ZingTruyen.Xyz

【 Mộ Xương】 Trác Nguyệt An Nhặt Được Chú Cún Con

Chap 30

bachtumac_2210

Tên chương: Trác Nguyệt An nhặt được một chú cún con (30)

Trác Nguyệt An vô cùng bất ngờ khi thấy một Tô Xương Hà sống động đến thế, không còn ngại ngùng né tránh mà mạnh dạn tự dâng mình đến tận cửa.

Nhìn người trước mặt dùng hai tay quàng qua cổ mình, đôi chân trần giẫm lên đôi giày bạc của mình, trên mặt nở nụ cười quyến rũ mà hắn chưa từng thấy bao giờ, trái tim hắn đập mạnh liên hồi.

Giờ khắc này, Trác Nguyệt An cuối cùng cũng hiểu tại sao Tô Xương Hà lại mặc bộ đồ này. Rất đẹp, và rất khác với dáng vẻ cún con thường ngày.

Nhưng đây không phải là Tô Xương Hà, hay nói đúng hơn, không phải là Tô Xương Hà thực sự.

Người trước mặt hắn chắc chắn không nhận nhầm, chỉ là Trác Nguyệt An có thể nhận ra sự co rúm ẩn sau nụ cười, sự cứng nhắc của cơ bắp, và cả chút không tự nhiên trong lời nói của y.

"Đây không phải là dáng vẻ ngươi thực sự muốn cho ta thấy, đúng không?" Trác Nguyệt An cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Tô Xương Hà, dường như muốn nhìn thấu tâm can y.

Tô Xương Hà nuốt nước bọt, chớp chớp mắt. Hít sâu một hơi, y định kể hết đầu đuôi sự việc ngày hôm nay ra, nghĩ bụng Trác Nguyệt An muốn cười thì cứ cười đi, trước mặt người trong lòng có xấu hổ đến mấy cũng chẳng mất mặt.

Nhưng Trác Nguyệt An không đợi y mở miệng đã bế ngang y lên trước ngực, một tay đỡ lưng, một tay đỡ dưới khoeo chân, đặt người lên giường.

"Ta không cần ngươi phải như vậy. Ta thích ngươi, dù ngươi có dáng vẻ thế nào đi chăng nữa. Ngươi không thích thì không cần mặc, cho dù ngày nào cũng mặc bộ đồ Đại gia trưởng đó, trong lòng ta cũng nhìn không biết chán."

"Thật sao? Ta nhớ có người từng chê ta lúc nào cũng mặc đồ đen cơ mà ~"

"Lúc đó chỉ cảm thấy, với tính cách hoạt bát như ngươi, không nên cứ bị bộ đồ đen đó kìm nén. Ai nói Ám Hà cứ nhất định phải đen tối chết chóc, ai nói Đại gia trưởng không mặc đồ đen thì không thể dùng khí thế áp người? Nếu ngươi thích màu đen, thì coi như ta chưa nói gì. Nhưng rõ ràng ngươi chỉ là quen với màu đen thôi, rốt cuộc ngươi thích màu gì, có lẽ chính ngươi cũng không biết.

Có một số việc đáng để thử một lần, nhưng có một số việc, không cần phải ủy khuất bản thân mình. Ta cũng không nỡ để ngươi phải chịu ủy khuất."

"Ta chỉ là... được rồi, đều nghe lời ngươi." Tô Xương Hà vốn định giải thích thêm, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trác Nguyệt An lại nuốt lời vào trong.

Lúc này nói ra hết rồi, Tô Xương Hà mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên khi ở bên Trác Nguyệt An, và lại nảy ra một kế.

Y túm lấy cổ áo Trác Nguyệt An kéo người sát vào mình:

"Vậy Nguyệt An thực sự chẳng có chút phản ứng nào sao? Không giấu gì ngươi, ta hồi nhỏ vốn là người Miêu Cương, chỉ vì trải qua một số chuyện mới gia nhập Ám Hà. Hôm nay mặc bộ đồ Miêu Cương này coi như tìm lại bản ngã, chính là đặc biệt muốn mặc cho ngươi xem. Có điều xảy ra chút sự cố, nên mới thành trò cười trước mặt ngươi thế này. Ngươi nói thật đi, bộ này có đẹp không?"

Trác Nguyệt An không trả lời, chỉ có yết hầu trượt lên xuống và hơi thở có chút nóng rực đã tố cáo trạng thái của hắn lúc này.

Tô Xương Hà cũng chẳng phải tên ngốc, nhìn qua là biết người này đã động tình, lúc này đang cố gắng kiềm chế. Hừ, giả bộ như chính nhân quân tử ~

Khóe miệng y nhếch lên một nụ cười xấu xa, giơ chân định đạp vào chỗ nào đó khó nói của người đối diện, nhưng giữa đường đã bị một bàn tay ôn nhuận như ngọc chặn lại.

"Đừng có trêu chọc ta." Trác Nguyệt An nghiến răng hàm, thầm mắng hai câu cún con hư hỏng.

Khi nghe Tô Xương Hà giải thích bộ đồ Miêu Cương này là trang phục y từng mặc khi còn nhỏ, trong đầu Trác Nguyệt An liền hiện ra hình ảnh một thiếu niên Miêu Cương hoạt bát.

Khác với dáng vẻ có chút e dè của người trước mặt, đó là một hình ảnh tươi sáng, rạng rỡ, trong đôi mắt không vương chút bụi trần.

Cậu thiếu niên ấy sẽ đeo chiếc gùi nhỏ chạy nhảy giữa núi rừng, tìm kiếm măng non và nấm, cũng sẽ bắt cá trêu chim bên dòng suối, để lại những tràng cười giòn tan trên mặt nước. Cả người tràn đầy sức sống, tựa như mùa xuân vậy.

Đây có lẽ mới là cuộc sống mà Tô Xương Hà vốn dĩ có thể sở hữu, chứ không phải chìm nổi trong Ám Hà bao năm, dù toan tính mưu mô đoạt được vị trí Đại gia trưởng, nhưng cũng như đeo gông xiềng lên người.

Trác Nguyệt An vì thế càng thương xót y hơn. Nhiều khi, một câu "vốn dĩ có thể" đủ để đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của rất nhiều người, nhưng Tô Xương Hà lại có thể vì muốn cho hắn xem dáng vẻ thời niên thiếu của mình mà lựa chọn bước ra khỏi quá khứ nặng nề đó.

Điều này làm sao khiến hắn không yêu y cho được?

Trác Nguyệt An thở dài, đặt chân Tô Xương Hà xuống, sau đó ghé sát trán y, đặt một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng.

"Xương Hà, sau này, bất kể gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ cùng ngươi đối mặt."

Tô Xương Hà kinh ngạc vì nụ hôn bất ngờ này. Nhưng hành động thân mật phát ra từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghi này lại không mang theo chút dục vọng nào, mà là sự dịu dàng và ấm áp như muốn tràn ra ngoài.

Cảm giác an toàn bao bọc lấy y khiến trái tim y cũng được lấp đầy. Lúc này mọi vật ngoại thân dường như không tồn tại, chẳng thể nào quấy nhiễu y thêm nửa phần.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng dần dâng lên chút chua xót, giống như người theo đuổi cả nửa đời cuối cùng cũng đạt được điều gì đó. Cảm giác này chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi lặng lẽ tan biến, hốc mắt Tô Xương Hà đỏ lên nhưng chẳng hiểu vì sao lại đỏ.

Trác Nguyệt An nhìn chú cún con trước mặt rưng rưng nước mắt, trong lòng mềm nhũn, cúi người ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ lưng y. Lúc này chẳng cần lời nói nào cả, chỉ cần ôm lấy y là đủ rồi.

Được bao bọc trong vòng tay ấm áp thơm ngát hương này, nước mắt Tô Xương Hà cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Giống như giữa chốn nhân gian khổ đau này cuối cùng cũng tìm được chốn về, tìm được điểm neo đậu cho cuộc đời cứ bị đẩy đưa về phía trước.

"Trác Nguyệt An, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, đúng không?"

Tô Xương Hà khẽ hỏi, giọng nói mong manh như tơ, tưởng chừng gió thổi qua là tan biến.

Đây là điều y khao khát nhất lúc này, nhưng y lại không dám hỏi lớn, thậm chí không dám tin chắc sẽ nhận được câu trả lời khẳng định.

"Đương nhiên."

Câu trả lời trầm ổn và trịnh trọng của Trác Nguyệt An đã đỡ lấy trái tim đang phiêu dạt bất định kia. Ngoài sinh tử ra, không gì có thể chia lìa họ.

Tô Xương Hà nghe xong liền ôm chặt lấy eo Trác Nguyệt An, cố sức kìm nén ham muốn được khóc một trận thật to trong lòng, nhưng tiếng nức nở và sụt sịt không dừng lại được, chỉ đành vùi mặt vào ngực Trác Nguyệt An, thở dốc như một chú cún con.

Cứ như vậy một lúc lâu, Tô Xương Hà mới dần bình tĩnh lại. Nhưng bình tĩnh lại rồi thì lại thấy xấu hổ, thế mà lại khóc lóc lâu như vậy trước mặt người trong lòng, thật là mất mặt quá đi.

Thế là y càng vùi đầu sâu vào ngực Trác Nguyệt An, hy vọng mùi hương thơm ngát kia dìm mình ngất đi, để khỏi phải đối mặt với nụ cười trêu chọc của hắn.

Trác Nguyệt An cũng biết y đã hoàn hồn và bắt đầu xấu hổ, bèn lắc đầu cười bất lực. Nhưng lát nữa còn có việc chính phải làm, vẫn phải kéo y ra khỏi ngực mình thôi.

"Xương Hà, chúng ta còn phải ra ngoài nữa, ngươi thay lại quần áo đi. Không muốn xem bất ngờ ta chuẩn bị sao?"

"Nhưng hôm nay ta không muốn mặc đồ Đại gia trưởng nữa!" Tô Xương Hà có chút giận dỗi đáp lại.

"Vậy ngươi còn bộ nào khác không? Ta đi lấy cho ngươi."

"Không có!" Tâm địa xấu xa của cún con lại nổi lên rồi, chính là muốn xem người này làm thế nào với mình.

Trác Nguyệt An thở dài: "Vậy mặc đồ của ta đi, ta còn mấy bộ để thay đổi, có điều màu sắc đều là màu thiên thanh (xanh da trời), sợ ngươi không thích."

"Cứ cái đó đi!" Tô Xương Hà kéo kéo vạt áo màu thiên thanh của Trác Nguyệt An, vui mừng khôn xiết, "Hôm nay ta cũng làm một vị công tử ca phong lưu phóng khoáng một bữa ~"

"Được thôi, ngươi thích là được." Trác Nguyệt An nở nụ cười dịu dàng, nhìn thấy người trong lòng bộc lộ dáng vẻ thiếu niên thế này hắn cũng thấy rất ấm lòng.

Trác Nguyệt An nhanh chóng lấy một bộ trường bào màu thiên thanh từ phòng mình sang, bảo Tô Xương Hà thay vào ngay. Chẳng bao lâu sau, một Tô Xương Hà hoàn toàn mới mẻ đã xuất hiện.

Khác với dáng vẻ quang phong tễ nguyệt, trang trọng giữ lễ của Trác Nguyệt An, Tô Xương Hà mặc bộ thanh y này lại có vài phần phong lưu, mang phong thái của người Ngụy Tấn, cộng thêm biểu cảm tùy ý có chút ngang tàng, sống động hệt như một vị công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng.

Nhưng quả thực kinh diễm hơn nhiều so với bộ đồ đen tuyền kia. Dường như khí chất thiếu niên bị đè nén bao năm nay đã phá vỏ chui ra, một thiếu niên xán lạn đứng tách biệt giữa đời.

"Nguyệt An, ngươi có thấy ta còn thiếu chút gì không?"

"Thiếu gì?"

"Thiếu tay trái cầm một cây quạt xếp, tay phải xách một cái lồng chim a ~ Ha ha, Tô Xương Hà ta quả nhiên là một vị công tử ca phong lưu ~"

"Ai bảo không phải chứ?"

Nhìn dáng vẻ tự đắc, cười sảng khoái của Tô Xương Hà, Trác Nguyệt An cũng chỉ đành cười chiều chuộng đầy bất lực.

Thực ra trong lòng Trác Nguyệt An, màu đỏ hợp với y hơn. Y nên luôn giữ dáng vẻ nhiệt liệt sinh động như vậy, một thân hồng y, rực rỡ chói mắt mới phải.

Chỉ là lúc này, hai người đều mặc thanh y trông cực kỳ xứng đôi, không cần thiết phải nhắc đến chuyện khác nữa.

"Được rồi Xương Hà, chúng ta nên xuất phát thôi."

Trác Nguyệt An nhắc nhở Tô Xương Hà một tiếng, hai người liền cùng nhau rời khỏi khách điếm, chỉ để lại cho tiểu nhị tính tiền bóng lưng của một đôi bích nhân.

(Lời tác giả ngốc nghếch: Bây giờ vẫn là ban ngày, đợi đến tối hừ hừ hừ hừ ~, ta sẽ tắt đèn! (Tránh xa Thốn Chỉ Kiếm của bé Xương Hà 200 mét trước đã))

Bé Nguyệt An: Kích động thì kích động, nhưng không thể để cún con bị dọa sợ, chân trần thì đừng chạm vào mấy thứ bẩn thỉu.

Bé Xương Hà: Hê hê ᜊ•ᴗ•ᜊ Vui quá, lại có một ý đồ xấu rồi ~)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz