Mitake Ver Ac Mong
-o-Khí lạnh của kim loại trơn trượt phía sau lưng, hô hấp của cậu như muốn ngừng lại, chỉ cần một chút cử động, lưỡi dao bén nhọn kia sẽ đâm vào da thịt cậu!"Ô..." Mũi dao đâm vào da.Mikey cầm dao khẽ động, mặt trên của dao có vệt máu đỏ tươi."Chỉ là trầy da thôi!" Hắn liếm lưỡi dao, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ."Em rất sợ thứ kia sao! Bây giờ thì tốt rồi... Sau này đừng chạm vào thứ đó nữa nha!"Lúc Takemichi chuẩn bị đứng lên, hắn đã đè lưng cậu lại, khiến cậu vô pháp cử động."Đừng nhúc nhích, tôi giúp em lau sạch máu."Đầu lưỡi ướt át từng chút từng chút di chuyển khắp thân thể cậu, hắn nói 'lau sạch' là ý này sao? Bất quá, như vậy cũng không đau, cậu mặc xác hắn muốn làm gì thì làm."A a ... a.... Anh làm cái gì vậy... a.." Vai cậu một trận đau đớn.Răng hắn như đang nghiền nát bả vai cậu! Vừa cắn vừa hút... Chờ cho máu ngừng chảy, hắn dời đến vị trí khác trên cơ thể cậu, điên cuồng cắn xé..."A a...." Takemichi kêu lên, lưng đã đầy những vệt máu cùng dấu răng."Đây là trừng phạt nha!"Mikey ghé sát gần cậu, có thể thấy máu đang loang lổ khắp miệng hắn.Hô hấp của cậu muốn đình trệ, "Biến thái..."Nghe tiếng cậu, hắn trái lại nở nụ cười, "Không sai, tôi biến thái, nếu tôi không biến thái, thế nào lại muốn em...Umh..."Dứt lời, hắn lại cắn cậu một phát, cậu rên rỉ cúi thấp đầu. Cộc cộc... Tiếng đập cửa chậm rãi vang lên.
"Vào đi!" Mikey ngẩng đầu.Người vừa vào cúi thấp đầu, "Thiếu gia, họ đã đến!""Đưa họ vào!""Vâng, thiếu gia!" Người nọ rất nhanh đã lui xuống.Họ đến, lẽ nào, là ba mẹ mình...Cậu thầm nghĩ"Mikey, anh buông... Xin anh...." Thân thể cậu bây giờ, làm sao có thể để cha mẹ thấy a."Không được, cứ để vậy đi." Hắn càng dùng sức chế trụ cậu."Xin anh... Xin anh đó... Anh muốn gì tôi đều đáp ứng... Anh đưa quần áo cho tôi..." Cậu quay đầu cầu xin hắn."A..." Âm thanh của mẹ cắt đứt giọng nói yếu ớt của cậu.Cậu im lặng nhìn ra cửa, mẹ đang kinh ngạc che kín mặt, thần sắc cha cũng sửng sốt đến cực độ. Cha mẹ dù có nằm mơ, cũng không nghĩ đến tình cảnh này! Takemichi tuyệt vọng nhắm mắt lại.Mikey sảng khoái cười "Chào hai bác!" Sau đó từ cơ thể cậu đứng lên.Thong thả mặc áo khoác vào, cười cười tỏ ý bảo ba mẹ cậu tiến đến.Cậu nắm chặt ga giường cuống cuồng che lấp cơ thể, mặt cúi thật thấp."Đồ đê tiện!" Cha lúc đầu còn sững sờ, sau đó chuyển sang giận dữ, xông lên định đánh Mikey, cậu tưởng hắn sẽ tránh, thế nhưng hắn chỉ im lặng đón nhận."Đê tiện ?!... Bác quá khen rồi!" Tiện tay lau đi vết máu bên khóe miệng, Mikey thản nhiên nói.Cha thật sự bất ngờ trước thái độ vô liêm sỉ của Mikey, chỉ biết mở to mắt nhìn hắn! Mẹ im lặng, đi tới gần cậu, run rẩy nhìn, cậu biết mặt mũi cùng thân thể mình hiện giờ có rất nhiều máu và vết thương hết sức khó coi. Thế nhưng trong ánh mắt mẹ, hình như còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần."A..." Mẹ nhìn lưng cậu bỗng nhiên hét lên.Cha vội vàng xoay người cậu lại, cậu chỉ biết quay mặt đi không dám nhìn cha mẹ, bên tai truyền đến tiếng hô hấp khó khăn của cha mẹ."Đừng lo lắng, chỉ là bị thương ngoài da.. Rất nhanh sẽ hồi phục thôi!"
Lời nói của Mikey như thêm dầu vào lửa."Chúng ta đi!" Cha không để ý đến Mikey, cầm quần áo đưa cậu mặc vào."Tiếc là không được! Takemichi đã là người của cháu rồi... Làm sao có thể đi cơ chứ, hơn nữa, trường học còn đang chờ Takemichi nhập học !" Mikey đưa trà từ tay quản gia đến cho cha cậu. Cha cậu vung tay hất xuống đất, Mikey chỉ thờ ơ nhún vai."Tao muốn dẫn con tao về, còn cần mày cho phép sao !" Cha cậu quát lớn."Con trai? Ý bác là con gái sao?" Mikey nhếch môi cười."Tao không muốn cùng mày tranh cãi, hành vi của mày là phạm pháp! Tao muốn dẫn Michi đi!" Cha kéo tay cậu đi ra ngoài, Mikey đưa tay ngăn cản."Chờ một chút, bác có muốn xem thử mấy thứ này không!"Mikey cầm điều khiển, ấn một cái, TV trên tường bắt đầu phát hình ảnh, hai thân thể đang cùng nhau điên cuồng dây dưa hiện lên! Nhất định là đêm qua hắn đã càn quấy cơ thể cậu."Tắt đi... Tắt đi..." Cậu gào lên, kéo tay hắn.Hắn nhìn thần sắc cha cậu kinh ngạc, khuôn mặt mẹ cậu thì đang muốn ngất đi. Hắn đẩy tay cậu ra, tắt màn hình."Bác còn muốn dắt Takemichi về không?" "Mày muốn gì?""Rất đơn giản thôi. Giống như cũ, hai bác tiếp tục ở Anh, Takemichi tiếp tục cùng cháu đến trường! Thế thôi..." Mikey nhẹ nhàng nói.Cha mẹ cùng nhau thương lượng, lát sau thấy thần sắc bọn họ càng lúc càng nghiêm trọng."Bảo bối, tôi nghĩ em nên cùng cha mẹ nói gì đi... Tôi không muốn dùng thủ đoạn của mình ra. Em cũng biết, thủ đoạn của tôi đến mức nào rồi ! Chẳng hạn như : khiến họ biến mất, mang em vĩnh viễn trói buộc ở đây..." Hắn nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu, mở miệng cười khẽ.Takemichi mệt mỏi đứng lên, đến gần cha mẹ."Cha mẹ trở về đi!" "Con nói cái gì? Michi!""Kỳ thực, có một việc con chưa nói, không phải Mikey ép buộc con, là con tự nguyện. Con và Mikey là tình nhân, con yêu Mikey!" Cậu tiếp tục nói
"Việc này... bởi vì... Mikey sợ cha mẹ ngăn cản chuyện của 'chúng con'... nên mới uy hiếp cha mẹ!""Con.. Con... Cha không tin, Michi!" Cha lắc đầu, phủ định lời nói của cậu."Là thật... cha... con không phải lừa gạt cha mẹ đâu! Con không đủ can đảm để Mikey cùng cha mẹ đối mặt !" Cậu kiên định nhìn cha."Vết thương của con..." Mẹ nhẹ nhàng mở miệng."Mikey tính tình bất thường! Chúng con... chúng con..." Trái tim cậu như muốn nát ra theo từng lời nói. "Chúng con có chút bất đồng... Mikey muốn uy hiếp ba mẹ, con mới cùng anh ấy làm như vậy... nên...""Con con..." Cha tức giận đến mức không thể nói thêm được gì nữa, thẳng tay tát giáng xuống mặt cậu, im lặng đi ra ngoài.Mẹ nhìn cậu , nhìn cha vừa đi khỏi, lại bối rối nhìn cậu, cuối cùng cũng đi ra ngoài!Nhìn cha mẹ rời khỏi, Takemichi rốt cuộc đều đã rõ, cậu giờ hoàn toàn không còn người thân nữa!"Làm tốt lắm... Tình nhân... Lý do rất hay..."Vẻ mặt Mikey khoái trá nâng cậu dậy. Cậu nức nở, nước mắt trong suốt chảy ra, lăn dài trên má vốn đã đầy vết sưng và vết cắn.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz