đất không hề có hình tượng nào, nếu không phải vì trên đùi đau đớn, hắn thật sự không muốn đứng dậy. Trong động tối om om, hắn sờ soạng, sờ đến trên đùi, phát hiện trên đùi đâm vào băng trùy, lại dập ở bén nhọn trên vách đá. Máu tươi bắn ra tung tóe.

La Huyền nhe răng trợn mắt, một phen đem băng trùy rút ra, từ bên hông lấy một bình mở ra ngửi ngửi, lưu loát ngã vào trên miệng vết thương, sau đó xé vạt áo bó lại.

Thủ pháp này thông thường thuần thục, vừa nhìn chính là Thường Thủ đánh nhau. Ân, tuy rằng hai mươi năm không có cậy hung ẩu đả, nhưng thủ pháp vẫn thuần thục như nhau. Nếu Tiểu Phụng ở đây, nhất định sẽ thất vọng, La Huyền này có phải là sư phụ cao cao tại thương, nghiêm khắc, nề nếp trong mắt nàng không?

La Huyền chỉnh đốn lại hai chân, lại ngậm một viên thuốc trong miệng. Vừa mới vào miệng, liền phun ra một ngụm máu.

Sáu người vây công quả thật làm cho hắn bị thương, nhưng băng bích va chạm làm cho hắn bị thương càng nặng.

Khi La Huyền hộc máu, La Huyền mặc đồ đen ở phía nam xa xôi đang chữa trị cho một ông lão trong gia đình. Vì tình hình cấp bách, con trai của ông lão là một người thô lỗ lại hấp tấp. La Huyền mặc đồ đen cũng tốt bụng, nhìn y sắc thuốc, muốn chỉ điểm y một chút, nhưng hán tử kia lại rất hoảng loạn, dù sao người xuống núi Ái Lao đều là thần tiên, phải tất cung tất kính tiếp đãi mới được, hán tử kia hoảng loạn, một bình thuốc nóng hổi còn chưa nổi nồi, bị y không cẩn thận đụng vào, toàn bộ rải ở trên đùi áo đen La Huyền, mà hán tử kia lại hoảng loạn ngã lảo đảo, đụng vào ngực hắn.

Người con trai của người nông dân đang trong thời kỳ sung sức, sức lực dồi dào. Sau khi va chạm, La Huyền mặc đồ đen đột nhiên không thở được, một ít máu chảy ngược, cũng may bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống.

Sau sự việc này, La Huyền mặc đồ đen cảm thấy toàn thân đau nhức, bởi vì đây là nơi bị thương nặng nhất lúc đó, cho nên hắn cẩn thận bắt mạch. Bệnh huyết quy là do vi khuẩn nhập thể, chẳng lẽ là hắn bị nhiễm bệnh?

Nhưng là lần này về sau, chính là thân thể yếu đi mấy ngày, cái gì triệu chứng đều không có, La Huyền mặc đồ đen cũng sẽ không để ý. Vừa vặn tránh thoát Trần Thiên Tướng gửi thư hắn liền yên tâm thoải mái ở nhiều vài ngày ở trong thôn này.

...

La Huyền phun ra một ngụm máu, lại nuốt xuống hai viên thuốc, liền ngất đi. Khi tỉnh lại, cũng không biết là giờ nào. Dù sao thì, đầu óc cũng choáng váng. Hắn sờ lên vết thương, ừm, trời đông giá rét, không có gì nghiêm trọng.

Hắn ngồi một lúc. Liền ấn vào mặt băng đứng dậ, cửa vào đã bị tầng băng thật dày phong bế, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài tuyết dày bao nhiêu.

La Huyền trong bóng tối cùng Ngãi Phục Đao mò mẫm đi vào trong. Hắn vẫn nhớ rõ như thế nào đi ra ngoài, hắn chậm rãi đếm, tính toán thời gian, ước chừng đi hơn nửa ngày, liền nghe được tiếng nước, không chút do dự nhảy xuống.

Theo dòng nước lạnh lẽo hỗn loạn chảy qua, La Huyền vận chuyển Tiên Thiên cương khí, bởi vì nội thương, có chút mệt mỏi.

Theo dòng nước lạnh như băng chảy xiết, La Huyền vận chuyển Tiên Thiên cương khí, bởi vì nội thương, hắn rất chật vật, đúng lúc không nhịn được nữa, hắn nghĩ đến quyển sách mà La Huyền mặc đồ đen dạy hắn, hắn thử vận ​​chuyển Tiên Thiên cương khí, thế nhưng ngoài ý muốn thông thuận.

Còn chưa kịp vui mừng thì nước đã đột nhiên nước chảy xiết, hắn dập đầu vào đá ngầm, La Huyền không kịp phản ứng, đã ngất đi.

...

Nhà Ba Trát ở Tây Liêu, nơi giao giới giữa Bắc Mông và Tây Hạ, sáng sớm đã đến bờ sông Trát Bố Hãn lấy nước, thuận tiện đục một lỗ băng thật dày, chờ cá nhảy lên. Nào ngờ, cá không nhảy lên, đến khi nhìn thấy một sợi tóc, sợ tới mức túm lấy tóc của hắn.

Đứa trẻ hư nào nghịch ngợm rồi rơi xuống nước sao? Trong thôn dặn đi dặn lại không được để cho trẻ con đục băng nghịch nước, nhưng luôn luôn có mấy đứa nghịch ngợm như vậy.

Một mạng đã mất.

Ba Trát túm lấy sợi tóc trong nước và hét lên với những người xung quanh để lấy nước bên cạnh, vài người nhanh chóng chạy tới, thấy tình cảnh này, nhanh chóng đục băng.

Chờ đem người kéo ra, mới phát hiện là một người lớn. Khi La Huyền tỉnh lại thì đã ở trong nhà Ba Trát.

Trên người bị quấn kín mít, trên đầu còn có khăn trùm đầu. La Huyền giãy dụa, rốt cuộc là không đứng lên, còn thiếu chút nữa lăn xuống gầm giường.

Tiếp theo người này hướng ra ngoài cửa hô: "A ca, người tỉnh rồi."

La Huyền đầu váng mắt hoa nhìn người tới gần, lúc này mới thấy rõ là một tiểu cô nương, tiếp theo hán tử phía sau nàng tới, nói: "Tỉnh rồi. Tỉnh rồi, được rồi. Ngươi là mạng lớn, rơi vào trong lỗ băng còn có thể sống sót."

La Huyền không nói gì, nói hắn mạng lớn, quả thật, dưới tầng băng, nếu không là dùng Quy Tức phối hợp sư phụ luận đạo chi pháp, sợ là hắn cũng chống đỡ không nổi. Hơn nữa bởi vì thân thể cứng ngắc, hơi thở bên trong không liên tục, nếu như không phải Ba Trát phá băng bắt lấy hắn, hắn cũng không biết mình sẽ trôi dạt dưới băng bao lâu.

Hắn vừa muốn mở miệng, phát hiện thanh âm cổ họng đâm thủng, lại nói không ra lời, hán tử kia nói: "Đừng nói gì cả, ngươi sốt mấy ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh, cổ họng phải dưỡng dưỡng mới có thể lên tiếng."

Nói xong y xoay người đi ra ngoài, nhưng nữ tử kia lại không đi ra ngoài, tò mò nhìn hắn, đảo mắt hán tử đi vào, bưng thuốc, nói: "Vừa vặn, phải uống nhanh một chút."

La Huyền miễn cưỡng duỗi tay ra, uống thuốc.

Người đàn ông yêu cầu cô bé nhìn hắn, liền đi ra ngoài bận rộn.

La Huyền lúc này rất mệt mỏi, đầu hỗn loạn, vì khôi phục thể lực, hắn ép buộc chính mình nhắm mắt lại,lóng ngóng tiếp tục tu luyện Đạo pháp của sư phụ. Lần này, cũng là nhân họa đắc phúc, hắn vậy mà lĩnh ngộ công pháp của sư phụ. Liên tiếp vài ngày, tốc độ khôi phục của La Huyền thật là kinh người.

Tốc độ phục hồi của La Huyền đã khiến hán tử cứu hắn tấm tắc ngạc nhiên. Tiểu cô nương cùng hắn cũng quen thuộc, hơn nữa cổ họng hắn tốt rồi, tiểu cô nương có tầng tầng lớp lớp vấn đề hỏi hắn.

Chờ hắn thân thể khá hơn, liền muốn lặng lẽ rời đi. Hôm nay hắn vừa muốn thu thập đồ đạc của mình, đem bạc trên người lưu lại, liền rời đi.

Mới vừa rời khỏi thôn không xa, phía sau liền có thanh âm cô nương truyền đến: "Đại thúc, đại thúc."

La Huyền xoay người, tiểu cô nương thở hồng hộc nói: "Đại thúc, ngươi đi đâu?"

La Huyền cười nói: "Ta có việc, phải đi thôi."

Tiểu cô nương lo lắng nói: "Nhưng mà, thân thể ngươi còn chưa tốt."

La Huyền mỉm cười, cúi người nói: "Ta là đại phu, sẽ bốc thuốc cho mình. Đa tạ huynh muội các ngươi chiếu cố nhiều ngày như vậy."

Tiểu cô nương buồn rầu nói: "A ca đi chợ, căn bản không biết ngươi phải đi."

La Huyền giải thích: "Ta đã sớm nói với a ca ngươi."

Tiểu cô nương lại háo hức nói: "Vậy ngươi còn quay lại không?"

La Huyền lắc đầu nói: "Hải Y Đóa, ta phải về nhà mình. Người nhà vẫn đang đợi ta."

Lại thấy tiểu cô nương đáng thương nhìn hắn, hắn nói: "Chờ ta đến hái thuốc, sẽ đến thăm ngươi, mang cho ngươi kẹo hồ lô và tố thập cẩm."

Tiểu cô nương nghe được cái này, lại vui vẻ lên, nói: "Đại thúc, nói phải giữ lời nhé."

La Huyền nhìn tiểu cô nương trở về thôn, lúc này mới một lần nữa lên đường.

Hắn còn nhiều việc phải làm. Trước hết, hắn phải tìm hiểu xem năm cõi có liên hợp không. Biên giới có động tĩnh gì bất thường không?

Trấn Hắc Thủy là một trấn quan trọng ở Tây Hạ nếu như Tây Liêu Thổ Phiên xuất động, tất sẽ thông qua nơi này, La Huyền lúc hoàng hôn lặng lẽ vào thành, hắn đang mua cái bánh hấp, chợt nghe thấy một giọng nói từ quầy hàng bên cạnh nói: "Đem năm cái kia cho ta."

La Huyền thẳng lưng, còn chưa kịp xác nhận, đã thấy sáu con ngựa cao lớn từ trên đường bên cạnh chạy tới, hét lớn: "Chúng ta đang làm ăn ở phủ tướng quân, tránh đường."

Đám người nhao nhao tránh né, La Huyền nhanh chóng trốn vào trong đám người, sáu con ngựa nhanh chóng chạy qua.

La Huyền đi tìm người ở quầy hàng bên cạnh, vẫn còn có người ở đó.

Hắn nghi ngờ chính mình nghe lầm, vừa rồi hắn liếc cái kia một cái, xác thực nhìn thấy chính là dị tộc nữ tử trang phục, lại cảm thấy Tiểu Phụng không thể đến đây được, hơn nữa vừa mới đi qua sáu người là vây công người của hắn, hắn liền không có lại suy nghĩ cái khác, lúc này quyết định ban đêm thăm dò phủ tổng binh.

Vì thế hắn tùy ý tìm một cửa hàng, đem những gì có liên quan đến phủ tổng binh có thể nghĩ đến, lại cân nhắc một phen, yên lặng chờ thời cơ.

Chờ hắn lặng lẽ bò lên đầu tường phủ tổng binh, quen đường quen đường cũ tìm được địa phương nghị sự, muốn nói hắn vì sao có thể tìm được địa phương, cái này cũng thiệt thòi hắn lúc còn trẻ cùng đường chủ Nhị Nghi đường đọ sức.

Quả nhiên, trong phòng có người, còn không chỉ có sáu người Hồ Đức, những người khác xem ra chính là người lãnh binh.

Hồ Đức cùng bọn họ nói chuyện cười đùa, cuối cùng nói đến chuyện làm ăn. La Huyền đã chứng thực suy đoán của mình.

Năm giới bao vây, triều đình lâm vào cảnh nguy hiểm.

La Huyền vừa muốn lặng lẽ rời đi. Phật châu trong tay Lạt Ma Thổ Phiên dừng lại, mắt lộ tinh quang, nói: "Ai?"

Tiếng quát còn chưa dứt, người đã bạo khởi.

La Huyền lập tức chạy như bay rời đi, Lạt Ma Thổ Phiên cùng năm người khác đuổi theo.

Muốn nói võ công, La Huyền lúc còn trẻ có thể cùng Lạt Ma phân cao thấp, gần hai mươi năm qua lại càng dốc lòng si mê, ngộ không ít tuyệt học, thế nhưng sáu người khác cũng không phải ngồi không, hơn nữa La Huyền thương thế chưa lành, tới ngoài thành, Lạt Ma liền phát hiện là La Huyền.

Gã hét lớn: "La Huyền."

Năm người còn lại lập tức hiểu ra, A Lý Mã càng căm hận nói: "Hắn lại không chết."

Nói xong mấy người đuổi theo càng chặt.

Rốt cục vẫn đuổi kịp, La Huyền rút Ngãi Phục Đao ra, đập vỡ mũi tên Hồ Đức, cùng bọn họ đánh thành một đoàn.

La Huyền không muốn đánh chết bọn họ, muốn lừa bọn họ chạy trốn. Cho nên vừa đánh vừa lui.

Nhưng sáu người vây kín, nhất định phải bắt hắn.

Bố Đạt còn kêu to: "La Huyền, chịu chết đi."

La Huyền khinh thường nói. "Muốn chiến thì chiến, nói nhảm nhiều quá."

Bố Đạt tức giận đến mức hét lớn và lao tới với một con dao lớn.

Đúng lúc này, một mũi tên bay vút tới.

Bố Đạt nghiêng đầu tránh thoát, Nhị Nghi đường chủ đối diện hắn vung quạt mở ra.

Bởi vì một mũi tên này hù dọa mấy người đồng loạt nhìn qua.

Trăng không sáng và trời tối đen như mực.

Hồ Đức nháy mắt, Bố Đạt liền cầm lấy dây thừng.

La Huyền nhân cơ hội muốn chuồn ra khỏi vòng vây, nhưng lại bị Lạt Ma chặn lại, Phật châu trong tay Lạt Ma xoạt xoạt đánh thẳng vào chỗ yếu hại của La Huyền, La Huyền cũng liền buông tha nhảy ra khỏi vòng vây, trước tự cứu mình.

Ngay tại La Huyền bổ vào đánh bay phật châu lúc, Lạt Ma cảnh giác quay đầu, mãnh liệt phát ra một cái phật châu, một chi hướng mặt hắn mà đến tiễn bị hắn dùng phật châu đánh lệch. Hắn nhìn về hướng mũi tên nhọn tới, liền thấy Bố Đạt hai ba cái đem người trong bóng tối tìm ra.

Lại là một nữ tử che mặt. Mặc trang phục bình thường.

Bố Đạt mắng: "Mèo ba chân cũng dám tới khiêu chiến gia gia ngươi."

Nói xong liền kéo khăn che mặt xuống. Bố Đạt sửng sốt một chút, lỗ mãng nói: "Còn là một mỹ nhân."

Bố Đạt vừa hô, mấy người đều nhìn sang.

Đúng lúc này, La Huyền vốn định dùng Phong Ma Kiếp, nhân cơ hội giết chết hắn. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt, La Huyền nhảy lên, trực tiếp vung về phía Bố Đạt.

Bố Đạt theo bản năng buông người trong tay ra, cầm đao đi ngăn cản, đường chủ Nhị Nghi đường cũng dùng nội lực chặn lại. Đám người Hồ Đức xông tới sau lưng La Huyền, nhưng La Huyền không hề lui lại để tự vệ, không phòng bị mà tấn công như thể không quan tâm đến tính mạng của mình.

Một chiêu này làm Bố Đạt cùng Nhị Nghi đường chủ phun ra một ngụm máu.

La Huyền kéo nữ tử kia ra sau lưng, nuốt huyết khí trong miệng, nhảy lên bỏ chạy.

Lạt ma Thổ Phiên dẫn đầu đuổi theo.

Nhưng một thanh kiếm sắc bén bay về phía hắn, hắn chỉ có thể né tránh trước, hắn đưa tay ra ngăn cản thanh kiếm đang rít gào kia, hóa ra là một con thoi. Lạt Ma không kịp suy tư, sau đó liền thấy La Huyền mang theo nữ tử tránh xa.

Lạt Ma dừng lại, xoay người đi xem Nhị Nghi đường chủ cùng Bố Đạt, hai người bị Hồ Đức đút thuốc, một hồi lâu, khôi phục lại, Bố Đạt dẫn đầu mắng: "La Huyền! Lão thất phu này! Buồn bực nhiều năm như vậy, võ công cảnh giới vậy mà cao như vậy. Còn chưa sử dụng Phong Ma Kiếp đã để cho chúng ta bị thương."

La Huyền kẹp người, chạy thật nhanh. Lần này mang thương tích tránh được, quả thật may mắn, bởi vì hắn vừa vặn tìm hiểu sư phụ cùng hắn sinh sôi không ngừng chi luận đạo công pháp. Dù là như vậy, hắn cũng có chút chịu không nổi, khinh công có chút chậm.

Người hắn mang theo chợt mở miệng nói: "Sư phụ, mau thả ta xuống."

La Huyền chỉ là máy móc chạy, nghe được thanh âm này, đột nhiên dừng lại, đem người buông xuống, hắn nhịn không được liền phun hai ngụm máu. Người bên cạnh sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn.

La Huyền hộc máu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

"Người thế nào? "Nói xong nàng đi trong túi tìm đồ, sau đó run rẩy tay giơ thuốc đặt ở bên miệng hắn, mang theo nức nở nói:" Sư phụ, sư phụ. Người mau ăn nó ngay đi."

La Huyền trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an tâm, lại cầm tay nàng uống thuốc. Sau đó gọi một tiếng: "Tiểu Phụng."

Sắc mặt của Tiểu Phụng vẫn còn tái nhợt, nói: "Sư phụ."

La Huyền đưa tay ghìm chặt eo của nàng, miệng đầy mùi máu tươi nói: "Sao ngươi lại tới đây? Ai cho ngươi xuống núi? Hả?"

Tiểu Phụng căn bản không cảm giác được sự tức giận của hắn, ngược lại đưa tay kiểm tra từ trên xuống dưới trên người hắn, sốt ruột nói: "Người còn bị thương chỗ nào khác không? Để ta băng bó cho người."

La Huyền muốn phát hỏa lại phát không được, đây cũng không phải phát hỏa thời điểm, hắn giậm chân một cái, trực tiếp ôm người lại rời đi.

Dưới bóng đêm đen kịt, chỉ có một chút thanh âm: "Đừng sờ, ta không chết được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz